Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 102: Trở về bên trong thế giới phía trước (length: 8456)

"Ừm... Lá thư này chắc là vẫn dùng được chứ?"
"Ô ô ——"
"Đừng có giả chết, ta biết ngươi biết nói."
"Ta không hiểu mà..."
Ngoài cửa nhà cũ, Trần Cảnh ngồi xổm trên mặt đất đang nghiên cứu lá thư trong tay, nét bút rồng bay phượng múa chỉ có vài dòng ngắn ngủi.
"Ta có việc phải đi ra ngoài một chuyến, không cần lo lắng cho ta."
"Nhớ chăm sóc tốt Kiều Ấu Ngưng, dù sao nàng cũng là bạn học của chúng ta, còn nữa... phiền ngươi trước khi làm việc thì động não suy nghĩ, đừng có một bầu nhiệt huyết muốn làm chuyện gì đó lớn lao, cuối cùng lại không đâu vào đâu."
"Nếu qua một thời gian mà thông tin vẫn chưa khôi phục, ngươi muốn tìm ta chơi thì cứ về Tiếu Binh lĩnh, ta vẫn thích nơi đó, trong thành phố ồn ào quá ta ở không quen."
Đây là lá thư Trần Cảnh để lại cho Lý Mặc Bạch.
Hắn biết không lâu nữa Lý Mặc Bạch sẽ quay lại tìm hắn, dù sao ngày đó cũng đã nói muốn đón hắn vào khu an toàn trong thành ở...
Nhưng mà có cái kết giới đầm nước kia ở đó.
Trần Cảnh căn bản không thể cân nhắc đến chỗ ẩn nấp nào khác.
Thật ra hắn cũng đã nghĩ đến.
Có nên mang Lý Mặc Bạch và Kiều Ấu Ngưng cùng trốn vào kết giới kia không?
Nhưng suy nghĩ kỹ mấy ngày, Trần Cảnh vẫn cảm thấy không thích hợp... Ít nhất theo tình hình trước mắt mà nói, bây giờ vẫn chưa phải lúc đưa bọn họ vào.
Lý Mặc Bạch là người của hiệp hội, hơn nữa còn là siêu phàm giả.
Với thân phận địa vị của hắn, muốn bảo vệ chính mình và Kiều Ấu Ngưng trong thời kỳ đặc biệt này, hẳn không phải là vấn đề khó khăn gì.
Huống chi lùi một vạn bước mà nói.
Ở trong thành phố, có khi lại an toàn hơn ở Tiếu Binh lĩnh.
Từ ngày đầu tiên cái mặt người khổng lồ kia xuất hiện, tâm trạng của Trần Cảnh đã trở nên vô cùng phức tạp.
Bởi vì hắn phát hiện cái thứ kia dường như đang nhìn chằm chằm vào Tiếu Binh lĩnh...
Từng giây từng phút.
Khuôn mặt đáng sợ đó cứ lượn lờ trên không Tiếu Binh lĩnh.
Cho đến hai ngày trước.
Một tiếng chuông kỳ lạ vang lên trên trời cao.
Tiếng chuông rất nặng nề, có chút giống tiếng chuông gõ ở chùa miếu.
Hơn nữa Trần Cảnh nghe không ra tiếng chuông cụ thể phát ra từ phương nào, giống như bốn phương tám hướng đều có tiếng chuông kỳ lạ đó vọng tới.
Nhưng nghe kỹ, lại giống như đến từ nơi rất cao trên không trung.
Trần Cảnh nhớ rõ tiếng chuông đó kéo dài khoảng mười phút.
Khi tiếng chuông ngừng lại, khuôn mặt người đáng sợ kia cũng theo đó hóa thành tro tàn, không còn xuất hiện nữa.
Sau đó, Trần Cảnh lại quan sát hai ngày.
Đến khi hắn hoàn toàn xác định khuôn mặt người kia sẽ không xuất hiện nữa, mới cả gan bảo Baiaji dẫn hắn đến nhà cũ này để lại thư cho Lý Mặc Bạch.
Trước đó.
Hắn đã mang Baiaji trốn trong kết giới núi phía đông bảy ngày.
Ngày mai là ngày trở lại thế giới bên trong.
"Chúng ta mau đi thôi, vẫn là trốn ở kia an toàn hơn..."
Trong mắt Baiaji, hành động về lại để thư của Trần Cảnh hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện, càng thêm mạo hiểm.
Nó cảm thấy ở trong kết giới là an toàn nhất.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, không khí đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở của những thần minh cổ xưa...
Nhưng bất đắc dĩ là, Trần Cảnh nhất quyết muốn đến, Baiaji cũng chỉ có thể đi theo.
"Trên thế giới này không có mấy người lo cho ta, ta không muốn để bọn họ lo lắng..."
Trần Cảnh lúc này còn đang giải thích với Baiaji, cầm bút lên lại viết thêm một câu vào thư.
"Sống tốt nhé."
Đậy nắp bút lại, Trần Cảnh cầm lá thư đứng lên.
Hắn nhìn quanh một lượt, cuối cùng cảm thấy dán ở cửa lớn là dễ thấy nhất, có điều trong nhà hình như không có băng dính...
"A Cát."
"?"
"Thè lưỡi ra."
"? ? ?"
Chưa để Baiaji hiểu Trần Cảnh muốn làm gì, chủ nhân tốt của nó đã tự mình ra tay bẻ miệng nó.
"Ta nhớ nước miếng của ngươi có độ dính mà..." Trần Cảnh vừa nói, vừa cẩn thận dùng lá thư chà xát lên lưỡi nó một chút, "Ngươi xem! Cái này không phải là tốt hơn keo dán sao!"
Nói xong, "bộp" một tiếng, lá thư bị Trần Cảnh dán lên cửa lớn, thay vào vị trí chữ "Phúc" cũ.
Làm xong mọi chuyện.
Trần Cảnh lại lần nữa ngồi lên lưng Baiaji, vỗ vỗ cổ nó liền thúc giục nó đi nhanh.
"Ta đã gói ghém hết nguyên liệu nấu ăn trong nhà rồi, lần này về còn cố ý mang theo một cái nồi lớn, hôm nay chúng ta có thể ăn lẩu."
"Lẩu?" Baiaji không hiểu, đó là cái gì vậy?
Trần Cảnh ngáp một cái đầy mệt mỏi, lười biếng nằm trên lưng Baiaji, theo bản năng dùng ngón tay xoắn xoắn bờm của Baiaji trêu nó.
"Tóm lại là thứ ăn ngon lắm đó!"
"! ! !"
"Đi thôi, về nào... Lát nữa ngươi lại ra đầm nước vớt vài con cá lớn, buổi tối làm lẩu canh chua cho ngươi ăn thử!"
Lúc này Trần Cảnh không biết, khi hắn và Baiaji trở về kết giới núi phía đông, Lý Mặc Bạch đã lên đường đến Tiếu Binh lĩnh.
"Ngươi bị bệnh à."
Nằm ở ghế sau xe Mercedes, Vương Ác Lai ngáp một cái, gác chân lên cửa sổ xe đang mở.
Gió bên ngoài không ngừng lùa vào xe.
Vương Ác Lai nhàn nhã lắc lư chân.
Lý Mặc Bạch...
Lý Mặc Bạch muốn chết.
"Mẹ kiếp ngươi có thể mang giày vào được không!" Lý Mặc Bạch chỉ cảm thấy trong mũi toàn mùi thối không thể tả, vừa nhìn Vương Ác Lai bộ dạng chết dẫm trong gương chiếu hậu, lập tức nổi giận, "Ra ngoài lăn lộn có thể có chút ý thức không!"
"Nói chuyện ý thức với một tên điên như ngươi làm gì..."
Vương Ác Lai hai tay khoanh lại gối sau đầu, vừa nói vừa ho hai tiếng, "khạc" một tiếng rồi nhổ bãi đờm ra ngoài cửa sổ.
"Nói thật, ta thật cảm thấy ngươi bị bệnh, rõ ràng là thời điểm bận rộn nhất, ngươi lại còn chạy đến cái nơi chim ỉa cũng không có này để đón người..."
"Im miệng."
Lý Mặc Bạch không muốn nghe hắn dài dòng, đóng cửa sổ xe lại, chỉ hy vọng mùi lạ trong xe có thể nhanh chóng bay ra ngoài.
"Cái tên Trần Cảnh đó rốt cuộc là người gì của ngươi vậy?" Vương Ác Lai tò mò hỏi, "Mà khiến cho một con súc sinh vô cảm như ngươi chạy tới chạy lui..."
"Bạn."
Lý Mặc Bạch nhíu mày, hận không thể xé miệng Vương Ác Lai, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một câu.
"Người bạn duy nhất của ta."
"Vậy còn ta?" Vương Ác Lai hứng thú hỏi.
"Hai chúng ta tính là lợi dụng lẫn nhau." Lý Mặc Bạch cho một câu trả lời khách quan, "Dù sao ta thấy ngươi rất khó ưa, nếu không vì ngươi có chỗ ta lợi dụng được, ta đã sớm xử lý ngươi rồi!"
"Ô." Vương Ác Lai từ ghế dựa bò dậy, cười ha ha nói, "Ngươi nhóc con này thực tế vậy sao? Hai chúng ta cũng coi như đã vào sinh ra tử mấy lần rồi..."
"Còn một ngày." Lý Mặc Bạch ngắt lời Vương Ác Lai.
"Gì cơ?" Vương Ác Lai ngớ người.
Lý Mặc Bạch nhìn giờ trên xe, xác định mình không nhớ nhầm.
"Không phải hôm đó khi quan chủ khảo xuất hiện đã nói sao, 191 tiếng nữa sẽ mở kỳ thi nhảy vọt sinh vật... Chắc là ngày mai đó."
"So?" Vương Ác Lai thốt ra tiếng Anh.
"Mày search mẹ mày đi."
Lý Mặc Bạch không nhịn được mà chửi một câu.
Hắn vừa nghĩ đến Trần Cảnh còn đang ở Tiếu Binh lĩnh, trong lòng không hiểu có chút lo lắng... Mặc dù Tiếu Binh lĩnh cách thành phố rất xa, từ đám người dẫn đến hỗn loạn rất khó lan tới đó, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Nếu không phải mấy ngày trước Lý Mặc Bạch cứ bị người của hiệp hội kéo chân, hắn đã sớm chạy đến đón Trần Cảnh về rồi!
"Ai cũng không biết kỳ thi chó má kia sẽ ra cái dạng gì, cho nên trước khi đó..."
Ánh mắt Lý Mặc Bạch kiên định nhìn phía trước, chân không ngừng đạp ga tăng tốc cho chiếc Mercedes.
"Ta muốn đưa hắn trở về!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận