Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 257: Mới gặp Raffaello (length: 8081)

"Trước kia lễ hội ánh trăng cũng là như thế này sao?"
Trần Cảnh dựa vào cửa sổ xe, tâm tình không hiểu nặng nề.
"Gejero sẽ vào thời điểm lễ hội kéo gần khoảng cách giữa bản thân với mặt đất?"
"Không thể." Trần Bá Phù lắc đầu.
"Hay là chúng ta không đi nữa?" Trần Cảnh hỏi dò.
"Đi xem một chút." Trần Bá Phù hít sâu một hơi, ánh mắt trước kia còn có chút ngưng trọng và bất an, dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, "Gejero có liên hệ với giáo hoàng, nếu như nó thật có gì khác thường, giáo hoàng sẽ có biểu hiện, ta cần phải đi xác định một chút..."
Dứt lời, Trần Bá Phù lại trầm mặc một lát, một hồi mới mở miệng.
"Các ngươi đi cùng ta."
"Được." Trần Cảnh gật đầu, không hỏi nhiều.
"Ở cùng ta tương đối an toàn." Trần Bá Phù nói chuyện giọng không cố tình đè thấp, hoàn toàn là một ngữ điệu nói chuyện bình thường, "Tình huống nguy cấp thì ta có thể trực tiếp mang các ngươi ra khỏi thành."
Lúc này không khí trong xe đặc biệt ngột ngạt.
Đặc biệt là người nuôi heo đang lái xe ngồi phía trước, không ngừng lén lút liếc mắt từ gương chiếu hậu đánh giá lão nhân và Trần Cảnh.
"Trần lão gia, rốt cuộc ngươi mang ta ra đây vì cái gì vậy?" Lawrence co quắp ngồi ở một góc, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Nội dung các ngươi nói chuyện sao ta nghe không hiểu gì hết?"
Lawrence không giống Ngôn Tước và Ngỗi Nam, hắn không biết rõ động thái của ẩn tu hội, cũng không biết thành phố này sắp phải đối mặt với hỗn loạn.
Thời gian này hắn đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình... Không cần nghĩ đến việc tiếp tục phải chém giết với những sinh vật khác thế nào, cũng không cần phải tham lam tìm kiếm bí bảo gì.
Quét dọn rác, tưới hoa.
Cuộc sống thanh nhàn trôi qua thật thoải mái.
"Ta nói ngắn gọn." Trần Bá Phù nhìn về phía Lawrence.
"Được." Lawrence gật đầu.
"Ẩn tu hội muốn đánh nhau với nghị viện, rất có thể sẽ kéo ta vào, tình hình rất bất ổn, chúng ta có thể sẽ phải bỏ chạy..."
Theo lời kể của Trần Bá Phù, vẻ mặt của Lawrence càng thêm hoảng sợ, cho đến cuối cùng nhịn không được nhích lại gần phía Trần Cảnh.
"Vậy còn ta..."
"Nếu chúng ta phải chạy trốn, chúng ta sẽ mang theo ngươi." Lời Trần Bá Phù ít mà ý nhiều, "Để ngươi ở lại Vĩnh Dạ thành thì chỉ có chờ chết."
Lawrence kinh ngạc nhìn lão nhân, dường như không thể tin những lời mình vừa nghe thấy.
"Dù sao cũng là hàng xóm cũ..." Trần Bá Phù thở dài, "Thấy gần đây ngươi làm việc cũng rất siêng năng... Để ngươi chết dưới tay bọn tu đạo sĩ đó... Ít nhiều vẫn thấy có chút không đành lòng..."
Lawrence trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ.
"Cám ơn..."
Cùng lúc đó.
—————————— 【Trần Cảnh】: Gejero sao càng ngày càng gần mặt đất vậy?
【Trần Cảnh】: Rốt cuộc hôm nay là tình huống gì??
【Trần Cảnh】: Bên kia ngươi có tin tức nội bộ gì không?? Raffaello và giáo hoàng hiện tại đang có động thái gì??
【Trần Cảnh】: Khương tỷ người đâu rồi...
—————————— Sau khi liên hệ Khương Kinh Chập một cách đau khổ không có kết quả, Trần Cảnh cuối cùng cũng hiểu rõ, cái gì gọi là 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây.
Không lâu trước đây.
Khương Kinh Chập còn gọi hắn một tiếng đại lão để liên lạc.
Nhưng bây giờ...
"Rốt cuộc nàng đang làm trò quỷ gì vậy..." Trần Cảnh theo bản năng nắm chặt đầu gối, vẻ mặt càng thêm lo lắng, "Xem tên nàng trên bảng xếp hạng vẫn còn... Chắc là vẫn còn sống mới đúng..."
Cách đây hai mươi tiếng đồng hồ, Trần Cảnh vẫn còn liên lạc được với Khương Kinh Chập.
Cô nàng giục Trần Cảnh chơi chết Raffaello như quỷ đòi mạng, vẫn luôn không ngừng gửi cho Trần Cảnh tọa độ của Raffaello, cùng với một vài động thái của các tầng lớp cao trong giáo hội.
Nhưng sau khi cắt đứt liên lạc.
Bất kể Trần Cảnh có liên lạc với nàng thế nào, nàng cũng sẽ không trả lời tin tức nữa.
Càng nghĩ.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy Khương Kinh Chập có lẽ gặp phải phiền phức gì đó.
"Gửi tin nhắn chỉ cần ý niệm... Vậy nói... Có thể nàng đã bị Raffaello khống chế... Kiểu như hôn mê mất đi ý thức..."
Nghĩ đến đây, Trần Cảnh không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Trên bảng xếp hạng điểm số của thí sinh... Raffaello vọt lên thứ hai... Điều này có phải cho thấy hắn lại hoàn thành một câu hỏi phụ nào đó... Hoặc là lại được Gejero ban ân gì..."
Cùng lúc đó.
Người nuôi heo lái xe cũng bỗng nhiên mở miệng, tốc độ xe chậm rãi giảm lại.
"Lão gia, chúng ta đến khu giáo hội rồi."
"Randolph bọn họ đâu?"
"Chắc còn một lát nữa..."
Sau khi vào khu giáo hội, người nuôi heo không dám lái xe quá nhanh.
Bởi vì hắn cũng sợ hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là sau khi nghe Trần Bá Phù nói những lời đó...
Đến cả lão già điên này còn bi quan như vậy.
Lẽ nào ẩn tu hội giấu giếm hậu chiêu... Thật sự đáng sợ đến thế sao??
Người nuôi heo không dám nghĩ tiếp.
Chỉ có thể nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất, đồng thời cũng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Đúng vậy.
Hắn cũng cảm thấy, nếu đánh không lại thì chạy là một lựa chọn tốt.
"Kỳ lạ..." Ngôn Tước đang im lặng hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng, kết nối với Ngỗi Nam, dường như có chút bất an, trong ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lộ ra một tia nghi hoặc, "Nếu hôm nay là lễ hội ánh trăng... Khu giáo hội không nên yên tĩnh như vậy..."
"Không nên yên tĩnh như vậy?" Trần Cảnh đột ngột quay đầu nhìn về phía Ngôn Tước, rồi nhìn lại khu giáo hội vắng hoe trên đại lộ ngoài cửa sổ, "Trước đây lễ hội ánh trăng thì khu giáo hội như thế nào?"
"Mọi người đều đang cuồng hoan." Ngôn Tước thấp giọng nói, "Trên đường phố đâu đâu cũng thấy các tu đạo sĩ rải bánh kẹo ánh trăng và túi đồ ngọt... Còn có rất nhiều trẻ em tụ tập hát thánh ca..."
"Không biết vì sao, ta có một dự cảm không lành."
Ngỗi Nam đột ngột lên tiếng, cả người khí tức trở nên ngột ngạt và nóng nảy, giống như một con thú hoang phát hiện ra nguy hiểm, ngay cả nhịp thở cũng trở nên chậm và trầm.
"Hình như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta..."
Vừa lúc Ngỗi Nam dứt lời, tòa giáo đường phía trước lọt vào tầm mắt mọi người càng trở nên rõ ràng hơn.
Ở Vĩnh Dạ thành.
Giáo đường do [ẩn tu hội ánh trăng] bỏ vốn xây dựng nhiều vô kể.
Nhưng xét về quy mô lớn nhỏ cũng như bề dày lịch sử...
Chỉ có tòa đại vật lớn nằm sâu trong khu giáo hội này mới được coi là thánh địa trong cảm nhận của vô số tín đồ.
Đây là "Giáo đường Ánh trăng".
Nơi từng xuất hiện vô số truyền kỳ thần tích.
Ngay lúc này, Trần Cảnh chỉ nhìn thấy bên ngoài giáo đường có ba người kỳ lạ đứng đó.
Không.
Trong đó thậm chí có một người không thể tính là "người".
Nó chỉ là một bóng người mờ ảo cấu thành từ ánh trăng, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy được hình dạng người có tứ chi khá rõ ràng.
"Cái người toàn thân phát sáng đó là giáo hoàng." Trần Bá Phù mắt tinh nhất, nhỏ giọng nói với Trần Cảnh, "Còn người bên cạnh ngươi chắc cũng biết, lần trước khi chúng ta từ đất chết trở về..."
"Chủ giáo thứ nhất Satie?" Trần Cảnh trong nháy mắt phản ứng lại.
"Đúng là hắn." Trần Bá Phù nói, hàng lông mày bỗng nhíu lại, "Nhưng cái người trẻ tuổi đứng giữa kia ta chưa từng gặp, khí tức của hắn rất kỳ quái, hình như còn thuần khiết hơn cả khí tức của giáo hoàng, quả thực giống như Gejero hóa..."
Đột nhiên, giọng nói của Trần Bá Phù dừng lại, cả hai mặt đối mặt nhìn nhau.
Vậy...
Vậy mẹ nó không phải là hà quang giả sao?!
- Đến chương hai rồi đây ~ ———————————— Cảm ơn các bạn đã tặng phiếu đề cử và nguyệt phiếu!
( ` ) cúi chào!
Cảm ơn tất cả các bạn đã đến ủng hộ, cám ơn sự ủng hộ của mọi người, yêu các bạn!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận