Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 40: Có phiền phức có thể tìm ta (length: 12637)

Trật tự?
Trần Cảnh mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn người đẹp trước mắt, không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối phó nàng.
Hắn không hiểu. . . Sao người phụ nữ này tự nhiên lại nói chuyện này với mình?
"A Cảnh, ông nội ngươi là người rất mâu thuẫn với 'Trật tự', nhưng ta thấy ngươi không giống ông ấy." Tự Dạ bỗng lên tiếng.
"Ông ấy mâu thuẫn với 'Trật tự'?" Trần Cảnh giả vờ hỏi Tự Dạ, "Nguyên nhân là gì?"
"Ông ấy cảm thấy hai chữ này rất giả tạo." Tự Dạ trả lời chi tiết, đồng thời quan sát những thay đổi nhỏ trên khuôn mặt của Trần Cảnh, "Bởi vì tôn chỉ của nghị viện chúng ta là muốn dùng trật tự để kiến tạo một thế giới hoàn mỹ."
"Hoàn mỹ đến mức nào?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
"Mỗi sinh vật tuân thủ trật tự sẽ được tôn trọng, không có chiến tranh, không có hận thù, không có chém giết, dưới sự cai trị của nghị viện, tất cả sinh vật đều được đáp ứng đủ về vật chất lẫn tinh thần..."
"Chẳng phải là vẽ bánh cho no bụng sao?" Trần Cảnh nghĩ đến những lý do cũ rích mà thế giới hiện thực thường dùng, nhịn không được bật cười.
"Vẽ bánh cho no bụng?" Tự Dạ dường như lần đầu nghe đến ví dụ này, hiểu qua một chút thì thấy rất hình tượng, "Cũng không hẳn, ít nhất những nghị viên đời đầu đều mang lý tưởng này để phấn đấu cả đời."
"Thế hệ sau của bọn họ thì sao?" Trần Cảnh hỏi.
Tự Dạ ngẩn người một chút, sau đó nhíu mày im lặng.
Đến khi thang máy xuống đến tầng một, Tự Dạ mới một lần nữa mở miệng.
"Người sẽ thay đổi."
"Đi thôi, ta đưa các ngươi."
Trần Cảnh đổi chủ đề qua loa, sau đó dẫn họ đi ra thang máy, không ngoảnh đầu lại.
"Ngươi cũng cảm thấy hai chữ trật tự này rất giả tạo sao?" Vẻ mặt Tự Dạ vẫn giữ nụ cười ôn nhu đến tận xương, nhưng âm điệu lạnh tanh khiến người ta không cảm thấy chút cảm xúc của con người.
"Không đến mức giả tạo, chỉ là thấy. . . cũng được đấy chứ?" Trần Cảnh vừa đi vừa nói qua loa với Tự Dạ, không muốn cùng nàng nói chuyện quá sâu.
Nghe Trần Cảnh nói vậy, Tự Dạ cũng chỉ cười, rồi từ trong túi lấy ra một đồng xu in cán cân nghiêng, xoay chuyển khéo léo giữa các ngón tay, giống như thế giới bất ổn này không ngừng đảo lộn.
"Ngươi ít nói hơn ông nội ngươi, cũng giấu nhiều chuyện hơn ông ấy." Tự Dạ cười nói.
Lúc này.
Ba người đã đến cổng tiểu khu.
Trần Cảnh đứng bên cửa sắt lớn giơ tay tiễn khách, mặt tươi cười rất khách sáo, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn Ngọc Hủy, không dám liếc Tự Dạ dù chỉ một cái.
"Hai vị, không tiễn."
Thực ra Trần Cảnh từ đầu đến cuối đều né tránh ánh mắt của Tự Dạ, bởi vì hắn cảm thấy người phụ nữ này thâm sâu hơn Ngọc Hủy nhiều.
Không biết có phải mình ảo giác không, hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này muốn gài bẫy mình...
Nên giảm bớt tiếp xúc mắt với nàng, nói năng cẩn thận, đó là lựa chọn duy nhất của hắn.
"Cảm ơn ngươi đã tiễn chúng ta." Tự Dạ cười, sau đó lấy một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Trần Cảnh, "Sau này có gì cần giúp, cứ gọi điện cho ta."
"Không cần không cần, ta không cần giúp gì cả. . ."
"Cầm lấy đi." Tự Dạ nhét danh thiếp vào túi áo của Trần Cảnh, giọng nói rất nhẹ, nhưng Trần Cảnh lại nghe rất rõ ràng, "Sau này ngươi gặp rắc rối ở trong thành, đừng tìm ông nội ngươi, hãy tìm ta. . ."
Chưa để Trần Cảnh từ chối, Tự Dạ đã dẫn Ngọc Hủy bước ra ngoài cổng, chỉ để lại một câu nói lướt qua.
"Nếu ngươi muốn tốt cho ông nội mình, thì đừng để ông ấy dính vào phiền phức nữa, nếu không sau này cả hai ngươi sẽ gặp phiền phức, đây không phải là đe dọa. . ."
Lạnh thật đấy.
Cũng không biết có phải là do trăng máu hay không, ánh trăng dịu dàng như nước chiếu vào người Trần Cảnh, chỉ khiến hắn cảm thấy một sự lạnh lẽo khó hiểu.
Phảng phất những ánh sáng trắng đó có thể chui vào lỗ chân lông, đông cứng cả xương tủy của hắn vậy.
"Sẽ gặp phiền phức à. . ."
Trần Cảnh mặt không cảm xúc nhìn theo hướng Tự Dạ biến mất, đến khi không còn thấy bóng lưng mơ hồ của họ nữa, mới lấy tấm danh thiếp ra xem kỹ, rồi nhét lại vào túi áo, lặng lẽ quay người về nhà.
. . .
"Về rồi à?"
Trần Bá Phù thoải mái tựa lưng vào ghế sofa, đang để Ryan đấm vai cho mình, thấy Trần Cảnh mở cửa bước vào, ông ngẩng lên nhìn.
"Cô nhóc kia không làm khó dễ cháu chứ?"
"Không ạ."
Trần Cảnh lắc đầu, sau đó đánh giá ông lão vài lần.
"Ông nội, lúc nãy ông chiến đấu với cô ta không bị thương chứ? Cháu thấy lúc ông đánh nhau hoành tráng lắm. . ."
"Không." Trần Bá Phù cười vui vẻ, giơ cánh tay gầy guộc lên khoe cơ bắp, "Muốn làm bị thương ta, cô nhóc kia còn chưa đủ tuổi đâu. . ."
Nghe thấy câu trả lời này, Trần Cảnh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thán nói.
"Cháu thấy cô ta bị thương nặng ghê, nhưng hồi phục cũng nhanh thật."
"Thực lực của cô ta cũng được, trừ lão già kia trong nghị viện ra, thành viên khác trong nghị viện không thể nào mạnh hơn cô ta được. . ."
Trần Bá Phù tặc lưỡi nói, lấy bao thuốc từ trong túi ra chuẩn bị hút, nhưng thấy cháu trai liếc mắt qua, ông cụ ngượng ngùng cất bao thuốc đi.
"Ít hút thôi, thứ này không tốt cho sức khỏe."
"Ôi dào ta có phải người bình thường đâu, như ta đây, một hơi hút cả cây thuốc cũng không sao. . ."
Tuy Trần Bá Phù nói vậy, nhưng ông cũng cảm nhận được sự quan tâm của cháu trai dành cho mình, cuối cùng vẫn vui vẻ nghe lời.
"Ông nội, lúc trước ông nói chuyện gì với cô ta vậy?"
"Cháu tò mò cái này à?" Trần Bá Phù liếc nhìn Trần Cảnh, khuôn mặt già nua bỗng nở nụ cười.
Trần Cảnh không biết mình có nhiều chuyện không, nhưng hắn suy nghĩ một lát rồi gật đầu tỏ vẻ mình tò mò.
Đúng vậy, chỉ là tò mò thôi.
Ông nội không thể vì cháu trai tò mò mà đánh hắn được, đúng chứ?
"Cô ta hẳn đã nói với cháu rồi phải không?" Trần Bá Phù cười nói, dường như chỉ qua một phán đoán đơn giản, ông đã đoán ra Trần Cảnh và Tự Dạ đã trò chuyện về việc này.
"Trật tự?" Trần Cảnh không phủ nhận, trả lời cụ thể.
"Đúng, trật tự. . ."
Trần Bá Phù lại ngả người ra sau, cầm lấy ly nước trên bàn trà, đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm.
"Cô ta không giống với mấy tổng trưởng trị an trước kia ở Vĩnh Dạ."
"Ông từng quen mấy tổng trưởng trị an trước kia?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
"Cũng coi như thế. . ."
Trần Bá Phù ngẩng lên nhìn chiếc đèn treo cũ kỹ đang nhấp nháy không ngừng, con ngươi đục ngầu phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
"Mấy người đó đều là rác rưởi, tạp nham, phế vật, bọn họ chỉ biết đùa bỡn quyền lực để mưu lợi cho gia tộc, cái thành phố này suýt bị bọn chúng hủy hoại rồi. . ."
Lời lẽ thô tục của Trần Bá Phù thể hiện rõ sự coi thường, dường như từ tận đáy lòng không xem mấy người kia ra gì.
"Nhưng điều làm ta ngứa mắt nhất, lại không phải là cách hành xử của bọn chúng. . . Nói cho cùng, chúng có tàn phá cái thành phố này thế nào cũng không liên quan đến ta, cho chúng mượn mười lá gan cũng không dám trêu vào ta!"
Nói đến đây, Trần Bá Phù nhịn không được cười lớn, sức mạnh điên khùng của ông làm Ryan đang đứng bên cạnh xoa vai cho ông run lên, lập tức tăng cường độ xoa bóp lên, không dám lơ là.
"Vì sao ông lại không vừa mắt họ?" Trần Cảnh ngồi xuống ghế bên cạnh hơi cúi đầu, tay cầm dao gọt hoa quả gọt táo một cách chậm rãi.
"Bọn chúng quá yếu."
Trần Bá Phù trả lời ngắn gọn, trên mặt đầy vẻ mỉa mai không chút che giấu.
"Cựu duệ mạnh nhất cũng không bằng Ngọc Hủy, nếu không phải dựa hơi gia tộc mà lên chức, thì Vĩnh Dạ đâu đến lượt bọn chúng quản trị an. . ."
Lúc này, Trần Cảnh đã gọt xong quả táo, dùng dao bổ ra làm ba phần, sau đó đưa phần lớn nhất cho Trần Bá Phù, phần còn lại lớn hơn chút thì đưa cho Ryan đang kinh ngạc được sủng ái.
"Thiếu gia, tôi không cần ăn! Mấy người cứ ăn đi!"
Trần Cảnh liếc hắn một cái: "Ăn."
Một giây sau, Ryan ngoan ngoãn nhét quả táo vào miệng, vô cùng trân trọng từ từ nhai.
Trong quá trình này, Trần Cảnh vẫn luôn quan sát Ryan, vì hắn thực sự tò mò về cấu trúc xương cốt có vẻ đơn giản này, rốt cuộc làm sao mà ăn đồ mà không rơi ra được. . .
Ừm.
Cuối cùng vẫn không nhìn ra được gì cả.
Quả táo đưa vào miệng rồi dường như biến mất, ngay cả lúc Ryan nuốt xuống cũng không thấy thịt quả bị nhai nát thành bã.
"Cũng vì ta đã gặp những kẻ rác rưởi trước đây, nên ta mới đánh giá cao con bé Tự Dạ, cô ta có lý lịch sạch sẽ lại có bản lĩnh, tự mình đi lên không ai không phục, cũng chẳng trách cô ta có thể đè đầu cưỡi cổ mấy quan trị an thế hệ trước. . ."
Trần Bá Phù ăn xong táo rồi lau tay bằng khăn giấy, rồi vò thành cục ném vào thùng rác.
"Cho nên ông đã giao dịch với cô ta?" Trần Cảnh vẫn không nhịn được hỏi.
"Cô ta nói với cháu?" Trần Bá Phù hỏi ngược lại.
Trần Cảnh lắc đầu nói không, chỉ là mình đoán thôi.
"Vậy cháu đoán cũng chuẩn đấy."
Trần Bá Phù cười, từ từ ngồi thẳng người dậy.
""Giao dịch mà, muốn thì cả hai cùng có lợi, muốn thì một thắng một thua, dù sao ta thua không được, ngươi cũng không cần lo lắng..." Trần Bá Phù hời hợt nói, "Ta chỉ là đáp ứng nàng, tại thời điểm mấu chốt giúp nàng diệt trừ một người mà thôi."
"Ai?" Trần Cảnh vô ý thức hỏi.
"Không biết." Trần Bá Phù nhún vai, "Nàng nói chờ thời cơ đến rồi sẽ nói cho ta."
"Cái này có thể là cạm bẫy không?" Trần Cảnh chau mày, trong mắt hiện lên một tia lo âu.
"Ngay cả nghị viên cũng không dám đùa ta, nàng dám sao?"
Trần Bá Phù ngược lại không chút lo lắng mình sẽ bị Tự Dạ lừa, ngữ khí tràn đầy tự tin.
"Dù sao ta đã nói rõ với nàng rồi, nếu như người nàng đưa ra không dễ giết, hoặc giả giết sẽ gây cho ta đại phiền phức, thì ta trực tiếp chơi chết nàng luôn..."
Nghe Trần Bá Phù nói xong câu này, Trần Cảnh mới thở phào một hơi, xem ra lão đầu tử cũng không phải quá ngu, muốn chiếm tiện nghi của hắn cũng không dễ như vậy...
"Làm giao dịch này, nàng cho ngươi cái gì lợi ích?" Trần Cảnh yên lòng mới cho quả táo vào miệng, thịt quả tươi mát thơm ngọt gần như trong nháy mắt tan ra, giống như dưa vàng chín mọng ngoài đời thực.
Ngọt tận ruột gan.
Ngon đến khiến Trần Cảnh có chút hối hận vì đã đưa một phần cho Ngôn Tước.
"Thứ nhất, nàng đại diện nghị viện đáp ứng ta, trong điều kiện không trái với tiêu chuẩn trật tự cơ bản, sẽ hết sức tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta, bất quá cái này cũng không quan trọng, nghị viện cho ta mặt mũi thì ta cũng sẽ cho bọn họ, nếu không nể mặt ta..." Trần Bá Phù cười lạnh.
"Thứ hai đâu?" Trần Cảnh hỏi.
"Thứ hai..."
Giọng Trần Bá Phù bỗng ngừng lại một chút, trong con ngươi đục ngầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng gọi là hy vọng.
"Nghị viện phải dốc toàn lực giúp ta tìm phương pháp biến ngươi thành cựu duệ."
"Chỉ có thế?" Trần Cảnh ngẩn người.
"Không phải sao?!"
Thấy Trần Cảnh biểu hiện bình tĩnh như vậy, Trần Bá Phù lập tức có chút bất mãn, vừa tức vừa giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Sau đó lão nhân lại cúi đầu, nhìn đôi tay lấm tấm da đồi mồi, những đốt ngón tay gầy gò khô quắt gần như toàn da bọc xương, quả thực giống hệt mấy cành cây khô bên đường trong khu phố.
"Nếu ngươi chết trước mặt gia gia, gia gia thật không biết sau này phải làm sao nữa..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận