Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 432: Nội ứng (4)

Diêu Vô Địch dứt khoát nói: “Linh Uy Tử cùng Hồ Tái Hi mất tích, còn có thể nói là gặp phải nguy hiểm không rõ tên nào đó, nhưng Cấp sư thúc ở trong tông không hiểu mất tích, ai cũng đoán được có người nhúng tay vào. Điều này không giống phong cách của hắn, người này làm việc rất âm hiểm, cho dù bại lộ, cũng là để đạt được mục đích, như chuyện năm xưa ta ở Cự Hải Thành, hắn ngồi nhìn Quan Ngạo mất mạng, cho đến khi ta bước vào Hóa Thần, hắn mới đường hoàng hiện thân.”
“Thế nhưng ta không nghĩ ra, việc Cấp sư thúc mất tích bị lộ ra, hắn lại đạt được mục đích gì?”
“Ngược lại, điều khó nhất với hắn là bắt cóc Cấp sư thúc, bởi vì việc này đi ngược lại với ý định mở rộng số lượng Hóa Thần của tông môn.”
Vương Bạt nghe vậy, cũng gật đầu tán đồng. Hắn cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ là không nhìn thấu như sư phụ Diêu Vô Địch. Dù sao hắn hiểu biết về Tuân Phục Quân chỉ dừng lại ở những lời miêu tả của người khác xung quanh.
“Nhưng mà... Cấp Anh trưởng lão thực sự mất tích.”
Vương Bạt cân nhắc từ ngữ: “Nếu không phải Đại diện tông chủ, vậy thì là ai?”
Diêu Vô Địch nghe vậy, bất lực lắc đầu nói: “Ngươi hỏi ta? Ta sao biết được?”
“Sư phụ ta chỉ là một trấn thủ ở phía Đông Nam, đâu hiểu những chuyện cong queo, Tiểu Mã nói rất có đạo lý, trong tông có nội ứng, mới có thể lừa Cấp sư thúc ra ngoài, đổ tội cho Tuân Lão Nhị, gây ra nội đấu trong tông môn, dù sao mọi người vốn không phục Tuân Lão Nhị, việc này đơn giản, có thể nuôi dưỡng loại nội ứng này, khắp Phong Lâm Châu, chỉ có Đại Yến có thực lực, ngay cả Vạn Thần Quốc còn kém một chút.”
“Ách...”
Nghe Diêu Vô Địch phỏng đoán thiếu trách nhiệm, Vương Bạt nhất thời nghẹn lời. Ý nghĩ của hắn là xác định trước việc Cấp Anh trưởng lão mất tích có liên quan đến việc hai vị sư thúc mất tích hay không. Sau đó xác định rốt cuộc là ai hoặc thế lực nào đã ra tay, cuối cùng khoanh vùng tìm kiếm. Nhưng dựa theo phỏng đoán của Diêu Vô Địch, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp khoanh vùng Đại Yến là được. Xét theo lẽ thường, đúng là Đại Yến có khả năng nhất. Nhưng Vương Bạt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Diêu Vô Địch lại nói: “Dù sao theo ý ta, cứ tìm xung quanh mấy tiểu quốc quanh Đại Yến, hoặc chính ở Đại Yến là được... Đỗ Vi không nghe ta, nghe nói vẫn đang quanh quẩn ba tiểu quốc phía Nam sắp bị thôn tính kia, nếu ngươi muốn đi thì cứ ghé qua Tương, An, Lê, tứ quốc mà xem, nếu không tìm thấy thì cũng đừng áy náy, ta với Đỗ Vi còn không tìm thấy, ngươi tìm không ra cũng bình thường.”
Vương Bạt nghe Diêu Vô Địch an ủi mà chẳng thấy dễ chịu, trong lòng chỉ thấy bất lực. Hắn vốn định sẽ tìm được thông tin hữu ích từ sư phụ, kết quả có chút thất vọng. Đúng lúc này, Diêu Vô Địch chợt nghĩ đến điều gì, nói: “Đúng rồi, trấn thủ Sâm Quốc, Khúc Trung Cầu tiểu tử kia rất thân với Tuân Lão Nhị, giờ Tuân Lão Nhị làm Đại diện tông chủ gặp nhiều khó khăn, hắn chắc đang tức tối đi điều tra đó, ngươi có thể đi hỏi Khúc Trung Cầu, xem bên chỗ hắn có tiến triển gì không.”
Vương Bạt khẽ giật mình, mắt chợt sáng lên.
“Sư phụ, con đến hỏi xem sao!”
Nói rồi, vội vàng muốn đi vào truyền tống trận. Nhưng ngay lúc này, bị Diêu Vô Địch ngăn lại.
“Sư phụ…”
“Gấp cái rắm!”
Diêu Vô Địch hiếm khi chửi một câu: “Linh Uy Tử và Hồ Tái Hi hai tiểu tử này thực lực bình thường thôi, cũng còn mạnh hơn ngươi nhiều, nhưng vẫn mất tích không chút âm thanh, ngươi nghĩ ngươi có nhiều thủ đoạn, có Bạch Hổ hộ thân là sẽ không sao à? Cẩn thận có tu sĩ Hóa Thần nào đó ẩn ở xó xỉnh nào đó của Sâm Quốc đấy!”
Vương Bạt như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, lập tức tỉnh táo lại. Bình thường hắn không phải là người lỗ mãng như vậy, bất quá, lập tức hắn cũng kịp phản ứng, sư phụ nói như vậy, nhất định là có đối sách.
“Mong sư phụ chỉ dạy.”
Diêu Vô Địch cũng không khách khí, xòe tay: “Đưa tay đây!”
Vương Bạt vô cùng nghi hoặc. Diêu Vô Địch mất kiên nhẫn nói “Đem pháp thuật truyền tống người của ngươi dạy ta.”
“Sư phụ nói là ấn thân chi thuật? Nhưng mà, đây là thiên phú pháp thuật, lại chỉ có thể khắc lên linh vật có tính chất cứng rắn, linh khí dồi dào.” Vương Bạt ngập ngừng nói.
Diêu Vô Địch không nói nhiều, trực tiếp móc ra một khối khoáng thạch cứng rắn cấp bốn, nhẹ nhàng bóp, khoáng thạch lập tức bị bóp thành hình dạng lòng bàn tay... Sau đó lại đưa bàn tay bày trước mặt Vương Bạt.
Vương Bạt: “…”
“Được rồi!”
Nói rồi, hắn đưa tay ấn vào lòng bàn tay Diêu Vô Địch. Lập tức một đạo cửu cung ấn ký, lặng lẽ hiện lên trên lòng bàn tay Diêu Vô Địch. Diêu Vô Địch hơi nheo mắt, lòng bàn tay lập tức dâng lên Vạn pháp mẫu khí, sau đó đem đạo cửu cung ấn ký này nhanh chóng tan rã, phân giải, hấp thụ... Qua trọn vẹn nửa nén hương. Diêu Vô Địch mắt sáng lên.
“Thì ra là thế...”
Hắn bỗng nhiên lại lấy ra một khối khoáng thạch cấp bốn. Nhấc tay ấn xuống khoáng thạch. Trong mắt kinh ngạc của Vương Bạt, trên khoáng thạch nhanh chóng hiện ra một đạo ấn ký giống ấn cửu cung của hắn khoảng sáu bảy phần.
“Sư phụ ngài học được rồi?!”
Vương Bạt giật mình nhìn Diêu Vô Địch.
“Không tính là học được, chỉ là đại khái tìm hiểu nguyên lý vận hành của ấn thân chi thuật thôi, muốn cùng ngươi cùng lúc nắm giữ tám ấn là không thể nào, nhưng làm được hai ba ấn thì vẫn được, có điều đối với nhục thân gánh vác không nhỏ.” Diêu Vô Địch cảm thụ rồi, không mấy hài lòng gật đầu: “Không đủ thời gian, nếu không thì có lẽ có thể hoàn thiện hơn, cầm đi, cái này ngươi giữ lấy.”
Ném cho Vương Bạt khoáng thạch có ấn cửu cung: “Đừng đi xa quá, ta đoán chừng trong 17~18 vạn dặm, ta đều cảm ứng được, xa hơn thì không chắc.”
Vương Bạt dù sớm biết sư phụ nghịch thiên, nhưng thấy trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã có thể học được sáu bảy phần một đạo thiên phú pháp thuật, trong lòng vẫn không khỏi rung động. Nghe phạm vi cảm ứng được khoa trương như vậy, càng không khỏi kinh ngạc: “Xa vậy sao? Gần tới Đại Yến rồi!”
Nhưng hắn cũng không chậm trễ, nhận lấy khoáng thạch Diêu Vô Địch ném tới, cất giữ cẩn thận, trong lòng lập tức có thêm mấy phần sức mạnh chưa từng có. Vốn đây cũng là nguyên nhân hắn đến tìm sư phụ.
“Đi đi, bên Vạn Thần Quốc vẫn cần người trông coi, ta không đi cùng ngươi được.” Diêu Vô Địch tùy ý phẩy tay.
Vương Bạt cũng không ở lại, gọi Lý Ứng Phụ, lập tức bước vào truyền tống trận. Đi qua ba tầng Quỷ Thị, chỉ tốn vài giây đã vào được truyền tống trận thông đến Quỷ Thị Sâm Quốc. Sau một thoáng trời đất quay cuồng. Trước mắt đột nhiên sáng lên. Lập tức hắn nhìn thấy bên ngoài truyền tống trận, mấy vị tu sĩ Quỷ Thị mặt cảnh giác nhìn hắn và Lý Ứng Phụ. Không cần Vương Bạt ra mặt, Lý Ứng Phụ trực tiếp giơ ra một khối lệnh bài Vạn Tượng Tông biểu hiện thân phận, rồi trầm giọng nói: “Các ngươi nhanh đi báo cho Khúc trấn thủ, nói cho hắn biết, Tổng ti chủ Địa Vật Điện đích thân tới!”
Trong số tu sĩ Quỷ Thị có người là đệ tử cấp thấp của Vạn Tượng Tông, nghe vậy lập tức mặt kinh hãi, vội vàng đi báo. Chưa được mấy hơi thở. Khúc Trung Cầu chưa xuất hiện, nhưng tiếng của hắn đã vọng tới: “Đúng là Tổng Ti chủ đến.”
Lời còn chưa dứt. Một tu sĩ trung niên mặc pháp bào màu nâu rộng thùng thình, đầu đội trâm trúc bước nhanh vào trong điện ở vị trí truyền tống trận. Lông mày kiếm nhập tấn, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng so với lần trước Vương Bạt gặp, có thêm vài phần mệt mỏi vì lao tâm khổ tứ. Thấy Vương Bạt, hắn khom lưng: “Khúc Trung Cầu bái kiến Tổng Ti chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận