Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 640: Thành quả (1)

“Vương Húc……”
Dị mờ mịt nhớ lại cái tên này. Chỉ cảm thấy trong lòng trở nên hoảng hốt, trong lúc mơ hồ, dường như có vô số hình ảnh xông vào não bộ, nhưng lại phảng phất bị một lớp sương khói mỏng che phủ, khiến hắn nhìn không rõ. Trong lòng trồi lên hụt xuống. Hắn không khỏi lần nữa nhìn về phía thân ảnh mặc thanh bào đang ngồi xếp bằng ở bên cạnh Kim Ô. Lập tức trong lòng khẽ giật mình. Chợt thấy chín đạo lưu quang màu vàng bỗng nhiên từ bên ngoài hỗn độn bay tới, mang theo sắc đỏ thẫm, rơi vào tay thân ảnh mặc thanh bào. Hóa thành chín đám hư ảnh Tam Túc Kim Ô nhỏ đang xoay tròn cực nhanh. Trên đó còn có thể nhìn thấy từng mũi tên đỏ thẫm cắm trên thân những hư ảnh Kim Ô này.
“Thần tiễn?!”
Mặt Dị giật mình. Thân ảnh mặc thanh bào tựa hồ đã nhận ra suy nghĩ của hắn, mỉm cười.
“Đến đây đi!”
Thanh âm này phảng phất chứa đựng vô tận huyền diệu. Khiến Dị không tự chủ được liền bay xuống. Đến gần, Dị mới thấy rõ dung mạo thân ảnh mặc thanh bào. Hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn. Một thân áo choàng màu xanh mộc mạc, khuôn mặt bình thường, trông không có gì đặc biệt, chỉ là tựa hồ có vẻ trẻ hơn so với hắn. Nhưng Dị cũng không dám khinh thường, vô thức nhìn về phía chín hư ảnh Kim Ô và mấy mũi tên trong tay thân ảnh mặc thanh bào, mắt lộ vẻ chần chờ. Thân ảnh mặc thanh bào liền bật cười: “Sao, muốn à?”
Dị chần chừ gật đầu: “Đây là mũi tên Đế Cung... Là đồ của Vu Chủ!”
Thân ảnh mặc thanh bào nghe vậy, không khỏi khẽ cười: “Cái này chưa chắc.”
Lời còn chưa dứt, Đế Cung trong tay Dị bỗng nhiên rung động! Lập tức đúng là trực tiếp thoát khỏi tay Dị, bay ra ngoài, vây quanh thân ảnh mặc thanh bào, ông ông vang lên. Dị không khỏi kinh ngạc: “Cái này... Tại sao…”
“Ha ha, vật này vốn chính là do ta luyện ra, bất quá nếu ngươi thích, liền tặng cho ngươi cũng được.”
Thân ảnh mặc thanh bào cười nhạt. Không thấy bất kỳ động tác, cây đại cung đỏ thẫm liền lại lần nữa bay trở về. Không chỉ vậy, chín mũi tên trên chín hư ảnh Kim Ô cũng đều bay ngược trở về, liên tiếp rơi vào ống tên phía sau lưng Dị. Cảm nhận được Đế Cung có sự khác biệt so với trước đó, Dị lập tức vừa mừng vừa sợ. Hắn vô thức nắm chặt cây đại cung trong tay. Sau đó nhìn về phía thân ảnh mặc thanh bào, chần chờ nói: “Ngươi chính là… Thái Nhất Đạo Chủ?”
“Ngươi vừa nói Vương Húc, lại là ý gì?”
Thân ảnh mặc thanh bào lắc đầu: “Đừng nghe Đông Dương khoe chữ, đạo chủ cái gì… Về phần ‘Vương Húc’ hắn là kiếp trước của ngươi, chỉ bất quá sau khi chuyển thế, Chân Linh mơ hồ, cho nên chưa từng thức tỉnh. Nếu tu vi ngươi càng ngày càng cao thâm, không biết chừng ngày nào sẽ phá vỡ mê mang, giác ngộ kiếp trước kiếp này… Đương nhiên, bây giờ ta cũng có thể điểm hóa ngươi, chỉ xem ngươi lựa chọn.”
“À, đúng rồi, ngươi nghĩ không biết, Vương Húc, chính là người khai sáng chân chính của Vu Tộc các ngươi, tên Võ Tổ.”
“Kiếp trước!? Võ Tổ?!”
Lòng Dị chấn động. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú khác thường, sau khi tiếp xúc « Chân Võ Kinh », liền cảm giác tựa như may đo cho mình, tu hành tiến triển cực nhanh. Người khác cảm thấy khó khăn vượt qua, hắn lại nhẹ nhàng như uống nước. Cắm đầu khổ tu, chìm đắm trong đó. Khi thì vào thâm sơn, săn hung thú, chứng thực chỗ đoạt được. Nên dù mới ba mươi mấy tuổi, cũng đã dễ dàng đạt đến Ngũ giai, ngưỡng mà người khác cả đời khó đạt tới. Chỉ là hắn quá mức chìm đắm, tốc độ tu hành lại thực sự quá nhanh, thậm chí còn không gây sự chú ý của người ngoài. Nếu không phải mười mặt trời nhô lên cao, kinh động đến hắn, hắn có lẽ bây giờ vẫn còn ở quê, cần cù tu hành. Lại không ngờ rằng, chính mình lại là Võ Tổ chuyển thế trong truyền thuyết. Chỉ là mặc dù vậy, hắn cũng không có vẻ vui mừng. Ngược lại trầm giọng nói: “Hắn là hắn, ta là ta, dù ta thực sự là Võ Tổ chuyển thế thì sao?”
Thân ảnh mặc thanh bào nghe vậy, trong mắt có chút ngoài ý muốn. Lập tức thở dài một hơi: “Ngươi nói cũng đúng, đó cũng là ngươi, chỉ là kiếp trước cũng không phải là hồng thủy mãnh thú, hắn đã không còn là hắn, hắn bản chính là ngươi bây giờ… Ngươi còn gì muốn hỏi? Hoặc muốn ta làm?”
Dị chần chờ một lúc, sau đó chỉ vào Tam Túc Kim Ô không tản ra chút nhiệt nóng nào bên cạnh, trầm giọng nói: “Nó mang đến đại họa này cho Vu Tộc, ta muốn ngươi trừng phạt nó.”
Thân ảnh mặc thanh bào nghe vậy, trên mặt không khỏi nở một nụ cười: “Nó tuy có lỗi, thế nhưng từng chiếu rọi thế giới này, nếu không có nó, sẽ không có sự sinh trưởng của vạn vật thế gian, công đức này còn hơn cả nghiệp nó tạo ra, ngươi còn muốn trừng phạt nó sao?”
Dị không hề do dự, giọng điệu kiên quyết: “Công tội không thể giằng co! Nếu không sẽ có không biết bao nhiêu người nằm dưới những công lao, là thịt cá của kẻ đến sau!”
“Nếu vì nó có công, liền có thể tùy ý phạm lỗi, vậy cái công này, cũng chỉ là có công với chính nó!”
Nụ cười trên mặt thân ảnh mặc thanh bào dần biến mất, thay vào đó, là hàng lông mày hơi nhíu lại: “Nếu làm cho một vạn người sống, mà bất đắc dĩ phải giết người hoàn toàn vô tội thì sao?”
Dị lần này lộ vẻ chần chừ, trầm ngâm một hồi, rồi chậm rãi không nói gì. Với kinh nghiệm tu hành hơn ba mươi năm và những suy nghĩ mộc mạc, đối mặt với vấn đề này, hắn hoàn toàn không biết nên đối đáp ra sao, thậm chí lập trường cũng trở nên rất khó xác định. Thân ảnh mặc thanh bào cũng không làm khó hắn, sắc mặt chậm lại, bình tĩnh nói: “Kim Ô ta sẽ trừng phạt, điều đó không tính là yêu cầu của ngươi, ngươi còn có yêu cầu khác sao?”
Dị tỉnh táo lại, khẽ nhíu mày: “Yêu cầu khác…”
Hắn suy nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ ra có gì cần đối phương làm. Đang định mở miệng, trong đầu đột nhiên nhớ lại việc khi theo Tống Đông Dương đến bái kiến vị Thái Nhất Đạo Chủ này, đã gặp lão giả và lão phụ nhân tựa hồ không còn sống được bao lâu. Lòng không khỏi chùng xuống, chậm rãi mở miệng: “Xin hỏi Đạo Chủ, có thể có bất tử chi dược?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận