Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 98: Núi bên trong sương mù xám (length: 8732)

Vũ trụ tựa như một khoảnh vườn đào trồng đầy củ cải, những nền văn minh trí tuệ đều giống như củ cải tranh nhau chỗ đứng trong các hố đất nông trường vậy.
Một củ cải một hố, sẽ không bao giờ thừa cũng không thiếu.
Trần Cảnh im lặng nhìn hình chiếu của quan chủ khảo trước mặt, chỉ cảm thấy vũ trụ còn tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Tất cả các nền văn minh phát triển đến một mức độ nhất định.
Đều cần phải trải qua một cuộc khảo thí.
Chỉ những nền văn minh nào vượt qua khảo thí mới được các vị thần thừa nhận, từ đó tiếp tục sinh sôi nảy nở, thậm chí có thể tiến tới các chiều không gian cao hơn…
Còn những nền văn minh nào khảo thí thất bại thì sẽ mất đi quyền sinh tồn.
Nói đơn giản.
Khảo thí thất bại có nghĩa là thế giới diệt vong.
Sau đó, chỗ trống đó sẽ được nhường lại cho các nền văn minh khác còn chưa ra đời.
Kiểu làm này...
Chẳng phải là sợ có nền văn minh nào đó chiếm hầm cầu mà không thải sao?
"Đề thi khảo thí trước năm nghìn năm, thật sự có người có thể vượt qua sao?" Trần Cảnh nghi hoặc lẩm bẩm trong lòng, tuy rằng hắn đã trải qua buổi kiểm tra thử rồi, nhưng đối với cuộc khảo thí chính thức này hắn vẫn không có chút tự tin nào.
Lúc này, phần diễn thuyết mẫu của quan chủ khảo đã gần đến hồi kết.
Quả cầu ánh sáng màu bạc lơ lửng trước thân hình vị thần bắt đầu tiêu tán với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Còn 191 giờ nữa là mở cuộc khảo thí sinh vật nhảy vọt, hy vọng mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng trong khoảng thời gian cuối cùng này..."
Nói xong câu đó.
Quan chủ khảo liền biến mất khỏi tầm mắt của Trần Cảnh cũng như tất cả sinh vật trên địa cầu.
Cứ như chưa từng xuất hiện vậy.
"191 giờ..."
Trần Cảnh lẩm bẩm, vội vàng mở giao diện khảo thí cá nhân của mình ra, dán mắt vào đồng hồ đếm ngược hiện trên màn hình.
… [Đếm ngược trở về trường thi: 191 giờ 4 phút 21 giây] … “Quả nhiên là đồng bộ…” Trần Cảnh giơ tay nhẹ vỗ về Baiaji đang bất an, đầu óc đã bắt đầu tính toán, "Gần tám ngày sau nữa sẽ bị truyền vào thế giới bên trong..."
Nghĩ lại thì.
Trần Cảnh phát hiện mình cũng thật xui xẻo.
Ngay từ lúc trở về thế giới thực, rắc rối liên tục tìm tới cửa, chỉ vỏn vẹn hai ba ngày ngắn ngủi...
Thì hết phải đối phó đám người Smith, rồi lại đi họp lớp, sau đó thì thế giới đột ngột diệt vong.
Đến cả cơ hội thở dốc cũng không có.
"Hai thế giới..." Baiaji đột nhiên thì thầm.
Quan sát mấy ngày gần đây dường như đã khiến nó ý thức được rằng thế giới bên trong và thế giới bên ngoài là khác nhau.
Vậy có phải chủ nhân đang mang ta xuyên qua giữa hai thế giới không?
Baiaji hoang mang nhìn Trần Cảnh, chỉ cảm thấy rằng loại hành trình xuyên qua giữa các chiều không gian này…Hình như không chỉ một lần xảy ra.
"Đừng nói với người khác." Trần Cảnh nhẹ nhàng vỗ đầu Baiaji, cho dù là đang dặn dò một chuyện nguy hiểm chết người, giọng của hắn vẫn dịu dàng, "Đây là bí mật của chúng ta."
Baiaji không hiểu nhiều như vậy.
Nếu chủ nhân nói vậy thì đương nhiên nó phải nghe theo chủ nhân, huống chi…Người khác có tư cách gì để nói chuyện với ta chứ?
Là một chủng tộc cổ xưa từng hoạt động mạnh mẽ vào thời kỳ cũ.
Baiaji sinh ra đã có một cảm giác ưu việt trước những sinh vật khác, giống như loài người đối đãi với những con khỉ chưa khai hóa vậy.
"Ta về phòng thu dọn một chút, ngươi giúp ta để mắt bên ngoài, có gì bất trắc thì gọi ta."
"Được."
"À..."
Trần Cảnh lấy hai túi khoai tây chiên chưa mở trong ba lô ra, xé bao giúp Baiaji rồi đưa đến trước mặt nó.
"Hình như ngươi thích ăn món này." Trần Cảnh có chút ngượng ngùng nói, nghĩ tới mấy ngày nay cũng chưa cho Baiaji ăn được gì ngon, trong lòng không khỏi hổ thẹn, "Đợi trở về thế giới bên trong, ta dẫn ngươi đi ăn những món khác ngon hơn!"
Baiaji kêu hai tiếng nghẹn ngào, thân mật dùng đầu cọ cọ vào mặt Trần Cảnh, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo lại mang một vẻ biểu cảm rất người.
Giống như một đứa trẻ được người lớn yêu thương.
Cười đến híp cả mắt.
Nó ngửa đầu há rộng miệng, chờ Trần Cảnh đút cho.
“Nghe ý của Lý Mặc Bạch…Đến lúc đó hắn còn muốn đến đó một chuyến…Ta phải giải thích với hắn như thế nào đây…” Trần Cảnh vừa lấy khoai tây chiên đổ vào miệng Baiaji vừa cau mày suy tư.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn.
Sau khi về đến Tiếu Binh Lĩnh, hắn sẽ định cư luôn ở đó.
Bởi vì lão đầu tử đã bày kết giới ở đầm Đông Sơn, ngoài hắn ra thì không ai có thể vào được.
Nên trong quá trình khảo thí, lấy chỗ đó làm điểm xuyên qua là an toàn nhất.
Hơn nữa, chỗ đó còn có thể dùng làm nơi trú ẩn an toàn…
Đút khoai tây cho Baiaji xong, Trần Cảnh liền về phòng bắt đầu thu dọn hành lý, đặc biệt là những thứ không thể cho người khác thấy, đương nhiên là phải mang đến đầm Đông Sơn giấu kỹ trước.
Ví dụ như máy quay mà lão đầu tử để lại.
Những món đồ chơi do bà Hậu tự tay làm cho hắn.
Những tấm ảnh chụp từ nhỏ đến lớn.
Còn có một vài món đồ linh tinh vụn vặt nhưng lại chứa đựng rất nhiều kỷ niệm.
Có lẽ chúng không có giá trị nhiều về mặt tiền bạc.
Nhưng Trần Cảnh lại cảm thấy trên đời này không có thứ gì quý giá hơn chúng.
Đặc biệt là sau ngày tận thế…
Trần Cảnh cũng không định để cuộc tận thế này lan đến chúng, ít nhất là chúng không nên bị phá hủy sớm như vậy.
Dù sao thì hắn cũng là một người rất trân trọng tình cảm, cho nên đem chúng đến đầm Đông Sơn giấu đi là lựa chọn duy nhất.
Đến khi Trần Cảnh thu dọn xong những thứ đồ tạp này, tính kỹ thì mới phát hiện ra những thứ đồ có vẻ không tốn diện tích này lại nhét đầy ba cái vali.
Nếu không phải Trần Cảnh đã lột xác thành cựu duệ, với thể chất tay trói gà không chặt như trước kia thì chắc hẳn hắn đã phải mệt lả khi thu dọn đến nửa chừng.
"Đi thôi."
Trần Cảnh dùng dây thừng buộc các vali lên lưng Baiaji, sau đó vỗ vỗ đầu nó, chỉ tay về phía đầm Đông Sơn.
Baiaji ngẩng đầu phát ra tiếng thét dài như tiếng ngựa hí, sau đó liền chậm rãi vỗ cánh.
Những chiếc cánh màng đầy lỗ thủng dường như không ảnh hưởng đến việc nó bay lượn.
Trong quá trình cất cánh, Trần Cảnh bất ngờ phát hiện ra rằng khi ngồi trên lưng Baiaji, anh không hề cảm nhận thấy chút gió nào.
Cứ như đang đi trên mặt đất không một gợn gió.
Một chữ thôi, ổn!
"Chả trách những ghi chép cổ xưa đều nói Baiaji là thần tuấn, ngay cả những vị thần thời cũ cũng phải khen ngợi..." Trần Cảnh ghé lên lưng Baiaji, ôm chặt lấy cổ nó không dám buông tay, "Trải nghiệm này…không cho điểm tối đa là không được a…"
Thật ra thì Trần Cảnh hơi sợ độ cao.
Nhưng trên lưng Baiaji, không biết là do bay quá êm ả khiến người ta cảm thấy an toàn, hay còn vì lý do gì khác nữa… Trần Cảnh phát hiện chứng sợ độ cao của mình dường như đã khỏi hẳn.
Cho dù ở trên bầu trời cách mặt đất cả ngàn mét, anh vẫn không cảm thấy chút sợ hãi nào, ngược lại có một sự hưng phấn khó tả.
Mọi thứ trên mặt đất đều đang dần thu nhỏ lại trong tầm mắt của anh.
Nhà cửa, núi đồi.
Tất cả mọi thứ đều được anh nhìn bằng một góc nhìn mà trước đây chưa từng có.
"Đó là cái gì..."
Đột nhiên, Trần Cảnh hướng ánh mắt về phía một ngọn núi, chỉ thấy bên trong khu rừng đó bao phủ rất nhiều sương mù xám xịt ảm đạm…
Những màn sương mù đó chắc chắn không phải do tự nhiên hình thành.
Ít nhất là Trần Cảnh chưa từng gặp nó ở trong núi bao giờ.
Cứ như những dải lụa xám mềm mại đang bay múa trong rừng cây theo gió.
Nhìn từ trên cao xuống, lại giống như mặt nước gợn sóng xung quanh, từng lớp sóng trào dâng, phảng phất như muốn nuốt trọn cả ngọn núi mới cam tâm dừng lại.
Trên màn sương xám đang cuộn trào như vật sống kia.
Trần Cảnh mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt trống rỗng và xa lạ.
Giống như khuôn mặt của người khổng lồ.
Gần như chiếm nửa đỉnh núi.
Trần Cảnh còn có chút mờ mịt, nhưng Baiaji lại nhận ra khuôn mặt kia, hoặc có thể nói...nó đã phân biệt được luồng khí tức cổ xưa và nguy hiểm này.
Trong lòng Trần Cảnh, Baiaji gần như đã gào thét lên.
Chỉ thấy tốc độ bay của nó đột nhiên tăng lên, lao thẳng về phía đầm Đông Sơn.
"Là các vị thần!!"
"Các vị thần đến rồi!!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận