Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 613: Tan tiệc (1)

Chương 613: Tan tiệc (1)
"Ngươi, ngươi muốn dẫn cả Tiểu Thương Giới rời đi?!" Thương Phù tử giật mình nhìn Vương Bạt. Trên mặt "thiếu Dương tử" thậm chí chớp mắt biến hóa vô số loại bộ dạng, cho thấy trong lòng nó cực độ không bình tĩnh. Cũng không trách trong lòng nó khó mà bình tĩnh. Dù nó sinh ra tại mảnh biển giới này mấy chục vạn năm, nhưng cũng chưa bao giờ thấy ai có ý nghĩ gan to bằng trời, thậm chí gần như cuồng vọng đến vậy. Nó trước đó nhiều lắm chỉ cảm thấy đối phương sẽ dẫn người, đến những Giới Vực khác phụ cận đi săn Thực Giới Giả, để trì hoãn Giới Vực bị diệt vong. Ai ngờ ý nghĩ của đối phương lại dã hơn nó nghĩ nhiều!
"Chẳng lẽ không thể rời đi sao?" Vương Bạt hỏi ngược lại một câu.
"Không...... Không, chỉ là......" Thương Phù tử nhìn gương mặt trấn định, bình tĩnh của Vương Bạt, trong lúc nhất thời đúng là không biết phải trả lời như thế nào. Cũng may nó dù sao cũng là Giới Linh, cấp tốc liền bình phục dao động, chỉ ra vấn đề mấu chốt trong kế hoạch của Vương Bạt: "Tiểu Thương Giới tuy trong Giới Hải rất bình thường, nhưng dù sao nó là một Giới Vực, ngươi làm sao có năng lực đem Tiểu Thương Giới mang đi?"
Vương Bạt mặt vẫn bình tĩnh hơi nghiêng đầu, ra hiệu về phía giới ngoại: "Có thể không?"
Thương Phù tử phát giác Vương Bạt chỉ phương hướng, ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và giật mình: "Ngươi là muốn nhờ con chim kia......" Nhưng lập tức lắc đầu liên tục nói: "Không được, con thú này tuy là Thất giai tiền kỳ, xem ra rất mạnh, có thể lôi kéo. Nhưng vượt qua Giới Hải không phải chuyện một sớm một chiều. Có khi mấy vạn năm cũng không chừng... Trên đường hao tổn, khó mà lường được, nó không nhịn nổi!"
Bị phủ định, Vương Bạt cũng không vội: "Đơn giản thôi, nếu như nó hết sức lực, liền nghỉ ngơi một chút, tự đi tìm kiếm Hỗn Độn Nguyên Chất, đợi ăn uống no đủ, lại quay về tiếp."
Thương Phù tử lại lắc đầu, hỏi ngược lại một vấn đề: "Vậy nếu như nó không ở đó, Tiểu Thương Giới mất đi liên kết, sẽ như thế nào?"
Vương Bạt khẽ nhíu mày. Thương Phù tử vừa nói vừa khẽ điểm ngón tay. Trước mặt hai người lập tức xuất hiện một cái hư ảnh đen đục như nòng nọc, xung quanh đen kịt như vực sâu. Vương Bạt vừa nhìn đã nhận ra, hư ảnh này chính là Tiểu Thương Giới. "Đây là Tiểu Thương Giới...... Ngươi đoán xem vì sao nó có thể lơ lửng giữa biển giới hư không, không thăng không hàng, không lệch không dời?"
Vương Bạt trong nháy mắt hiểu ra ý của Thương Phù tử: "Ý ngươi là, Tiểu Thương Giới ở chỗ này là có......"
"Không sai." Thương Phù tử tán thưởng gật đầu, rồi ngón tay lại khẽ chạm. Hư ảnh Tiểu Thương Giới thu nhỏ trong nháy mắt, đồng thời một vài hư ảnh tương tự xuất hiện trong tầm mắt Vương Bạt, nó chỉ vào những Giới Vực này nói: "Bọn chúng...... Giống như Tiểu Thương Giới, từ khi sinh ra đã không di chuyển, cứ như ở nơi này vậy, và thực tế đúng là như thế."
"Rất nhiều Giới Vực, thai nghén trong Hỗn Độn, đến khi 'Đạo' đạt cực hạn chịu đựng, liền sát na diễn hóa mà ra, chia làm hai điểm thanh trọc, thế là t·h·i·ê·n địa thành hình."
"Từ đó về sau không hề di động, vì một khi Giới Vực sinh ra, liền phù hợp hoàn toàn với hư không xung quanh. Trừ phi giới này bị hủy diệt, suy sụp, nếu không cơ hồ không thay đổi nữa."
"Đây là một trong những quy tắc của Giới Hải."
Vương Bạt lộ vẻ suy tư. Vấn đề của Thương Phù tử tuy nói mơ hồ, thậm chí liên lụy đến cái gì quy tắc của Giới Hải, kì thực lại rất dễ hiểu. Một thế giới giống như một hạt giống được trồng xuống đất, một khi lớn thành cây, rễ cây đã đâm vào đất, rất khó để di chuyển nó. Hoặc là dùng sức mạnh vô biên, mang cả cây lẫn đất đi. Hoặc là dùng t·h·ủ· đ·o·ạ·n đối với cái cây này. Việc trước bất khả thi, nếu có thực lực tùy ý nắm một Giới Vực thì đã không cần phải vội vã rời đi. Mà dù giải quyết được chuyện dời Tiểu Thương Giới thì còn một vấn đề khác. Đó là nếu Phiên Minh bay mệt, tự mình đi tìm Hỗn Độn Nguyên Chất hoặc là Thực Giới Giả, Tiểu Thương Giới mất đi dẫn dắt, ai cũng không dám chắc nó sẽ trôi đến đâu.
"Ta lại có cách......" Vương Bạt trầm ngâm một lúc, trước ánh mắt ngạc nhiên của Thương Phù tử, nói thẳng yêu cầu: "Bất quá quyền hành của giới này, ngươi cần giao hết cho ta."
"Cái này...... Đều giao cho ngươi?" Thương Phù tử vừa nghe Vương Bạt nói có cách thì còn vui mừng. Nhưng khi nghe đến muốn giao hết quyền hành của Tiểu Thương Giới cho đối phương thì vẫn giật mình, lộ chút do dự.
Vương Bạt khẽ nhíu mày: "Sao vậy?" "Trước ngươi không phải nói, cho dù ta là Tiểu Thương Giới chi chủ, ngươi cũng đồng ý à?"
Thương Phù tử trầm mặc một hồi. Tiểu Thương Giới chi chủ, với tất cả quyền hành của Tiểu Thương Giới, đâu thể là một chuyện? Thực lực của người trước lớn đến đâu còn không phải do nó quyết định? Còn nếu giao tất cả quyền hành Tiểu Thương Giới cho Vương Bạt, nghĩa là đặt sự tồn vong của mình vào tay đối phương. Đối với một tồn tại xem "Tồn tại" là pháp tắc chí cao như nó, hoàn toàn là việc đi ngược lại ý chí. Vương Bạt nhìn không chớp mắt, lại biết rõ suy nghĩ của đối phương, tùy ý nói: "Thôi, nếu ngươi không thể chấp nhận việc này thì cũng không cần dài dòng, ta sẽ rời đi nơi này, tiếp nhận phi thăng kiếp."
"Không!" Thương Phù tử lập tức lên tiếng ngăn cản. Dù nó biết rõ đối phương đang ép nó quyết định, nhưng vẫn không thể cứng rắn nổi. Bởi chấp niệm của nó quá lớn, dĩ nhiên mạnh hơn Vương Bạt rất nhiều. Trầm mặc một hồi, mặt nó cực nhanh biến thành mặt của nhiều người xa lạ, cuối cùng nó do dự lên tiếng: "... Nhất định phải toàn bộ quyền hành sao?"
"Nhất định." Vương Bạt dứt khoát đáp, thể hiện thái độ kiên quyết.
Thế nhưng Thương Phù tử vẫn không chấp nhận yêu cầu này. Cuối cùng, mặt nó dừng lại ở bộ dạng Huệ Uẩn tử, lạnh lùng nói: "Ta chỉ có thể đồng ý, chia sẻ một phần quyền hạn với ngươi, còn các quyền hạn sử dụng khác, nhất định phải được sự đồng ý của ta......"
Thấy sắc mặt Vương Bạt không đổi, cặp mắt như vực sâu che giấu mọi dao động, Thương Phù tử nhất thời không thăm dò được ý nghĩ của hắn, chần chừ một lát rồi bổ sung: "Nếu ngươi làm đúng theo lời ngươi nói, ta sẽ dựa theo tiến trình, hoàn toàn trao quyền hành giới này cho ngươi."
Nói rồi, mặt nó lại biến đổi thành bộ dạng của Vương Dịch An, khẩn trương nhìn Vương Bạt. Thấy gương mặt quen thuộc này, Vương Bạt cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: "Vậy thì lập thệ đi."
"Hả?"
"Ngươi, ngươi không nói gì thêm à?" Thương Phù tử kinh ngạc nhìn Vương Bạt đang cười.
"Ta thấy rất công bằng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận