Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 552: Đã lâu không gặp! (2)

Chương 552: Đã lâu không gặp! (2)
Cùng lúc đó. Bên trong và ngoài Bản Kiều Thành. Tại Si Kiếm, Lục Ngu, gã Võ Thánh mặt kình, cùng tất cả tu sĩ và đám người Chân Võ ngưỡng mộ. Một đạo thân ảnh mặc thanh bào như đang đi dạo nhàn nhã, từ phía chân trời đám mây đi tới. Nhìn như thản nhiên, nhưng chỉ đi bảy bước, đã rơi vào bên trên Bản Kiều Thành. Quanh người hắn hình như có vân khí quanh quẩn, khí tức cũng ẩn nấp trong đó, hoàn toàn không hề tiết ra ngoài. Chỉ có một đôi tròng mắt như sao, sáng ngời xán lạn. Nếu không phải người cực kỳ hiểu rõ về hắn hoặc là có cảnh giới cao thâm, tuyệt nhiên sẽ không biết thân phận của hắn.
Mà gã đại hán mặt kình cũng từ nỗi sợ hãi lấy lại tinh thần, nhìn quanh đại quân Chân Võ giả mênh mông ngoài thành, cùng Hóa Long Trì trên trời, nhất là người sau, trong lòng của hắn lập tức quyết định, ngay lập tức nghiêm nghị nói: “Ngươi là ai?” “Giấu đầu lộ đuôi, dám ngăn ta Chân Võ Đại Đạo giải cứu chúng sinh!”
Nhưng mà điều khiến hắn giận không thể kiềm chế chính là, thân ảnh mặc thanh bào kia không hề để ý đến tiếng quát hỏi của hắn, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Bát Vương Gia dư nghiệt Đại Càn đối diện, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nghe ra trong giọng nói một tia lạnh nhạt vui sướng: “Ly biệt hơn trăm năm ở phía trên Bắc Hải, trong lòng rất nhớ nhung, Si Kiếm tiền bối, không biết có khỏe không?”
Thanh âm lạnh nhạt, cũng không tính lớn. Nhưng trong sự tĩnh mịch trầm mặc này, lại như tiếng sấm. Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Si Kiếm. Và trong ánh mắt soi mói của mọi người, Si Kiếm nghe được thanh âm của người áo xanh, thần sắc lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Mặc dù kết hợp với ảo diệu ẩn chứa trong một đao kia, hắn đã đoán ra thân phận của người đến. Nhưng khi đối phương tự mình tới, mang đến rung động, vẫn khiến trong lòng hắn cơ hồ khó tự kiềm chế. Hơn trăm năm thời gian, đối với tu sĩ Nguyên Anh cũng thực sự không tính là quá dài, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thời điểm hai người chia ly, kẻ này rõ ràng vẫn là tu vi Kim Đan viên mãn, mà bây giờ lại…...
“Là, đúng vậy, mới chỉ hơn trăm năm thời gian, ngươi... Ngươi chẳng lẽ đã bước ra một bước kia rồi?” Si Kiếm hoàn toàn không để ý tới việc hàn huyên, nhịn không được hỏi. Người áo xanh nhạt cười một tiếng: “Tiền bối nói là Hóa Thần? Ha ha, còn sớm lắm.”
Nghe được lời nói của người áo xanh, Si Kiếm lại càng thêm hãi hùng trong lòng. Một đao vừa rồi đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, kết quả vẫn chưa đạt tới Hóa Thần... Nếu đến Hóa Thần, lại nên siêu phàm tuyệt trần cỡ nào? Còn Bát Tướng Kiếm của hắn nếu có thể làm được bước này, sẽ tuyệt vời biết bao? Nghĩ đến đây, hắn thậm chí quên mình còn đang trong cảnh tuyệt vọng, không kìm được mong chờ trong lòng, cảm thán: “Khả năng của thằng nhóc nhà ngươi phát triển nhanh quá, mới hơn trăm năm thôi, ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối gì cả, ta nghe ngượng quá, người có tài làm đầu, đừng xét Tu Di, chúng ta cứ xem nhau là cùng thế hệ...”
Đang khi nói chuyện. “Thằng nhát chết! Sao dám coi thường ta như vậy!”
Gã đại hán mặt kình không kiềm được cơn giận dữ vì bị coi thường mà chợt quát một tiếng! Khuôn mặt kình ấn vì sung huyết mà trở nên đỏ bừng vặn vẹo. Hắn vỗ tay một trảo, từ trong đại quân Chân Võ giả ở xa ngoài đao uyên hút tới hai cây đại thương hỗn thiết, nhấc tay lên liền nắm lấy một cây, cơ bắp phồng lên, huyết khí tuôn trào, sau đó ra sức ném mạnh một cái, trực tiếp hướng phía người áo xanh trùng điệp lao tới!
Ầm——
Đại thương hỗn thiết xuyên qua không khí cực nhanh, tạo ra những âm thanh nổ đùng bén nhọn khiến các tu sĩ ở gần trong thành đều chảy máu tai liên tục! Có những tu sĩ cấp thấp thậm chí trực tiếp nổ tung thân thể thành một đám huyết vụ! Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp! Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất ngắn, gã đại hán mặt kình lại hành động toàn lực. Si Kiếm phản ứng đầu tiên, chập tay thành kiếm, chém ra một đạo kiếm mang ý định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn chậm một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo đại thương hỗn thiết dường như vô hình kia ầm vang xuyên thủng thân thể người áo xanh! Sau đó thân thể người áo xanh lập tức tan rã, thịt vụn bay đầy trời!
“Vương Bạt!” “Phó Tông chủ!” Sắc mặt Si Kiếm và Lục Ngu đột biến! Các tu sĩ bên trong Bản Kiều Thành cũng nhao nhao biến sắc. Còn gã đại hán mặt kình thấy dễ dàng đắc thủ như thế, cũng không khỏi giật mình, nhưng lập tức ngửa đầu cười ha hả: “Đạo của ta lợi hại cỡ nào, nguyên lai cũng chỉ là đồ bỏ! Còn dám ở trước mặt ta làm càn!”
“Phải chết dưới thương của ta!”
Nhưng chỉ sau đó một cái chớp mắt, toàn thân hắn run lên đột ngột ngẩng đầu. Một bóng người quen thuộc mặc thanh bào giờ phút này đang quan sát hắn, trong mắt lộ ra một chút thương hại, khẽ lắc đầu. Ánh mắt như vậy, ngay lập tức đã chọc giận gã đại hán mặt kình.
“Thằng nhãi! Muốn chết!”
Hắn giận dữ rút lấy một cây đại thương khác bên cạnh, cơ bắp cánh tay trong nháy mắt tăng vọt, khí huyết như nham tương chảy xiết, hơi nước màu máu từ trong lỗ chân lông của hắn bốc lên sùng sục! Sau đó với tốc độ sấm sét không kịp bưng tai, cực tốc ném mạnh về phía người áo xanh!
Ầm!
Người áo xanh lại lần nữa sụp đổ, thịt vụn văng khắp nơi. Khuôn mặt của gã đại hán mặt kình không khỏi nở một nụ cười tươi rói. Nhưng mà vẻn vẹn một cái chớp mắt tiếp theo, một bóng người áo xanh lại đang phía sau hắn ngưng tụ, không nói gì, chỉ mang theo ánh mắt thương hại giống như trước, tràn đầy sự quỷ dị lặng lẽ. Cảm nhận được ý vị khinh thường trong ánh mắt này, gã đại hán mặt kình rốt cục hoàn toàn điên cuồng, trong tay ngưng tụ ra một cây đại thương màu máu, động thân xông lên....
Cùng lúc đó. Nhìn thấy gã Võ Thánh dường như không có ai, một mình ở giữa không trung lúc thì bay sang trái, lúc thì lách qua phải, vừa khóc vừa cười, hô lớn gọi nhỏ, dáng vẻ như phát điên, tất cả các tu sĩ trong ngoài Bản Kiều Thành, đám người Chân Võ, đều không khỏi rùng mình. Mà nhìn về phía người áo xanh đứng cạnh Si Kiếm, hoàn toàn không hề động đậy nhưng lại nhẹ nhàng đưa tay đẩy lùi một thương toàn lực của gã Võ Thánh, lại càng không có ai dám manh động!
Trong giới tu hành, những kẻ tuyệt đối ngu dốt thậm chí còn ít hơn những thiên tài tuyệt đỉnh. Những người ở đây hiển nhiên không ai là kẻ ngốc, sao lại không nhìn ra gã Võ Thánh bất thường, chỉ là phát sinh sau khi hắn ra tay với người áo xanh. Ngay cả một Võ Thánh Ngũ Giai Chân Võ giả đường đường, uy chấn toàn bộ Hoàng Cực Châu, đều trong im lặng rơi vào kết cục như vậy, ở đây còn ai dám mạo phạm? Các tu sĩ muốn tới gần, nhưng lại e ngại uy thế của hắn. Đám người Tứ Giai Chân Võ thì đều đã dè chừng lùi về phía sau. Mà người áo xanh thì hoàn toàn không thèm để ý đến các động tác của tu sĩ và đám người Chân Võ xung quanh, việc gã Võ Thánh công kích hắn dường như hoàn toàn không được hắn để vào mắt.
Nhìn về phía Si Kiếm, hắn cười nói: "Vậy ta sẽ gọi bằng bạn nhé... Si Kiếm đạo hữu, sau này không biết có tính toán gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận