Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 292: Gấp 5 lần?

Chương 292: Gấp 5 lần?
Bên trong Thuần Dương Cung.
Diêu Vô Địch vẻ mặt đau khổ đứng ở trong góc nhỏ. Chỉ cảm thấy nhân sinh đại hỷ đại nộ cùng thay đổi nhanh chóng thật sự là đến quá nhanh. Rõ ràng lập công, vẫn còn muốn bị phái đi Tây Hải Quốc... Nhà ai lại dùng ban thưởng như thế này? Bất quá so với dự tính trước đó trong lòng hắn, kết quả này cuối cùng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
“Lần này, do Thái Dương Sơn chủ Quan Ngạo triệu tập chư vị tu sĩ, tiến về Tây Hải Quốc… Vô Địch, ngươi đến lúc đó cứ đi theo Quan Ngạo cùng đi.”
Trên bậc thang, Thiệu Dương Tử từng cái an bài. Thiên Nguyên Điện phó điện chủ đồng thời kiêm nhiệm Thái Dương Sơn sơn chủ Quan Ngạo, trịnh trọng đứng dậy thi lễ.
“Tuân tông chủ lệnh.”
Diêu Vô Địch xem xét Quan Ngạo một chút, vẫn được, tiểu tử này mặc dù cứng đầu một chút, nhưng cũng không đáng ghét.
“Mặt khác, Tịch điện chủ, bên Địa Vật Điện của các ngươi, gánh nặng của Ngũ Hành Ti sợ là cũng phải nặng hơn một chút... Tây Hải Quốc bên kia không thể so với Đại Tấn, bị tu sĩ các châu bên ngoài cướp đoạt, bây giờ linh khí thiếu thốn vô cùng, đan dược, phù lục, linh thực các loại, nhất định phải theo kịp.”
Thiệu Dương Tử nhìn về hướng các tu sĩ Hóa Thần bên này. Trong mười lăm tôn Hóa Thần tu sĩ, một vị thanh niên tóc đỏ đứng dậy, khẽ gật đầu: “Tông chủ yên tâm, lát nữa ta sẽ cùng Thái Âm Sơn chủ, Thiếu Dương Sơn chủ thương nghị các loại vấn đề cung ứng vật liệu.”
“Ừm, những thứ này các ngươi tự mình quyết định là được.” Thiệu Dương Tử gật gật đầu, chợt lại nhìn về phía các tu sĩ Nhân Đức Điện bên này: “Phí điện chủ, việc tuyển chọn nhân tài ở bên ngoài Đại Tấn, vẫn cần phải tiếp tục gấp rút.”
Phí điện chủ với vẻ mặt già nua vội vàng đứng lên: “Vì bị ảnh hưởng bởi Vạn Thần Quốc xâm nhập hai triều Tề, Sở, việc triển khai Linh Lung Quỷ Thị không được thuận lợi lắm, bất quá các trấn thủ Quỷ Thị trước mắt cũng đều đang cố hết sức vơ vét, chỉ là… Một vài yêu cầu nhập tông, có nên nới lỏng một chút không? Có một số người tài hoa không tệ, chỉ là đức hạnh có chút thua thiệt...”
Định nghĩa về đức hạnh của người tu hành có chút rộng rãi, mà có thể bị minh xác nói là đức hạnh có thua thiệt, cơ bản đều là hạng người đại gian đại ác. Thiệu Dương Tử suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu nói: “Tạm thời cứ như vậy đi.”
Phí điện chủ vội nói: “Vâng, tuân tông chủ lệnh.”
Thiệu Dương Tử gật đầu, chợt lại nhìn về phía một người khác: “Lã Điện Chủ, Thái Dương Sơn bên này, vẫn phải nhờ ngươi hao tâm tổn trí nhiều hơn...”
Thái Dương Sơn trực thuộc Thiên Nguyên Điện, vì vậy mới có kiểu nói này. Lã Điện Chủ của Thiên Nguyên Điện là một nữ tử trẻ tuổi, nghe được lời Thiệu Dương Tử nói, lập tức đứng dậy trả lời: “Trang Mi biết, tông chủ cứ yên tâm.”
Thiệu Dương Tử cười lần nữa gật đầu, chợt nhìn về phía đám người trước bậc thềm, cất cao giọng nói: “Chuyến đi Tây Hải Quốc lần này, nên đi sớm không nên chậm trễ, người có ý định tiến đến, chuẩn bị cẩn thận một phen, hai tháng sau, bản tông chủ tự mình đưa các ngươi một đoạn đường.”
“Chuyến đi này, chúc chư vị mọi việc thuận lợi!”
Đám người đồng thanh đáp lại. Sau đó, liền riêng ai về chỗ nấy. Diêu Vô Địch đang muốn lặng lẽ chạy đi, bỗng nhiên nghe được giọng Thiệu Dương Tử: “Vô Địch, ngươi ở lại một lát.”
Sắc mặt Diêu Vô Địch lập tức tối sầm.
Ngày thứ ba.
Thân ảnh Diêu Vô Địch, mới từ trong Thuần Dương Cung bay ra.
“Tông chủ sư huynh, hắn đã có dấu hiệu ngưng tụ đạo cơ, vì sao còn muốn phái hắn đi Tây Hải Quốc mạo hiểm?”
Nhìn bóng lưng Diêu Vô Địch rời đi, bên trong Thuần Dương Cung, Nhị trưởng lão mặt trắng không râu, quần áo tỉ mỉ, bỗng nhiên lên tiếng nói.
Trong cung điện.
Thiệu Dương Tử đứng không xa lộ ra một tia kinh ngạc: “Không phải trước đó ngươi đề nghị triệt hồi vị trí trấn thủ của hắn, để hắn đến Phong Khiếu Hải Hạp ngăn cản Tăng Vương Tín sao?”
Nhị trưởng lão khẽ lắc đầu: “Trước khác nay khác… Trước đó hắn không có hi vọng Hóa Thần, bây giờ lại không phải.”
Một khi xuất hiện dấu hiệu ngưng tụ đạo cơ, như vậy cũng có hi vọng Hóa Thần. Hắn hơi dừng lại, hỏi ngược lại: “Tông chủ sư huynh phái Diêu Vô Địch đi Tây Hải Quốc, chẳng lẽ là yêu cầu của Nguyên Thủy Ma Tông?”
Thiệu Dương Tử sững sờ, cười nói: “Vì sao nói như vậy?”
Nhị trưởng lão bình tĩnh nói: “Thượng Quan Nhân của Nguyên Thủy Ma Tông từ trước đến nay có thù tất báo, hắn tự mình đến đây, ngoài việc cùng tông chủ ước định chuyện liên thủ, e rằng cũng vì chuyện Đệ Nhất Thánh Tử bị giết mà đến đòi công đạo...”
Thiệu Dương Tử nghe vậy cười trừ, bất quá cũng không trả lời lời Nhị trưởng lão nói, mà là chậm rãi nói: “Tiêu sư đệ lại có chút chắc chắn như vậy, Vạn Pháp Mạch đoạt tạo hóa của thiên địa, muốn thành tựu Hóa Thần, độ khó so với tu sĩ tầm thường không biết cao hơn bao nhiêu, ngưng tụ đạo cơ chỉ là bước đầu tiên… Ta phái hắn đi Tây Hải Quốc, chính là muốn mượn tay Tăng Vương Tín, hảo hảo ma luyện hắn một phen, dù sao...”
“…Tuổi thọ của hắn không còn nhiều.”
Nhị trưởng lão nghe vậy, yên lặng nhìn Thiệu Dương Tử, chân thành nói: “Hy vọng sư huynh đúng là nghĩ như vậy.”
Sau đó chậm rãi đứng dậy rời đi. Nhìn bóng dáng đối phương biến mất ở một tòa cung điện khác, Thiệu Dương Tử khẽ lộ ra một tia nụ cười bất đắc dĩ: “Tổ sư ở trên, trong tông này từ trên xuống dưới thật đúng là không bớt lo a.”
Rời khỏi Thuần Dương Cung.
Diêu Vô Địch giữa không trung có chút do dự, sau đó liền đến nhiệm vụ đường của Thiếu Âm Sơn phát nhiệm vụ, nhận lấy 30.000 công huân. Dù sao đã bị lộ, cũng không quan trọng. Sau đó lại bay về phía Vạn Tượng Bảo Khố của Thái Âm Sơn. Rất nhanh, hắn đã bay vào bên trong Vạn Tượng Bảo Khố, chỉ bất quá tiếp đãi hắn, lại không phải là chân linh hồ lô mà Vương Bạt đã gặp trước đó. Mà là một bóng đạo nhân áo xanh. Nhìn thấy đạo nhân kia, Diêu Vô Địch khó được cung kính hành lễ: “Gặp qua Ngũ Hà tổ sư.”
“Ừm.” Đạo nhân có khuôn mặt gầy gò cương nghị, trong hai con ngươi thần quang khép mở. Ánh mắt rơi trên người Diêu Vô Địch, hơi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Vạn Pháp Nhất Ý công của ngươi đã dung nạp rất nhiều công pháp, đã đạt đến cực hạn của Nguyên Anh cảnh, ngươi đã giao đấu với ai, làm sao ngay cả Vạn Pháp thần văn cũng bị đánh gãy nhiều như vậy? Còn bị thương?”
Diêu Vô Địch khom người nói: “Tổ sư mắt sáng như đuốc, đệ tử trước đó chém giết Đệ Nhất Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông còn có mấy người hộ đạo…”
Đạo nhân nghe vậy, lập tức giật mình: “Khó trách… Ngươi đến để đổi bảo vật khôi phục Vạn Pháp thần văn sao?”
Nói rồi, hắn khẽ vẫy tay. Chỗ sâu trong bảo khố, lập tức có một dạng linh vật bay ra. Linh vật kia là một cái nghiên mực đen kịt, trong nghiên mực, lại có một con rùa mực nằm bên trên, đầu rùa thỉnh thoảng duỗi ra, khẽ cắn vào hư không, chợt có giọt mực ẩn chứa khí tức huyền diệu từ trong nghiên mực dâng lên.
“Hư Tướng Quy Thủ Nghiễn thích hợp nhất với tình huống của ngươi, chỉ cần 20.000 công huân…”
Diêu Vô Địch nhìn chiếc nghiên mực kia, lập tức mắt lộ ra vẻ động lòng. Nhưng nghe thấy cần 20.000 công huân, hắn nhìn thân phận bài trong tay với hơn bảy vạn điểm công huân, không khỏi có chút do dự. Nghĩ ngợi một chút, từ trong pháp khí chứa đồ, lấy ra rất nhiều đồ hắn thu được trên người Đệ Nhất Thánh Tử của Nguyên Thủy Ma Tông và các tu sĩ khác, nhìn về phía đạo nhân: “Tổ sư, những thứ này có thể đổi được bao nhiêu công huân?”
Đạo nhân đảo mắt nhìn, rồi lắc đầu: “Đều là những đồ vật dơ bẩn, tại Ma Tông xem như bảo bối, bất quá đệ tử trong tông cơ hồ không cần đến… Coi như cho ngươi 34.000 điểm công huân đi.”
34.000, cộng với 70.000 hai trong thân phận bài của hắn, không sai biệt lắm 100.000 lẻ sáu ngàn công huân. Diêu Vô Địch trong lòng nhanh chóng tính toán, ánh mắt dừng lại một chút trên nghiên mực, cuối cùng vẫn tiếc nuối lắc đầu nói: “Tổ sư, ta không muốn cái này, ta muốn…”
“Ngươi xác định chứ?” Đạo nhân nghe thấy yêu cầu của Diêu Vô Địch, nhịn không được mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Diêu Vô Địch lại là vô cùng kiên quyết gật đầu: “Những công huân này, bây giờ đối với ta ý nghĩa cũng không lớn, dùng cách này thì không có gì thích hợp bằng.”
Đạo nhân nghe vậy khẽ thở dài, không khuyên can nữa…
Vạn Pháp Phong.
Vương Bạt vừa từ trong tu luyện mở mắt ra, liền thấy Bộ Thiền đã bắt đầu bận rộn ở ruộng, không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi. Vội vàng đứng dậy, ngăn Bộ Thiền lại.
“Ta đã tìm được nguồn cung cấp thức ăn cho gà rồi, đến tháng sau sẽ đưa tới, chuyện linh điền sẽ đỡ bận hơn một chút.”
Cũng không thể cứ mãi như vậy được. Dù sao Bộ Thiền tu luyện linh thực chi đạo, quá trình chăm sóc linh thực, đối với nàng mà nói cũng là một loại tu hành. Bộ Thiền nghe vậy, trong mắt có chút do dự. Những năm này tu hành, trừ những lúc ở cùng Vương Bạt, nàng cơ hồ đều ở ngoài ruộng, đã sớm thành thói quen. Mặc dù bây giờ môi trường tu hành tốt hơn, nhất thời nàng vẫn không quen rảnh rỗi.
“Ta, ta bận rộn thêm một lát nữa sẽ đi, lát nữa ta sẽ nghỉ ngơi… Linh điền tốt như vậy, nhìn nó hoang phế thật là đáng tiếc…” Bộ Thiền chần chờ nói.
Vương Bạt nghe vậy cũng có chút bất đắc dĩ. Thực ra không chỉ Bộ Thiền, chính hắn cũng có vấn đề này, đã quen với cuộc sống khổ cực, luôn luôn vô ý thức nắm chặt tất cả thời gian vào tu hành và nuôi dưỡng linh thú, cố gắng nâng cao bản thân. Ngoài ra, căn bản không có cuộc sống nào khác. Với hắn mà nói, thời gian vốn dĩ không có ý nghĩa quá lớn, hoàn toàn có thể tận hưởng vui thú, dạo chơi nhân gian. Chỉ có điều nhiều năm thói quen, khiến hắn không tự chủ được cảm thấy cấp bách, rất khó mà có được những lúc rảnh rỗi như thế. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy mình nên chậm lại, sau khi ăn sáng xong, cũng không vội đến Linh Thực Bộ, mà ở bên Bộ Thiền thêm một lát. Cố tình ngồi xổm bên cạnh Bộ Thiền, nhẹ nhàng áp tai vào bụng nàng, cảm nhận sinh mệnh lực đang nhảy nhót của thai nhi bên trong. Với tu vi Trúc Cơ của hắn, thực ra dù là cách bụng, tiếng thai động cũng vô cùng rõ ràng. Chỉ là làm vậy, lại có một vị hạnh phúc khác lạ.
Bộ Thiền hiếm khi mặt lộ vẻ xấu hổ: “Ngươi là tu sĩ mà sao lại…”
“Ha ha, tu sĩ thì sao.” Vương Bạt hồn nhiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt bụng Bộ Thiền, hiếu kỳ nói: “Ngươi nói trong bụng là nhi tử hay khuê nữ?”
Bộ Thiền nghe vậy hơi nhíu mày: “Linh vật trước kia ta dung nhập vào cơ thể quá dồi dào, ngăn cản cảm giác… Sư huynh thích nữ nhi hay là nhi tử?”
“Ta?” Vương Bạt nghĩ ngợi: “Nữ nhi thì tốt nhất, thân thiết, bất quá nhi tử cũng được, còn ngươi?”
“Ta muốn nhi tử.” Bộ Thiền do dự một lát rồi nói.
“Vì sao?” Vương Bạt không khỏi hiếu kỳ.
Sắc mặt Bộ Thiền ửng hồng, chỉ là nhìn hắn, nhưng lại không tài nào trả lời được.
Thời gian hạnh phúc luôn quá ngắn ngủi. Vương Bạt rất nhanh lại đến Linh Thực Bộ. Vừa đến Linh Thực Bộ, liền thấy Khổng Hào cùng một đám chấp sự vẻ mặt nghiêm chỉnh vội vàng đi ra ngoài. Vương Bạt với Khổng Hào coi như có chút giao tình, thấy vậy không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Khổng Chấp Sự, có chuyện gì mà gấp gáp vậy?”
Khổng Hào thấy là Vương Bạt, tuy đang lo lắng, bất quá vẫn nhịn quyết tâm kể cho Vương Bạt: “Bên Địa Vật Điện yêu cầu sau này chúng ta phải cung ứng linh thực gấp năm lần so với trước kia, chuyện này đâu phải dễ mà làm được… Mấu chốt là tài liệu chính của Lương Thực Bộ bên kia cũng mãi chưa cung ứng tới, ta với mấy vị chấp sự đang chuẩn bị đi thúc giục Lương Thực Bộ.”
“Gấp năm lần?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận