Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 301: Nghĩ Kim Chi Thuật (1)

Chương 301: Nghĩ cách lấy Bính Đinh Hỏa (1)
Vương Bạt nhẹ nhàng đẩy ra từng mảnh vỏ trứng vỡ vụn không nguyên vẹn. Tám quả trứng thú đã có bảy quả nở ra, còn một quả thì đã mất đi hơi thở sinh mệnh.
“Xem ra là trứng yếu rồi……”
Không phải quả trứng nào cũng có thể kịp thời nở ra, có một số sinh linh trời sinh suy nhược, nếu ở giai đoạn đầu sinh mệnh quá yếu không thể phá vỡ vỏ trứng thì sẽ bị nghẹn chết ở bên trong. Ở ngoài tự nhiên, các bậc cha mẹ thường sẽ dùng ngoại lực giúp đỡ phá xác, nhưng với loài thạch long tích như này thì lại không can thiệp, để tự đào thải. Tại chỗ của Vương Bạt, hắn thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ. Chỉ là những ngày này hắn quá bận rộn nên bỏ lỡ mất.
Vương Bạt khẽ lắc đầu, không có cảm giác gì. Không có gì lạ, thấy nhiều rồi. Hơn nữa, ngay cả trứng cũng không tự mình phá được, rõ ràng là dù có nở ra thì cũng khó sống sót, nghĩ vậy thì đó cũng coi như là một sự giải thoát.
Hắn lập tức dồn sự chú ý vào bảy con Thạch Long Tích đã nở. Đập vào mắt nhất là con thú non nở ra từ quả trứng lớn, nó trông gần như y hệt Quỷ Văn Thạch Long Tích. Nhưng so với anh chị em cùng ổ, nó cao hơn hẳn hai cái thân. Chiều cao, chưa kể đuôi, đã bằng chiều dài cánh tay của Vương Bạt. Nếu không phải cử động còn có chút non nớt, thì Vương Bạt còn tưởng nó đã lớn mấy tháng rồi.
Khi Vương Bạt nhìn thấy nó thì nó đang gặm vỏ trứng của mình, rõ ràng là vừa mới nở ra chưa lâu. Vương Bạt không động đến nó, mà lại nhìn về một con khác khiến hắn có chút chú ý, tiện tay nhấc nó lên, con vật nhỏ trong tay hắn ra sức vặn vẹo thân mình, bốn chi giãy dụa. Thậm chí nó còn mở cái miệng non nớt, cắn ngón tay Vương Bạt.
"Tê—— cũng hơi đau đấy."
Nhưng Vương Bạt không có ý định buông tay, cẩn thận quan sát. Trên mình con vật nhỏ này cũng có lớp da hoa văn đủ màu sắc như Bách Sắc Thạch Long Tích. Nhưng điểm khác biệt là trên đầu của nó lại có một mảng màu vàng đất tươi sáng, xung quanh còn ánh vàng và màu xanh lam nhạt. Ngoài ra thì nó chẳng khác gì Bách Sắc Thạch Long Tích.
Lật đi lật lại nhìn, Vương Bạt cuối cùng vẫn thả nó xuống.
“Không biết là đực hay cái nữa.”
Con thạch long tích này còn quá nhỏ, những đặc điểm riêng chưa rõ ràng, chờ lớn hơn chút có thể phán đoán thông qua phẩm chất đuôi, tình hình khoang tiết.
Lại nhìn năm con còn lại, hắn thấy trong đó lại có hai con Thạch Long Tích có cánh và một con Thạch Long Tích đầu lựu, cùng hai con trước đây chưa từng xuất hiện với hai mắt lớn hơn cả đầu, trên đuôi mọc đầy góc cạnh, trên mình không có nửa đường vân, thậm chí không có vảy giáp. Hai con đầu thì hắn đã nhập thọ nguyên cho rồi, còn ba con sau cùng với con Thạch Long Tích hình thể khổng lồ kia và con Bách Sắc Thạch Long Tích dị sắc thì không. Việc nhập thọ nguyên coi như cho chúng một cơ hội sống sót, nhưng có sống sót được không thì phải xem vào chính chúng. Năm con phía sau thì Vương Bạt lại không dám tùy tiện nhập thọ nguyên, lo rằng sẽ gây ra phản tác dụng.
Sau đó, Vương Bạt theo thường lệ lấy ra một bình gián phỉ thúy, nhưng không cho ăn tất cả, mà chỉ lấy một ít đút cho bảy con Thạch Long Tích con. Những con thạch long tích lập tức theo bản năng xông tới. Sau khi cho những con vật nhỏ này ăn, Vương Bạt nuôi riêng con có hình thể đặc biệt lớn trong một ổ đất, vì thạch long tích khi khác biệt hình thể quá lớn sẽ xảy ra tình trạng lớn ăn nhỏ. Đó cũng là bản năng huyết mạch của chúng, vì để đảm bảo sẽ không chết đói ở ngoài tự nhiên vì trí lực quá thấp.
Xong việc với Thạch Long Tích, Vương Bạt lại đi một chuyến đến trại gà. Vẫn tiếp tục thăm dò và nghiên cứu tuyết dương kê. Có Linh thú quyển ước thúc, rõ ràng là một con linh kê Tam giai hạ phẩm có thể hóa thành Kim Đan chân nhân mà tuyết dương kê vẫn chỉ có thể nằm xuống để tùy ý Vương Bạt quan sát. Bất quá, thỉnh thoảng những ngọn lửa bùng lên từ cơ thể từng bộ phận của nó cũng đủ để thể hiện sự bất mãn.
“Bính Đinh hỏa…”
Vương Bạt vừa cẩn thận tránh những ngọn lửa nhỏ đang bùng lên vừa suy tư phương pháp đối phó. Ngọn lửa này là linh hỏa Tam giai, uy lực rất lớn. Giáp Thập Ngũ không thể đến gần cũng là vì mối uy hiếp của ngọn lửa này.
"Đáng tiếc là ta không nắm giữ « Thái Ất Hỏa Chân Quyết », nếu không thì với sự bá đạo của công pháp này, nói không chừng có thể đem Bính Đinh Hỏa thu cho mình dùng..."
« Thái Ất Hỏa Chân Quyết » là công pháp dẫn thẳng lên Hóa Thần, khi tu luyện đến mức tinh thâm có thể ngưng tụ Thái Ất chân hỏa, đốt trời nấu biển, không chắc là không được. Muốn đoạt lấy linh hỏa Tam giai thì đương nhiên dễ như trở bàn tay. Dù bị hạn chế trong tu vi, chưa chắc có thể làm được năng lực lớn như thế, nhưng ngăn cách linh hỏa thì cũng không phải là chuyện khó.
Cứ nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng vẫn không có manh mối.
"Chờ đã! Nếu tuyết dương kê kháng cự Giáp Thập Ngũ, vậy thì... nếu để tuyết dương kê chủ động thì có phải sẽ lấy được không?”
“Vậy, làm thế nào để tuyết dương kê chủ động?”
Ngay khi định rời đi thì Vương Bạt bỗng nhiên linh cảm mách bảo, một ý nghĩ thoáng chốc nảy ra trong đầu.
“Phượng vũ gà!”
“Chỉ cần để mẹ phượng vũ gà dụ dỗ…khụ, với tuyết dương kê, chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề này sao?”
"Biện pháp đơn giản vậy mà trước đó ta lại không nghĩ ra."
Hoàn toàn là rất đơn giản, chỉ là thay Giáp Thập Ngũ, Giáp Thập Thất thành những con phượng vũ gà không có chút sức chiến đấu nào mà thôi. Đây là chỗ sai sót trong tư duy, bởi vì tuyết dương kê có chiến lực cao, cho nên Vương Bạt nghĩ đầu tiên là dùng Giáp Thập Ngũ và Giáp Thập Thất dùng vũ lực áp chế. Sau đó cứ mãi không thoát ra được, luôn đi theo phương hướng này. Mà không hề để ý một tình huống đặc biệt — nhỡ đâu con tuyết dương kê đó cũng muốn thì sao?
"Không sai, nếu tuyết dương kê có thể sinh sản ra được thì chứng tỏ vẫn có bản năng… Với mị lực của phượng vũ gà, có thể thử một lần xem sao.”
Phượng vũ gà là hoa giao tiếp của loài linh kê, chí ít là trừ loài hắc vũ kê hoàn toàn không có đủ năng lực ra, thì khi nhìn thấy linh kê nào nó cũng gần như động lòng. Vương Bạt đã nghĩ thông suốt, liền dùng Linh thú quyển cưỡng ép mang đi hai con tuyết dương kê đực, sau đó nhốt nó với Ất Tam cùng mấy con phượng vũ gà có tướng mạo xinh đẹp. Sở dĩ không trực tiếp thả tuyết dương kê vào bầy gà phượng vũ cũng là do lo tuyết dương kê lỡ không khống chế được Bính Đinh Hỏa, vậy thì thiệt hại của hắn sẽ rất lớn.
“Gà trống bạch cũng có thể thử, hắc vũ kê…thôi bỏ đi, là một con gà thiến rồi.”
Vương Bạt lắc đầu. Hắc vũ kê hắn cũng luyện chế ra một ít tinh hoa, nhưng đến nay hắn vẫn chưa tìm ra tác dụng của tinh hoa này. Nên bây giờ tâm tư bồi dưỡng hắc vũ kê cũng không còn nghiêm túc như trước nữa. Nếu không phải nhớ tới hắc vũ kê tự nhiên khắc chế âm quỷ, những lúc đặc biệt có thể có tác dụng thì có lẽ hắn đã từ bỏ giống gà này rồi. Dù sao nuôi nó rất phiền phức, cần không ngừng cho gà phượng vũ và gà trống bạch giao phối, mà việc này lại gián tiếp ảnh hưởng đến sự ra đời của phượng vũ gà mới.
Sau khi kiểm tra một hồi, hắn về lại phòng, lấy ngọc giản « Kim Quang Cửu Nguyên công ».
"Kim Hoàng Phong..."
Trong mắt Vương Bạt lộ ra vẻ suy tư…
Bạn cần đăng nhập để bình luận