Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 635: Sinh ra (4)

"Ta có thể cứu sống bọn họ." Các thôn dân lập tức kinh hãi, nhưng ngay sau đó đều tràn ngập phẫn nộ. Người cầm đầu, có vẻ là một người trung niên, nhíu mày, nhìn chằm chằm Diêu, giọng lạnh lùng nói: "Khách nhân, mặc kệ ngươi có lai lịch thế nào, xin đừng đem chuyện này ra đùa, chỗ chúng ta vừa mới mất đi không ít người..." "Ta có thể cứu bọn họ... Hồn của họ còn chưa đi xa." Diêu vẫn nói như vậy. Ánh mắt cậu thanh tịnh, vô cùng kiên định. Thái độ này chọc giận đám thôn dân xung quanh, huyết khí trên người bọn họ bốc lên, dường như không thể nhịn được mà muốn ra tay. Nhưng ánh mắt Diêu lại khiến người trung niên dẫn đầu lần nữa nhíu mày, sau đó đột ngột đưa tay, ngăn đám thôn dân phía sau lại. "Để hắn thử xem." "Đại ca!" "Để hắn thử đi!" "Có thể... Được!" Diêu một mình lướt qua ánh mắt hung tợn mang theo nộ khí của đám người, đi đến trước những thi thể. Cậu hơi lạnh nhạt nâng tay, rồi đi một vòng quanh những thi thể, đưa tay về phía người trung niên: "Cho ta một chút máu." "Máu hung thú được không?" Người trung niên nheo mắt, ngực hơi phập phồng, nhưng vẫn cố đè nén cảm xúc, cất tiếng hỏi. "Được." Diêu gật đầu. "Đưa cho hắn." "Nhưng mà đại ca, máu hung thú của chúng ta không nhiều..." "Ta nói... Đưa cho hắn!" Nhận chậu đá chứa máu hung thú, Diêu đưa ngón tay vào, rồi nhúng máu đỏ sẫm, trên thi thể vẽ đầy những đường vân như gà bới. "Rốt cuộc là đang làm gì vậy?" Các thôn dân nhìn nhau, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người trung niên cầm đầu cũng nhíu mày. Ông là một Chân Võ Giả Tam giai, so với đám thôn dân Nhất giai, Nhị giai xung quanh mạnh hơn nhiều, nhưng cũng không nhìn ra được gì. "Có sáp ong không?" "Đưa cho hắn!" "Có bông không?" Người trung niên hơi nhíu mày. Thấy vẻ mặt của ông, Diêu khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng rút một nhúm tóc trắng trên đầu mình, vê thành bấc đèn, nhúng vào sáp ong, rồi nặn thành một cây nến cong queo. Nhúng máu, cắm dọc trên thi thể giữa nền tuyết. Sau đó, Diêu chậm rãi đứng dậy, giọng nói như u hồn... Đúng lúc người trung niên trong mắt càng lộ vẻ không kiên nhẫn thì cây nến đột nhiên bùng cháy! Rõ ràng chỉ có một điểm sáng bằng hạt đậu, nhưng lại bao phủ toàn bộ các thi thể xung quanh. Ngay giữa ánh sáng đó, từng đạo thân ảnh hư ảo trong suốt từ đằng xa bay đến, rồi lần lượt chui vào trong các thi thể. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, những thi thể lại từng người mở mắt, vẻ mặt mờ mịt, thậm chí có người trực tiếp đứng lên, kinh ngạc nhìn chính mình và những người đồng bạn rõ ràng đã chết. "Cái này... Người chết còn có thể sống lại?!" Các thôn dân vừa sợ vừa ngờ, vừa vui vừa sợ. Mãi cho đến khi có người gan lớn, chủ động bước lên, nói chuyện với những người vừa sống lại này, xác nhận đúng là người thân của mình, cả thôn mới trở nên kích động. Nhìn cảnh tượng này, Diêu không khỏi nở một nụ cười thuần khiết, đó là niềm vui khi thấy mọi người hạnh phúc. "Ngươi... Ngài rốt cuộc là ai, sao có thể làm được điều này?!" Nhìn cảnh tượng trước mắt, người trung niên chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, ông khó tin cất tiếng hỏi. Diêu cười, quay đầu: "Có lẽ là Tiên Nhân dạy ta... Các ngươi muốn học không? Ta dạy cho các ngươi." "Tiên Nhân? Điều này... Có được không?" Người trung niên không khỏi nuốt nước miếng, ông sinh ra sau đại kiếp, đối với Tiên Nhân và tu sĩ mà thế hệ trước hay nhắc đến không có chút mâu thuẫn. Tuy là hỏi vậy nhưng ánh mắt ông lại lộ rõ vẻ mong đợi. Sống lại từ cõi chết, điều này có thể giảm bớt bao nhiêu mất mát cho thôn! "Được, nhưng ta có thể cứu bọn họ, là vì hồn của họ chưa đi xa, mà để thi triển những thuật này, thường có rất nhiều yêu cầu." Diêu thản nhiên nói. "Thuật?" Người trung niên hơi mờ mịt, nghe nói còn có yêu cầu, liền có chút do dự: "Những thuật này... Có phải cần yêu cầu rất cao không? Trong thôn có nhiều người không có thiên phú tu hành..." "Không, cho dù là người bình thường cũng có thể thi triển, yêu cầu ta nói đến là ở khía cạnh khác, tỉ như máu của những hung thú kia." Diêu lắc đầu nói. Người trung niên lập tức yên lòng, rồi vô cùng vui sướng. Diêu ngồi xếp bằng trên nền tuyết, giảng cho người trung niên thuật vừa rồi. Cậu không có mục đích gì, chỉ là thấy vậy, cảm thấy mình nên ra tay thì cậu liền ra tay, cảm thấy nên dạy những thuật trong ký ức cho người khác thì cậu liền không chút do dự mà dạy. Chỉ là thuật này ai nhìn cũng có thể dùng, nhưng ẩn chứa một vài yêu cầu, vẫn gạt bỏ phần lớn mọi người. Đại đa số những người thân thể cường tráng lại không thể dùng được, ngược lại những thiếu niên thân thể yếu ớt nhất và một số ít phụ nữ có thể học và vận dụng. Dù vậy cũng khiến cho mọi người trong thôn vô cùng hưng phấn. Đối với Diêu, họ càng thêm sùng kính. Một ngày nọ, sau khi học được một thuật nữa, người trung niên rốt cuộc không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Diêu Tiên Nhân, những thuật này của ngài tên gì?" Diêu khẽ nhíu mày. Cậu mơ hồ nhớ rằng những thuật này dường như là ai đó đưa cho cậu, trong đó đều có tên riêng, nhưng chẳng hiểu sao, cậu lại không tài nào nhớ ra. Thế là cậu lắc đầu, tùy ý nói: "Không nhớ rõ, nếu không thì ngươi đặt tên đi." "Cái này... Ta?" Người trung niên vốn rất trầm ổn, lẽ ra không nên thất thố như vậy, nhưng khi nghe vị Tiên Nhân thần bí này giao cho mình chuyện lớn như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng tột độ. Dù vậy ông vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ nát óc, cuối cùng tìm được một chút linh cảm trong số vốn kiến thức ít ỏi của mình: "Diêu Tiên Nhân, hay là dùng phương thức tu hành của chúng ta để đặt tên cho nó nhé?" Diêu cũng không để ý mà gật đầu. "Thế hệ trước nói chúng ta giống như là kêu cái gì đó 'Chân Võ' hay là gọi là 'Chân Võ Giả', nhưng các tiền bối nói là phải kiêng húy tên của Võ Tổ trong truyền thuyết, võ với vu đọc gần giống nhau... Vậy những thuật này, hay là gọi là 'Vu Thuật' đi!" Người trung niên càng nói càng hào hứng, sau đó cầm một cành trúc viết lên mặt đất. "Nếu những thuật này gọi là Vu Thuật, vậy những người học được Vu Thuật, sẽ gọi là 'Vu'!" "Chúng ta, chính là 'Vu nhân' hoặc gọi là 'Vu tộc' Diêu Tiên Nhân, ngài thấy sao?" Diêu nhìn những hình vẽ ngoằn nghèo trên mặt tuyết, phải mất nửa ngày mới nhận ra đây thực ra là chữ viết. Đây rõ ràng là vốn văn hóa ít ỏi của vị thủ lĩnh xuất thân từ một ngôi làng nhỏ. "Vu... Cũng được." Cậu gật đầu, chỉ là cái tên thôi, cậu không để ý. Cậu chỉ mong người trong thôn có cuộc sống tốt đẹp hơn một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận