Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 294: Đồ (1)

Trước khi trở về phòng, Diêu Vô Địch đối với Vương Bạt nói: “Ngày mai, chúng ta đi Hậu Thổ Phong......” Vương Bạt lại lần nữa trầm mặc, nhẹ gật đầu, chợt trở về phòng của mình. Nhanh chóng kiểm tra một lượt Quỷ Văn Thạch Long Tích, phát hiện chỗ xoang tiết thực của Quỷ Văn Thạch Long Tích nhô ra càng thêm rõ ràng, dự tính ngày sinh có lẽ cũng trong ngày mai. Sau khi làm ghi chép đơn giản, lần này hắn không lập tức tu hành mà ngồi xuống bàn, trầm tư một chút rồi bắt đầu viết lên trang giấy: “Đơn thuốc tinh hoa Linh Quy nhị giai: Lấy một con Bích Thủy Linh Quy nhị giai, phân đầu rùa, tứ chi, nội tạng, mai rùa rồi dùng 'Hủy xà sinh' phối hợp......” “Hiệu quả: Rất có ích cho lực lượng thần hồn, đồng thời cung cấp không ít linh khí.” “Phương án nuôi dưỡng Bích Thủy Linh Quy: Một sào năm mẫu, ao mười trượng vuông, dùng linh quả làm chính, ăn thịt phụ......” “Đơn thuốc tinh hoa Linh Quy nhất giai...... Đơn thuốc tinh hoa Linh Kê nhị giai......” Do dự một lát, hắn nhìn ra ngoài. “Ba quả trứng của Giáp Thập Ngũ và Giáp Thập Lục...... Chắc cũng sắp nở rồi chứ?” “Linh Kê tam giai...... Nếu chế thành tinh hoa......” Sáng sớm ngày thứ hai. Vương Bạt mở mắt sau khi tu luyện. Ánh mắt lập tức bị cảnh tượng trước mắt thu hút. “Đây là...... Đẻ trứng?” Vương Bạt nhìn Quỷ Văn Thạch Long Tích trước mắt. Giờ phút này, tuy nó vẫn còn hơi cồng kềnh nhưng phần bụng đã trở nên hóp hơn một chút. Mà ở dưới thân nó, trong ổ đất mà Vương Bạt cố tình chuẩn bị cho nó, không ngờ lại có những quả trứng thú hình bầu dục, ướt át màu trắng. Vương Bạt kinh ngạc tiến lên. Quỷ Văn Thạch Long Tích lập tức theo bản năng ngẩng đầu, giơ chi trước lên, thè ra thụt vào cái lưỡi chẻ màu lam về phía Vương Bạt, tỏ vẻ đe dọa... nhưng khi thấy đó là Vương Bạt, nó lại chần chờ một lát rồi từ từ nằm xuống đất. Vương Bạt không để ý, ngồi xổm xuống cạnh ổ đất đếm một chút, có hơi thất vọng, chỉ có chín quả trứng thú ở đây. So với những lời đồn đãi thì còn lâu mới được như vậy. “Có phải là do thức ăn không đủ?” Vương Bạt hơi nghi ngờ. Nhưng chuyện sinh sản từ trước đến giờ vẫn luôn không nói trước được, việc đôi khi sinh thiếu hụt là chuyện rất bình thường. Vương Bạt cũng không quá để ý, cảm nhận được sinh cơ ẩn chứa trong trứng thú đang nảy mầm, hắn hơi yên tâm. Cũng không tệ, chí ít cả chín quả trứng này đều có thể nở ra. “Quỷ Văn Thạch Long Tích thích ấm áp, ẩm ướt, nhiệt độ, độ ẩm của trứng ấp cũng cần ổn định... Gần giống Bích Thủy Linh Quy.” Lúc này Vương Bạt liền bố trí một pháp trận đơn giản duy trì nhiệt độ ổn định và ẩm ướt ngay trên ổ đất. Thời gian ấp trứng của Quỷ Văn Thạch Long Tích cơ bản cần ít nhất hai tháng trở lên, tuy nhiên so với loại Bích Thủy Linh Quy thượng phẩm nhị giai thì thời gian này ngắn hơn nhiều. Ví dụ như Bích Thủy Linh Quy, giờ thời gian ấp trứng cơ bản là hơn nửa năm. “Nói đến, đám Bích Thủy Linh Quy đã nở cách đây không lâu, cuối cùng cũng có vài con đạt tới cực phẩm nhị giai... Sau khi lai giống thêm vài đời nữa, nghĩ là có thể thử để chúng độ kiếp rồi.” Lực phòng ngự của Bích Thủy Linh Quy cực mạnh, không có gì bất ngờ thì việc vượt qua lôi kiếp tam giai sẽ tương đối dễ dàng hơn. Mà tốc độ sinh sôi của Bích Thủy Linh Quy tuy chậm một chút nhưng tương đối ổn định, dù làm nguyên liệu linh thực chủ đạo hay là làm linh thú hỗ trợ trong chiến đấu thì đều rất phù hợp. Điều duy nhất khiến Vương Bạt có chút lo lắng chính là, so với Trân Kê - loại gà thịt được nuôi dưỡng bởi đời mẹ và Huyễn Ảnh Kê, thì trí lực của Bích Thủy Linh Quy không hề thấp. Một khi đạt đến tam giai thì rất có thể sẽ sinh ra linh trí thật sự. Nếu là làm linh thú hỗ trợ trong chiến đấu thì không sao, nhưng nếu dùng để chế luyện đại lượng linh thực thì sẽ trái với lẽ trời, Vạn Tượng Tông cũng không cho phép làm vậy. “Có cơ hội, cần hỏi Tề sư thúc về cách ngăn chặn linh thú sinh ra linh trí...” Vương Bạt thầm nghĩ trong lòng. Gần đây hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi nên tạm thời không rảnh đi đến thú sơn. Ăn xong bữa sáng, hắn lại đi Linh Thực Bộ làm việc. Nhưng khi kinh nghiệm chế luyện tăng lên thì thời gian tiêu hao cũng ít hơn. Trời chưa tối hẳn thì hắn đã rời Linh Thực Bộ rồi. Sau đó hắn cùng Diêu Vô Địch đến Hậu Thổ Phong. “Ha ha, Hồ sư đệ!” Từ xa, Diêu Vô Địch đã lộ vẻ tươi cười. Phong chủ Hậu Thổ Phong là Hồ Tái Hi đang dạy bảo đệ tử trong núi, bỗng nghe được tiếng của Diêu Vô Địch thì thiếu chút nữa đã giật mình. “Diêu Vô Địch? Ngươi, ngươi đến đây làm gì?!” Hồ Tái Hi dáng người ngũ đoản, tương tự như hài đồng, khi thấy Diêu Vô Địch thì có cảm giác bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối. Thái độ của Diêu Vô Địch khiến hắn cảm thấy bất ngờ. “Hồ sư đệ, khách sáo thôi mà, đến, Vương Bạt, chào Hồ sư thúc của con, con đừng thấy người vóc dáng không cao, nhưng ở phương diện thổ chúc, trong các Nguyên Anh, thì sư thúc đứng đầu.” Hồ Tái Hi co kéo khóe miệng. Rõ ràng là khen ngợi nhưng sao hắn lại chẳng thể vui nổi vậy? Vương Bạt vội tiến lên cúi người hành lễ. “Hồ Sư Thúc.” Khác với Linh Uy Tử, Hồ Tái Hi không hề tỏ vẻ khó chịu với Vương Bạt mà còn gượng gạo nở nụ cười: “Vương sư điệt.” Hắn sờ soạng khắp người, chợt lấy ra một viên châu màu vàng đất từ trong ống tay áo đưa cho Vương Bạt. “Đây là 'mậu thổ châu' - pháp khí tam giai chỉ dùng một lần, Kim Đan dưới Nguyên Anh bình thường không chống đỡ nổi một lần đâu, cầm lấy chơi cho vui.” Vương Bạt sững sờ, chợt không khỏi nhìn về phía Diêu Vô Địch. Diêu Vô Địch cứ tự nhiên mà nói: “Hồ Sư Thúc con xưa nay hào phóng, tốt nhất là dụ dỗ... Dễ nói chuyện nữa, sao còn không mau nhận đi.” Khuôn mặt của Hồ Tái Hi tối sầm lại. Ngươi đừng tưởng ta không nghe thấy đấy nhé? Ngay sau đó có chút giận dữ nói: “Diêu Vô Địch, lần trước ngươi đã lừa của ta 10.000 công huân rồi, bây giờ còn đến làm gì!” “Lần này không cần công huân của ngươi.” Diêu Vô Địch dùng chiêu cũ, cười ha ha đi đến định ôm Hồ Tái Hi. Sao hai người chiều cao lại chênh lệch quá lớn vậy, với dáng người của Diêu Vô Địch mà đứng trước mặt Hồ Tái Hi thì cứ như người khổng lồ vậy. Sắc mặt Hồ Tái Hi lập tức lại càng đen thêm một chút. Diêu Vô Địch nháy mắt, đạp một cước tạo thành cái hố dưới chân, miễn cưỡng đứng ngang hàng với Hồ Tái Hi. Đưa tay muốn ôm cổ Hồ Tái Hi nhưng lại bị hắn né tránh, trợn mắt nhìn: “Diêu Vô Địch, ngươi khinh người quá đáng!” Sao lại có ai khinh người như vậy chứ! Tuy nói tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh, sớm đã không quan tâm đến mấy chuyện hình dáng bên ngoài. Nhưng việc cố tình đứng ngang bằng với hắn, đây chẳng phải là đánh vào mặt hắn sao! Diêu Vô Địch vẻ mặt khó hiểu. Tư thế ta đã thấp như vậy rồi... còn chỗ nào khinh hắn nữa? Vương Bạt đứng một bên thấy cảnh này lại cảm thấy chua xót lẫn buồn cười. Thấy tính tình Hồ Tái Hi không quá khích như Linh Uy Tử nên vội vàng tiến lên làm hòa: “Đa tạ Hồ Sư Thúc ban thưởng, Hồ Sư Thúc, sư phụ không có ý khác, lần này đến chỉ là muốn đệ tử học hỏi thêm từ sư thúc trong khi tu hành.” “Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ, ta thật không có ý gì khác.” Diêu Vô Địch vội nói theo. “Muốn học ta?” Hồ Tái Hi nghi ngờ nhìn Vương Bạt và Diêu Vô Địch, nhưng dù sao cũng là người đứng đầu một phong, lập tức ý thức được điều gì, nhìn Diêu Vô Địch nhíu mày nói: “Ngươi muốn nhờ ta dạy cho hắn «Chân Dương Mậu Thổ Kinh»?” “Không sai.” Diêu Vô Địch thành khẩn nói: “Hồ sư đệ, ta biết ngươi làm người trước nay luôn công bằng chính trực, sẽ không vì chuyện trước kia của ta mà giận chó đánh mèo đến Vương Bạt, lần này ta đi Tây Hải Quốc, Vương Bạt không có ai chỉ điểm tu luyện, trong các sư đệ, ta tin tưởng Hồ sư đệ nhất......” Khuôn mặt Hồ Tái Hi lúc đầu còn khó coi, nhưng nghe về sau lại không khỏi ưỡn thẳng người, chắp tay ngạo nghễ nói: “Đó là điều đương nhiên, ta đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo lên người sư chất.” “Nhưng......” Hồ Tái Hi có chút do dự, rồi dứt khoát thẳng thắn nói: “Lão Diêu, ta không muốn giao « Chân Dương Mậu Thổ Kinh » cho ngươi trước đây cũng vì một lý do đơn giản thôi, với tư chất của ngươi, cộng thêm tông môn đổ vào ngươi rất nhiều tài nguyên, đáng lẽ ngươi đã sớm Hóa Thần rồi, bây giờ lại mắc kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh nhiều năm như vậy... điều này đã chứng minh Vạn pháp chi đạo đã đi vào ngõ cụt, ít nhất trong mảnh thiên địa này là vậy, thế thì cho dù lại xuất hiện thêm một người có tố chất như sư huynh, thì có ích gì cho tông môn chứ?” Hắn nhìn Vương Bạt, chân thành nói: “Đã biết kết quả thì sao không kết thúc nó ngay từ đầu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận