Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 454: Thần Vị (1)

Chương 454: Thần Vị (1)
“Thần, vì sao gọi là Thần?” “Bởi vì chúng ta thuận theo ý chí trời đất mà sinh ra!” “Chỉ cần ở phương thiên địa này, chúng ta chính là bất tử bất diệt!” “Tên tu sĩ Đại Yến kia cho rằng chém giết ta, trùng tu phương thức của ta, liền có thể chiếm lấy vị thần của ta, ha ha, thật nực cười!” “Chỉ cần ngươi mượn nhờ hương hỏa tiến vào tầng thứ ba, nhất định sẽ tỉnh lại…… Ơ? Sao hương hỏa tạp niệm lại ít vậy?”
Âm Thần có chút kinh ngạc. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Bạt bên ngoài miếu thần. Khẽ nhíu mày. Trong mơ hồ, hắn tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Thôi, chờ ăn hết ngươi sẽ biết.”
Tâm niệm vừa động. Ý thức của Vương Bạt bên ngoài miếu thần nhanh chóng có đại lượng lực lượng thần hồn tuôn ra, chậm rãi xâm nhập vào trong miếu thần. Ý thức của Vương Bạt thì đang nhanh chóng thu nhỏ. Chỉ là không hiểu vì sao, Âm Thần lại ẩn ẩn cảm giác được, trong lòng đối phương tựa hồ không hề có một chút e ngại.
“Tình huống gì đây......”
Âm Thần hơi nheo hai mắt lại, trong lòng không hiểu dâng lên một tia cảm giác cấp bách.
“Hay là nhanh lên thôi!” Theo lực lượng thần hồn rót vào. Miếu thần không có cửa lớn lại trống rỗng mở ra một cánh cửa lớn. Âm Thần đứng ở trước cửa lớn, nhìn chằm chằm vào ý thức của Vương Bạt đã nhỏ bé vô cùng.
“Sau đó, chính là hoàn toàn ăn hết ngươi!”
Âm Thần liếm liếm đầu lưỡi, nhẹ nhàng bước ra khỏi miếu thần. Mà ngay khi phóng ra khỏi miếu thần trong nháy mắt. Âm Thần bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến! Quay đầu nhìn về phía sau lưng miếu thần.
“Đây là...... Giới ngoại......”
Vật chất màu đen bao phủ bên ngoài miếu thần, giống như một cái lưới lớn, hướng phía Âm Thần phủ xuống dưới!
Ngọc Hoàng Đỉnh cao vút trong mây, đủ sức quan sát nửa Trần Quốc, ầm vang lún xuống! Bụi bặm vừa mới bốc lên, đã bị đầy trời mưa máu tưới ướt. Không hề ảnh hưởng đến cuộc chiến của tu sĩ Hương Hỏa Đạo cùng tu sĩ Vạn Tượng Tông. Vô số tiếng xé gió vang vọng trên không toàn bộ Trần Quốc. Ngọn lửa hoa mỹ, bảo quang, chiến thuyền, trận pháp, Giao Long, thân ảnh tu sĩ…… Hết thảy đan xen vào nhau.
Oanh! Một đầu Tà Thần đầy lông bờm đen đang lăn lộn, đầu như lợn rừng, bị Diêu Vô Địch một quyền đánh rơi xuống mặt đất, lập tức vỡ tan thành những mảnh vụn như mưa đá. Diêu Vô Địch đứng giữa không trung, đầy vết thương, máu thịt từ từ phục hồi, thân thể không kìm được khẽ run rẩy. Đó là biểu hiện của việc nhục thân tiêu hao đến cực hạn. Nhưng mà hắn không để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn lên. Lấy hắn làm trung tâm, xung quanh đã không còn một Tà Thần nào còn sống. Tà Thần ở xa xa cũng sợ hãi tránh ánh mắt của hắn, cùng những tu sĩ Hóa Thần khác triền đấu. Còn có vài Tà Thần rải rác ở phía xa, chăm chú nhìn hắn, đề phòng hắn tập kích các tu sĩ Hương Hỏa Đạo phía dưới, làm thay đổi chiến cuộc.
“Xì!”
Diêu Vô Địch khinh thường nhổ một ngụm nước bọt.
“Chỉ có chút bản lĩnh này mà cũng dám gào to trước mặt lão tử?” Chỉ là tuy trong miệng nói vậy, ánh mắt đảo qua phía dưới đang đánh nhau túi bụi, bị vô số pháp thuật vây quanh mấy chục đạo thân ảnh tu sĩ, nhưng trong lòng của hắn lại nặng trĩu vô cùng. Hắn nhớ rõ, số người trấn thủ bên Trần Quốc ban đầu, không chỉ có chút ấy. Ngoài tu sĩ Vạn Tượng Tông ra, trước đó Trường Sinh Tông mặc dù có chút bất hòa với Vạn Tượng Tông vì chuyện Tuân Phục Quân, nhưng cũng phái tới hơn mười tu sĩ Nguyên Anh, hiệp trợ trấn thủ. Bao gồm cả Tần Thị và Du Tiên Quan vốn thưa thớt nhân khẩu, cũng đều có tu sĩ Nguyên Anh đến đây trấn thủ, chỉ là bình thường đều tạm ở Quỷ Thị tu hành mà thôi. Nhưng chỉ trong một thời gian giao chiến ngắn như vậy, tu sĩ Đại Tấn trấn thủ nơi này đã vẫn lạc hơn phân nửa, Quỷ Thị bên kia cũng bị tu sĩ Hương Hỏa Đạo phá hủy trước tiên, trận truyền tống của Quỷ Thị cũng theo đó bị hủy diệt. Còn về Vạn Thần Quốc…… ánh mắt Diêu Vô Địch đảo qua bốn phương tám hướng xung quanh liên tục không ngừng tràn đến tu sĩ Hương Hỏa Đạo, tâm tình chìm xuống đáy vực, cũng tệ đến cực hạn. Nguyên Thủy Ma Tông nuôi thả những năm này, rốt cuộc đã nuôi ra một con quái vật gì vậy?! Mẹ nó thằng cha Hàn Yểm tử này, chắc chắn có thể xử lý được chứ? Đừng có mà chơi quá trớn?
Nhưng không kịp chửi bới, linh giác bỗng nhiên rung động! Hắn bản năng né người tránh đi. Một đôi răng nanh khổng lồ từ dưới đất xoay tròn cắm lên, nhưng lại hụt. Sau đó, một thân ảnh đầu heo thân người rống giận từ phía dưới lao đến đánh Diêu Vô Địch.
“Mẹ nó!” “Lão tử làm thịt ngươi, ăn tai lợn!”
Diêu Vô Địch giận dữ mắng một tiếng, lưng bàn tay nhanh chóng hiện lên thần văn, đột nhiên đập xuống!
Phanh! Bộ lông bờm đen trên người Tà Thần đầu heo thân người trong nháy mắt bị một chưởng này đánh đến bật ngược bay ra. Nhưng điều khiến Diêu Vô Địch giật mình là, lần này, dù Tà Thần đầu heo thân người bị một chưởng đánh đến run rẩy dữ dội, nhưng vẫn sống sờ sờ gánh chịu một kích của hắn.
“Không đúng, không phải đầu heo này mạnh lên, mà là Vạn pháp mẫu khí không theo kịp……”
Lòng Diêu Vô Địch nặng nề. Nếu ở Đại Tấn, linh khí thiên địa dồi dào không thể tưởng tượng nổi, với năng lực của tu sĩ Hóa Thần, hắn có thể gần như ngay tức khắc hút lấy linh khí xung quanh, bù đắp tiêu hao. Dễ dàng đánh lâu mà không hết sức. Nhưng linh khí ở Trần Quốc mỏng manh, hắn căn bản không thể bổ sung chớp nhoáng, Vạn pháp mẫu khí dùng một chút là ít một chút, hoàn toàn nhờ vào tích lũy bản thân. Tà Thần Trư Thủ phía dưới cũng đã nhận ra một quyền này của Diêu Vô Địch còn lâu mới đạt đến sức mạnh như dự đoán. Khuôn mặt lợn béo nứt ra miệng đầy răng nanh vàng và đầy tiên dịch. Thân là Thần nhị đẳng, hắn vẫn giữ được cảm xúc ban đầu, giờ phút này cười gằn: “Nắm đấm không được à?” Sau một khắc Diêu Vô Địch giật mình, lập tức cười lạnh, giơ một bàn tay khác lên. Trên bàn tay, nhanh chóng nổi lên một đạo Thần Văn ngũ sắc lưu chuyển. Phát giác được khí tức yếu ớt trên Thần Văn kia, nụ cười trên mặt Tà Thần Trư Thủ càng lộ vẻ mỉa mai: “Hân hạnh được gặp ngươi, nhưng nói trước, ta không giống như đám tam đẳng kia……” “Ồn ào!”
Diêu Vô Địch mắng một tiếng, bàn tay nắm Thần Văn trong chớp mắt đập vào trên khuôn mặt to lớn không gì sánh bằng của Tà Thần Trư Thủ.
Sau một khắc, nụ cười của Tà Thần Trư Thủ có chút cứng đờ, nhanh chóng biến thành kinh hãi: “Không……” Thần Văn ngũ sắc nhanh chóng bay vào thất khiếu của Tà Thần Trư Thủ, lập tức ầm vang nổ tung! Sau một tiếng kêu rên đau đớn...... trên trời, trong mưa máu, đột nhiên hiện lên một hư ảnh đầu heo thân người đang gào thét giận dữ, sau đó dần dần tan đi.
Diêu Vô Địch khinh thường “phi” một ngụm: “Lão tử thích đánh quyền, không có nghĩa là lão tử chỉ biết đánh quyền!” Lúc còn trẻ, dù sao hắn cũng là kẻ đánh đâu thắng đó, vô địch trong cùng một cấp bậc ở tông môn, chỉ bằng cảnh giới Trúc Cơ mà đã có thể đoạt được hạng nhất Kim Đan trên Vấn Đạo Đại Hội, nếu nói dựa vào man lực, vậy thì thật sự quá coi thường Diêu Vô Địch, cũng quá coi thường Vạn Tượng Tông. Chỉ là về sau hắn chọn sự đơn giản, loại bỏ phức tạp, phản phác quy chân, liền thích cái cảm giác thống khoái khi dùng lực đè người, nhưng đó chỉ là yêu thích, không có nghĩa là hắn không am hiểu những phương thức đấu pháp tinh xảo hơn. Chỉ là tâm tình của hắn cũng không hề tốt lên, việc trước đó không thể một quyền đánh nổ Tà Thần Trư Thủ đã khiến những Tà Thần khác nhìn thấu điểm yếu, chỉ sợ… Quả nhiên, Diêu Vô Địch rất nhanh đã phát giác vài Tà Thần đang mờ mịt lặng lẽ tiến đến gần hắn. Trong lòng lập tức trầm xuống. Giờ phút này tuy hắn chưa đến mức cùng đường mạt lộ, nhưng tình thế Trần Quốc hiện tại hiển nhiên đã không đủ sức xoay chuyển tình thế, nếu tiếp tục cố chấp, e rằng chỉ có thể hao tổn vốn liếng vất vả tích lũy của tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận