Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 380: Đông Thánh cố nhân (1)

Chương 380: Đông Thánh cố nhân (1) Vương Bạt xác nhận người bên trong mà mình nhận biết hoặc đã từng thấy qua, đều không có đặc thù như tu sĩ vừa rồi. Đầu lâu cực lớn, khuôn mặt quái dị. Về ngoại hình, thứ duy nhất có nét tương đồng là gã tu sĩ khôi lỗi mà hắn từng gặp ở Đạo Thặng Châu thời còn ở Tây Hải Quốc. Nhưng cảm giác mà người này mang lại cho hắn lại hoàn toàn khác biệt so với tu sĩ Đạo Thặng Châu. “Chắc không phải người trong tông, lẽ nào là người của Trường Sinh Tông?” Trong lòng Vương Bạt, ý nghĩ này vừa thoáng qua đã biến mất.
Còn Lý Ứng Phụ ở bên cạnh cũng sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Vương Bạt: “Hữu hộ pháp…lai lịch của người này e là không đơn giản.” Vương Bạt gật đầu nói: “Chắc là bị Đạo Cơ xuất hiện ở Sâm Quốc trước đó hấp dẫn tới… Không liên quan tới chúng ta, chúng ta cứ đi Vạn Chú Môn trước.” “Vâng, vậy những người này…” Lý Ứng Phụ lập tức nhìn về phía năm người bị hắn dùng pháp lực cưỡng ép trói lại.
Vương Bạt liếc qua đám người bị nhiễm oán khí kia, sau đó khẽ nói: “Trong trại nuôi gà của ta vừa vặn còn thiếu mấy con gà trống đầu đàn…” “Gà trống đầu đàn?” Lý Ứng Phụ có chút nghi hoặc, trong trại nuôi gà, thiếu không phải là người cho ăn, quét dọn sao? Tuy nhiên ý của Vương Bạt hắn ngược lại là hiểu rõ, liền tóm lấy năm người.
Trong xe ngựa, ngay lập tức có một lực hút truyền tới. Năm người trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
“Đi thôi.” Ánh mắt Vương Bạt dường như có ý lại như vô ý liếc xuống phía dưới tán cây, sau đó buông rèm xe ngựa xuống.
Lý Ứng Phụ cũng liếc mắt xuống phía dưới, khẽ hừ một tiếng rồi chui vào trong xe ngựa. Rất nhanh, Lâu Dị vừa vào trong xe ngựa lại chui ra, một lần nữa khống chế con tê ngưu tam giác, hướng nơi xa bay đi.
Phía dưới.
Dưới đáy tán cây.
Tu sĩ mặt thẹo giờ phút này cả người đã ướt đẫm mồ hôi! Khuôn mặt cứng ngắc, cũng không nhịn được lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.
“Lại là người của Vạn Tượng Tông!” “Suýt nữa thì đá phải thiết bản! May mà Hoàng thuật Bình bọn chúng lên trước... Trước đây ta còn tưởng người Vạn Tượng Tông dễ nói chuyện, không ngờ bọn Hoàng thuật Bình bị bắt đi ngay!” “Còn nữa! Vừa rồi những người của Vạn Tượng Tông kia, chắc chắn đã thấy ta rồi!” Mà gã công tử nhà giàu Phan Lão Nhị bên cạnh, lúc này cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hắn chỉ cảm thấy pháp lực của mình đều có chút không nghe sai khiến. Không dám ngẩng đầu, chỉ dám thấp giọng hỏi dò: “Ba Hạt Tử, bọn họ, bọn họ đi hết chưa?” “Đi, đi rồi.” Vốn đã khàn khàn khô khan, giờ giọng nói này còn thêm khô khốc. Ba Hạt Tử xuyên qua kẽ lá, nhìn chằm chằm vào nơi xa, trên mặt lộ ra một tia kính sợ.
Nghe thấy Ba Hạt Tử nói, Phan Lão Nhị cắn răng, nhìn về phía tu sĩ mặt thẹo: “Đới lão đại, phía Bắc này không an toàn! Sâm Quốc này không thể ở lại nữa! Chúng ta phải chuyển đi nơi khác!” Trên mặt tu sĩ mặt thẹo không có biểu lộ gì, trong mắt cũng lộ ra ý dao động, nhưng chợt lại có chút khó xử trượt xuống từ trên tán cây, đứng trên chạc cây, trầm giọng nói: “Chúng ta không ở Sâm Quốc, thì còn có thể đi đâu? Hướng Tây, ở Lê Quốc nghe nói còn quỷ dị hơn, huyết tai nổi lên rất hung! Phía Bắc, Tương Quốc và Phục Quốc gần Đại Yến, nơi đó còn không yên ổn hơn!” “Không thì chúng ta đi các quốc gia ven biển phía Nam.” Phan Lão Nhị mặt đầy kiên quyết: “Tuy linh khí ở đó không nồng đậm bằng Sâm Quốc, nhưng lại ít tu sĩ lui tới… Việc tu hành của chúng ta chưa chắc đã có bao nhiêu lợi ích, nhưng ít ra có thể giữ được cái mạng.” “Phía Nam…” Trong lòng tu sĩ mặt thẹo có chút suy tư, không kìm được cũng linh hoạt đứng lên: “Vậy thì đi về phía Nam! Dù sao chúng ta cũng là Kim Đan, đến đó nói không chừng cũng có thể xưng tông lập tổ!” “Các ngươi thấy thế nào?” Hắn nhìn về phía những người khác. Mấy tu sĩ Trúc Cơ tự nhiên không dám phản đối. Phan Lão Nhị cũng giơ hai tay tán thành.
Tu sĩ mặt thẹo lập tức nhìn về phía Ba Hạt Tử.
Chỉ thấy Ba Hạt Tử mở to đôi mắt u ám không ánh sáng, nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía xa.
Điều khiến tu sĩ mặt thẹo hoang mang chính là, Ba Hạt Tử nhìn không phải bầu trời, mà là... phía sau bọn họ.
“Ba Hạt Tử con mẹ ngươi đang nhìn cái gì đấy!” Tu sĩ mặt thẹo không nhịn được mà chửi bới. Nhưng ngay lập tức hắn cũng cảm thấy bầu không khí xung quanh không đúng.
Tim tu sĩ mặt thẹo run lên, đột ngột quay người lại. Chỉ thấy sâu trong rừng rậm, từng đạo thân ảnh mờ ảo chậm rãi hiện ra. Thần thức vô ý thức dò xét qua. Lại kinh ngạc phát hiện, bản thân mình không tài nào nhìn ra được căn cơ của những thân ảnh này.
Không hề do dự, trong nháy mắt hắn đã bay lên không trung bỏ chạy! Không chỉ mình hắn, mà ngay cả Phan Lão Nhị cảnh giác vô cùng còn bay lên nhanh hơn một bước.
Nhưng mà một khắc sau.
Đôi mắt tu sĩ mặt thẹo đột ngột co rút lại!
“Không tốt!” Trên tán cây, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người toàn thân bị màu đen bao phủ. Đối diện với việc hắn đào thoát, thân ảnh kia nhẹ nhàng nhấc tay lên.
Khoảnh khắc tiếp theo. Tu sĩ mặt thẹo chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Cả thế giới, tối đen.
Rừng rậm vẫn là khu rừng rậm đó. Tĩnh mịch và yên ắng. Giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, phảng phất như bọt nước trong biển lớn, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Chỉ còn lại vài tiếng trầm thấp mà dồn dập vang lên: “...Đều mang đi.” “Vâng, tôn thượng.” ---oOo--- “Vạn Chú Môn, trong ba tông hai trại một môn ở Sâm Quốc, xem như thế lực đứng đầu, tông môn có gần một nửa tu sĩ tu luyện chú pháp, ở toàn bộ Phong Lâm Châu cũng coi là cực kỳ hiếm có. Ngày xưa Ngụy Quốc cũng có một tông môn chuyên tu chú pháp, tương truyền có quan hệ thiên ti vạn lũ với Vạn Chú Môn... Chỉ là sau khi Vạn Thần Quốc đánh hạ Ngụy Quốc vài thập niên trước, tông môn này cũng bị đoạn tuyệt truyền thừa.” Trong xe ngựa. Lý Ứng Phụ lần lượt kể lại những gì hắn biết.
“Lý Hộ pháp, tông môn chúng ta cũng không có chú pháp sao?” Chu Lục Ngạc hiếu kỳ hỏi.
“Chú pháp thì đương nhiên có, bất quá chỉ là các chú pháp lẻ tẻ do tiền bối trong tông thu thập, không thành hệ thống, nhiều loại cũng đều là hàng thông thường lưu truyền trên thị trường. Còn chú pháp của Vạn Chú Môn lại không phải vậy, tự thành một hệ thống, lại tương đối hoàn mỹ, mỗi đời đều có thể bồi dưỡng ra một hai vị tu sĩ Nguyên Anh. Việc này ở các nước nhỏ là một điều vô cùng khó khăn.” Lý Ứng Phụ giải thích.
Nghe nói Vạn Chú Môn mỗi đời đều có thể bồi dưỡng ra tu sĩ Nguyên Anh, Vương Bạt không khỏi có chút kinh ngạc. Ở các nước nhỏ, mặc kệ là tài nguyên hay hoàn cảnh, công pháp các loại đều kém xa các nước lớn. Lại bị các nước lớn chèn ép, quản chế ở mọi phương diện. Vì vậy thực lực của tu sĩ được bồi dưỡng từ hai bên có sự chênh lệch vô cùng lớn. Không ngoa khi nói rằng thực lực của tất cả Kim Đan và Nguyên Anh của tông môn một tiểu quốc cộng lại, cũng chỉ tương đương một truyền thừa tầm trung của Vạn Tượng Tông. Thế mà một tông môn ở một nước nhỏ lại có thể ổn định duy trì việc mỗi đời đều có tu sĩ Nguyên Anh, việc này nói rõ truyền thừa của tông môn này có chỗ hơn người. Nghĩ tới đây, Vương Bạt lại càng mong đợi: “Lý Hộ pháp, còn bao lâu nữa thì tới Vạn Chú Môn?” Lý Ứng Phụ nghe vậy, thần thức tản ra, rất nhanh trên mặt lộ ra một nụ cười tươi. “Ta đã thấy cột mốc biên giới của Vạn Chú Môn rồi, chắc không còn xa nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận