Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 290: Linh Thực bộ

Chương 290: Linh Thực bộ
"Quỷ Văn Thạch Long Tích bồi dưỡng ngày đầu tiên: Tồn nhập thọ nguyên sau đó, cũng không có thay đổi gì, bất quá điều này cũng hết sức bình thường, ta chuẩn bị cho nó đầy đủ đồ ăn......"
"......Bồi dưỡng ngày thứ hai: Vẫn không có thay đổi gì, sức ăn cũng không có phát sinh biến hóa."
"......Ngày thứ ba, như trên."
"......Ngày thứ tư, ta có chút thất vọng, theo kinh nghiệm trước đây, thọ nguyên tồn nhập chậm nhất ngày thứ ba liền sẽ phát sinh biến hóa, mức độ có nhẹ có nặng...... Nhưng nó vẫn không có thay đổi gì, có lẽ phương pháp này đối với Quỷ Văn Thạch Long Tích cũng không có tác dụng gì, hoặc là ta còn nên kiên nhẫn chờ thêm chút."
"......Ngày thứ bảy, lần này thử nghiệm thất bại, cho đến trước mắt, trên người của nó không có bất kỳ biến hóa nào, xem ra ta hẳn là lại cho nó tồn nhập thêm chút thọ nguyên."
"......Ngày thứ mười một, nó mang thai, ta không có đối với nó làm bất cứ chuyện gì......"
"......Hôm nay là ngày thứ 19, phần bụng của nó rõ ràng sưng rất nhiều, ngoài ra, trên người của nó hoàn toàn không thấy dấu hiệu tấn thăng."
Đọc xong những dòng ghi chép thuộc về Vương Bạt trong ốc xá, Vương Bạt đặt bút xuống, nhẹ nhàng đóng cuốn sổ ghi chép của mình. Ánh mắt có chút thất vọng nhìn con Quỷ Văn Thạch Long Tích đang nằm nhoài dưới chân hắn, bụng nó đã lớn hơn hẳn một vòng. Hơn nửa tháng nay, hắn đã cúng bái nó bằng những đồ ăn thức uống ngon lành, kết quả đối phương lại nửa điểm không có ý tứ đột phá. Ngược lại là thân thể mập lên không ít. Vốn dĩ còn không quá thích đến gần Vương Bạt, bây giờ bởi vì Vương Bạt ngày nào cũng ném đồ ăn cho nó, nên về cơ bản cứ Vương Bạt đi đến đâu, nó lại lẽo đẽo theo đến đó. Đương nhiên, không phải do nó trí lực cao mà là bởi vì nó ngu xuẩn...... Ngu xuẩn đến mức chỉ còn bản năng ăn uống.
"Haizz...... Cũng phải, nếu dễ dàng đột phá như vậy, cũng đã không có chuyện nhiều năm như vậy, các đời phong chủ Thú Phong cũng không thể hoàn thành việc tấn thăng cho nó."
Vương Bạt khẽ lắc đầu, tiện tay lấy từ trong túi linh thú ra một cái mâm tròn lớn, ném con gián phỉ thúy đang giãy giụa dữ dội ra ngoài. Con Quỷ Văn Thạch Long Tích đang ủ rũ nằm dài dưới chân Vương Bạt lập tức mở đôi mắt dọc màu nâu nhạt, đầu lưỡi màu xanh đen chia nhánh như một mũi tên, nhanh nhẹn mà thoải mái cuốn con gián phỉ thúy vào miệng.
"Răng rắc, răng rắc"
Âm thanh giòn tan vang lên trong miệng Quỷ Văn Thạch Long Tích. Ở giữa còn kèm theo tiếng nước nổ tung. Nghe thôi đã thấy thèm...... Thật là lạ. Vương Bạt có chút buồn nôn, đá đá con vật sang một bên. Nói thật, khi nó không ăn gián hắn còn thấy Quỷ Văn Thạch Long Tích khá đẹp mắt, nhưng khi nó ăn gián thì......
Bước ra khỏi phòng, Vương Bạt nhìn thấy Bộ Thiền đang bụng lớn vượt mặt, cặm cụi canh tác trong Linh Điền. Ở Vạn Pháp Phong, vì không có người nào khác, nên sau khi có được sự gật đầu của Diêu Vô Địch, Vương Bạt và Bộ Thiền liền sử dụng linh mạch Tứ giai để dẫn vào Linh Điền, mở ra hai mẫu ruộng Linh Điền Tứ giai. Chỉ là Linh Điền phẩm giai cao, đối với Linh Thực phẩm giai thấp, chưa chắc đã là chuyện tốt, năng lượng dư thừa ngược lại tăng thêm gánh nặng trưởng thành cho Linh Thực, nên cần Linh Thực sư thường xuyên khai thông linh khí. Có như vậy, mới phát huy được hiệu quả của Linh Điền Tứ giai. Đương nhiên, loại tình huống này cũng làm cho gánh nặng của Linh Thực sư thêm nặng. Nhất là khi Bộ Thiền cũng chỉ là Linh Thực sư Nhị giai. Mà ngoài hai mẫu ruộng Linh Điền Tứ giai này, còn có hơn 30 mẫu Linh Điền Nhị giai, đều là do linh khí bốn phía nồng nặc thấm vào mà chỉnh trang sơ qua rồi mở ra. Bên trong trồng đầy linh mễ Nhị giai.
Môi trường linh khí dồi dào vừa là chuyện tốt, cũng vừa là chuyện xấu. Linh Thực trưởng thành nhanh chóng và khỏe mạnh, nhưng do ảnh hưởng của linh khí, việc xử lý cỏ dại cũng đồng dạng trở nên phiền phức hơn. Phải đảm bảo khi nhổ cỏ không làm ảnh hưởng đến Linh Thực, đồng thời cũng không được phá vỡ sự lưu động chỉnh thể của linh khí trong linh điền. Điều này đòi hỏi không nhỏ thể lực và pháp lực của Linh Thực sư. Đó là lý do vì sao lại có Linh Thực sư, làm ruộng không bao giờ là một chuyện đơn giản.
Chỉ là đạo lý là như thế, Vương Bạt vẫn có chút xót ruột mà đi vào trong linh điền, ngăn cản Bộ Thiền đang đầy đầu mồ hôi, pháp lực cũng hao tổn không ít.
“Sư huynh......”
Bộ Thiền bất ngờ nhìn về phía Vương Bạt.
"Để ta làm cho, muội đi nghỉ đi."
Vương Bạt cẩn thận lau đi một chút đất trên trán Bộ Thiền. Cũng không cố gắng đỡ đối phương. Hoàn toàn không cần thiết, dù sao tuy nói là phụ nữ có thai, nhưng cũng là tu sĩ Trúc Cơ, không đến mức yếu ớt như thế.
Bộ Thiền cũng không làm bộ, thấy Vương Bạt hiếm khi quan tâm mình, trong mắt lộ ra một vòng ý cười, lại nhẹ nhàng đẩy Vương Bạt ra: “Không cần, tay huynh quá vụng về, toàn nhổ cả Linh Thực lên, vẫn là muội làm thì hơn.”
Vương Bạt vẫn kiên quyết kéo Bộ Thiền ra khỏi Linh Điền: “Chẳng qua chỉ là chút Linh Thực, muội mà mệt chết thì mới không đáng.”
"Sao lại mệt chết, muội đây cũng là Trúc Cơ mà......"
Bộ Thiền không nhịn được lườm Vương Bạt một cái, sau đó nghiêm mặt nói: "Huống hồ chúng ta nuôi Linh Kê càng ngày càng nhiều, nếu không tranh thủ làm nhanh, thức ăn cho gà khẳng định sẽ không đủ."
"Bên Bích Thủy Linh Quy thì tạm thời vẫn ổn, ăn no một bữa rồi thì vài năm cũng không vấn đề...... Ta gần đây gieo chút hạt giống linh quả đã giữ lại từ trước, đến lúc đó có thể để cho linh quy béo tốt hơn."
"Thức ăn cho gà......"
Nghe Bộ Thiền nói vậy, Vương Bạt không khỏi trầm ngâm. Từ sau khi đã thỏa thuận với Cố Văn của Phỉ Ngọc Phong về việc cung cấp Linh Kê tinh hoa, hắn lại cho Giáp Thập Ngũ và Giáp Thập Thất bắt đầu công việc ấp trứng. Trong đó Giáp Thập Ngũ và Giáp Thập Lục đều đã là Linh Kê Tam giai, trước đó Giáp Thập Lục đã ấp hơn mười quả trứng dưới sự chăm chỉ của Giáp Thập Ngũ. Chỉ là phần lớn đều là trứng trắng không ấp ra được. Chỉ có ba quả thụ tinh, bây giờ đã ấp đến mấy tháng rồi mà vẫn không có chút dấu hiệu sắp nở nào. Nếu không phải Vương Bạt có thể cảm nhận rõ ràng được sinh cơ nhảy nhót bên trong, hắn đã cho rằng chúng ấp hỏng rồi.
Bất quá, Vương Bạt cũng rất mong chờ ba quả trứng này sẽ nở ra Linh Kê phẩm giai thế nào. Theo kinh nghiệm trước đây, khả năng sinh ra Tam giai là rất lớn. Nếu xác định là như vậy, Vương Bạt có thể bắt tay vào nghiên cứu toa thuốc tinh hoa Linh Kê Tam giai. Không chỉ riêng gà thịt phổ thông, ngay cả giống gà phượng vũ trước đây bị Vương Bạt gần như quên lãng vì ngoài đẹp mã không có tác dụng gì, cùng gà hắc vũ tạp giao từ gà hát trắng và Phượng Vũ Kê cũng đều được Vương Bạt gây giống lại. Những Linh Kê này đều là biến dị, nếu như làm nguyên liệu chính cho linh thực đan dược, phần lớn có thể sáng tạo ra một loại đan dược mới để cống hiến. Có điều số lượng trước mắt không nhiều, nên Vương Bạt tạm thời chưa có dự định luyện chế. Chỉ là số lượng hai loại Linh Kê này rất khó tăng lên, gà phượng vũ cho dù gà mẹ vẫn là phượng vũ gà, thì xác suất thế hệ sau vẫn là phượng vũ gà cũng cực thấp. Mà số lượng gà hắc vũ càng khó tăng lên, vì nó không có khả năng sinh sản, chỉ có thể dùng gà phượng vũ và gà hát trắng giao phối lặp đi lặp lại mới có thể tạo ra được. Đương nhiên, khi cơ số hai loại Linh Kê này tăng lên rồi, thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Mà điều này cũng có nghĩa là cần một lượng lớn thức ăn cho gà cung cấp. Quan trọng là Bộ Thiền tuy là Linh Thực sư, nhưng một mình quản lý nhiều Linh Điền và Linh Thực như vậy, thì có hơi quá sức.
“Xem ra còn phải tìm nơi cung ứng thức ăn cho gà......”
Vương Bạt âm thầm suy nghĩ. Nhưng so với trước kia thì bây giờ dễ dàng hơn nhiều, trong Mộc hành có Linh Thực bộ, có thể thu hoạch từ đó.
“Đợi sau khi kỳ nghỉ Mộc kết thúc sẽ đi tìm thử.”
Ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất, Vương Bạt vẫn kiên quyết bảo Bộ Thiền qua một bên nghỉ ngơi, còn mình thì tự thân xuống ruộng nhổ cỏ, khai thông linh khí. Dù hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, căn cơ thâm hậu, lại có đan điền thứ hai pháp lực dồi dào, nhưng làm một hồi sau cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Bộ Thiền ở một bên nhìn thấy Vương Bạt vụng về, khó nén được ý cười, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Rất muốn dạy Vương Bạt cách nào để bớt tốn sức. Nhưng nàng cuối cùng vẫn không nói gì, đến khi Vương Bạt hơi mệt mỏi thì nàng lẳng lặng quay lại Linh Điền, tiếp tục làm công việc dang dở.
Lúc mặt trời lặn, Vương Bạt đứng trong Linh Điền, nhìn thấy cỏ dại đã biến mất, cùng với Bộ Thiền mình dính đầy đất, hai người nhìn nhau cười. Ánh tà dương tròn trịa kéo bóng hai người dài thật dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận