Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 124: Tới tự Gejero mục thiên sứ (length: 8310)

"Nếu như chúng ta đuổi bắt Ngôn Tước mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi nhớ kỹ phải lập tức ném cái vật chứa sinh vật này vào người Ngôn Tước."
"Vâng thưa thầy, con hiểu rồi! Nhưng xin thầy thứ lỗi cho con nhiều chuyện hỏi một chút, cái vật chứa này... con phải trả giá đắt mới dùng được sao ạ?"
"Không cần, nó không phải di vật, bên trong chứa sinh vật quyến thuộc của ẩn tu hội chúng ta, ngươi chỉ cần nhắm kỹ mục tiêu rồi ném qua là được, dùng để bắt loại người thích chạy trốn như Ngôn Tước thì thừa sức..."
Khi Chu Tử Hiên thấy sinh vật hình người kỳ dị kia hiện ra từ trong quả cầu đá, trong đầu hắn vẫn còn vang vọng những lời Kenier lão sư vừa nói.
"Đây là cơ hội để thầy cho con thể hiện bản thân, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu!"
"Cho nên con phải bảo quản nó cẩn thận, không dùng tới thì tốt nhất, nếu đã dùng thì nhất định phải..."
...
Thiên sứ mục đồng của ẩn tu hội ư?
Trần Cảnh nhìn bức tượng sinh vật ở ngay trước mắt, có chút khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy thứ quái dị như vậy...
Sinh vật được gọi là "Mục thiên sứ" này, cao khoảng hai mét, hình dáng cũng không khác gì phụ nữ có chiều cao bình thường, chỉ là hơi gầy gò hơn một chút...
Nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ một loại vật liệu đá màu xám xịt nào đó.
Rất giống với thiên sứ ở thế giới bên ngoài.
Nó có chín phần đặc điểm của con người, sau lưng cũng mọc hai cánh.
Trên người khoác một chiếc áo choàng rất cổ quái.
Nhưng trước ngực thì lại không hề che chắn, cứ thế lộ ra giữa không trung.
Tuy có rất nhiều đặc điểm của vật chết, nhưng nó vẫn lộ ra một loại sinh khí không nên có của vật chết, tất cả là nhờ vào những con ngươi mọc trên khắp cơ thể nó...
Cứ như phiên bản hình thái nghệ thuật của Lawrence.
Từ đầu đến chân không có một chỗ trống.
Toàn bộ đều mọc ra thứ trông giống như con ngươi của con người.
Đặc biệt là trước ngực nó, con ngươi khổng lồ đường kính khoảng ba mươi cm, có đầy những mạch máu màu xám và những tia máu đỏ sậm trong lòng trắng, chiếm gần như chín phần mười con mắt.
Tròng đen chỉ là một chấm nhỏ.
Sắc bén, lạnh lùng.
Ánh mắt không thuộc về bất kỳ sinh vật nào này, tựa như một bức tượng âm u đầy tử khí, khiến người ta nhìn vào liền có chút rợn tóc gáy.
"Cẩn thận!!!” Nghe thấy tiếng hét đột ngột, Trần Cảnh theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đáng tiếc là tốc độ ra tay của "Mục thiên sứ" vượt quá tốc độ phản ứng của hắn.
Khi hắn nhận ra tượng thiên sứ đã dịch chuyển đến ngay trước mặt mình thì.
Mọi thứ đã quá muộn.
Trong khoảnh khắc đó Trần Cảnh không thấy rõ gì cả, chỉ cảm thấy bụng truyền đến một loại đau nhức như tê liệt, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng rên rỉ của xương gãy.
"Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì vậy..."
...
Người vừa hét lên hai chữ "Cẩn thận" là Kenier.
Bởi vì ngay lúc đó, hắn nhận ra học trò ngoan của mình gây ra chuyện lớn rồi... Ngươi ném thứ này vào người ai mà không được? Cho dù có ném vào người nghị viên thì sao?
Mẹ nó ngươi lại ném vào người Trần Cảnh? !
Chẳng lẽ ngươi không biết ông nội của hắn là ai sao? !
Điều mà Kenier hối hận nhất lúc này là đã thu Chu Tử Hiên làm học trò.
Thật đấy, Kenier hối hận đến mức muốn một tay đập chết hắn luôn.
Là một trong những chủ giáo lâu năm trong ẩn tu hội.
Kenier biết rất nhiều chuyện.
Như cái vụ đại đồ sát nhằm vào [nghị viện bàn tròn] vài năm trước chẳng hạn.
Kenier nhớ rất rõ, lúc đó cũng chỉ vì Trần Cảnh bị nghị viện vô tình làm bị thương, kết quả lão già họ Trần nổi điên trực tiếp giết xuyên cả khu thành phố, thậm chí còn giết đến tận tổng bộ nghị viện bàn tròn để đòi công lý.
Dù cuối cùng có vị nghị viên đứng ra hòa giải, bình ổn lại vụ bạo loạn, nghị viện vẫn phải chịu tổn thất nặng nề...
Nhân viên trị an, chiến đấu viên, và cả những người chuộc tội đáng sợ kia, thậm chí cả "Quan trị an Diên vĩ" đều bị lão già điên xé xác.
Kenier từng quen biết Diên vĩ, và hắn không cảm thấy mình mạnh hơn Diên vĩ bao nhiêu... Dù là về thân phận địa vị, hay là thực lực cá nhân.
Quan trị an và chủ giáo gần như là tương đương.
Nên vào thời điểm này, Kenier đã tưởng tượng ra những gì sẽ xảy ra ở Vĩnh Dạ Thành trong thời gian tới.
Cho dù Trần Cảnh có chết hay không, cho dù hắn chỉ sơ ý bị thương, bị trầy xước chút da, thì lão già điên tên Trần Bá Phù kia cũng sẽ đến gây sự với hắn.
Không ngoài dự đoán, hắn đã nắm chắc cái chết trong tay rồi.
Phải.
Có thể trà trộn đến cấp bậc của họ ở Vĩnh Dạ Thành này, có ai mà không biết sự tàn nhẫn của lão già điên?
Đắc tội ông ta đã đành, còn dám làm bị thương cháu trai ông ta?
Nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì chết cả nhà.
Những lời này không phải nói đùa!
Hơn nữa Trần Bá Phù xưa nay chưa từng chỉ dừng ở việc chặt tay chân, lão già đó đã ra tay thì hoặc không làm, hoặc đã làm thì là lấy mạng người ta!
"Giáo hoàng có thể bảo vệ ta không?"
Kenier nghĩ đến câu hỏi này, càng nghĩ càng thấy rợn tóc gáy, bởi vì thật ra hắn không cần phân tích cũng đã có đáp án rồi... Không thể nào.
Giáo hoàng cho dù có thực lực bảo vệ hắn, thì cũng không đời nào lại đứng ra ở đầu sóng ngọn gió này để đắc tội với Trần Bá Phù.
Dù sao thì trước khi bắt đầu hành động đuổi bắt Ngôn Tước lần này, giáo hoàng đã dặn dò đi dặn dò lại... Thà bỏ Ngôn Tước còn hơn là đắc tội với lão điên đó.
Đương nhiên, nếu có thể bắt được con cáo tử đào tẩu đó trở về thì tốt.
Vì loại tế phẩm này rất hiếm, nếu bắt được về, chắc chắn sẽ giảm bớt rất nhiều rắc rối cho ẩn tu hội.
Nhưng tất cả phải được xây dựng trên cơ sở không đắc tội với Trần Bá Phù.
Nên Kenier rất hiểu rõ.
Mẹ nó hắn đã gây ra chuyện lớn rồi!
Đặc biệt là khi hắn trơ mắt thấy "Mục thiên sứ" một chưởng đánh lõm bụng Trần Cảnh xuống, sau đó lại túm lấy Trần Cảnh bay lên không trung, như một ngôi sao chổi thẳng đứng lao xuống một tầng quảng trường...
Nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất kia.
Kenier hoàn toàn tuyệt vọng.
"Trần... Cảnh..."
Ngôn Tước ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt vẫn còn dính máu tươi vừa bắn ra từ người Trần Cảnh.
Nàng dường như chịu phải kinh hãi quá lớn, cơ thể không ngừng run rẩy.
"A Cảnh..."
Ngỗi Nam ngẩn ngơ đưa tay sờ lên mặt, cúi đầu nhìn thì thấy lòng bàn tay toàn là những vệt máu đỏ thẫm chói mắt.
Trần Cảnh...
Là hắn bị thương sao?
Những người này không phải không dám động đến hắn sao? ?
Vì sao người bị thương lại là hắn...
"Vì sao..."
"Ta còn không nỡ bắt nạt hắn..."
"Các ngươi lấy đâu ra gan dám làm tổn thương hắn..."
Ngỗi Nam không kiềm chế được lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong đôi mắt run rẩy mà ứa nước mắt, những chấm đỏ tươi liên tục lan ra.
Mỗi khi nàng hít thở mạnh.
Miệng nàng sẽ tràn ra sương mù đỏ thẫm.
Một tiếng vỡ vụn như xương cốt vang lên liên tục từ trong cơ thể nàng.
Dường như có thứ gì đó đang hồi phục...
"Chúng ta cứu người trước... cứu người quan trọng..." Kenier theo bản năng nuốt nước bọt, dù hắn có thể thấy cô nương này không phải đối thủ của mình, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, "Hắn mà chết... tất cả chúng ta đều gặp phiền phức..."
"Ngươi đi cứu hắn."
Ngỗi Nam không quay đầu nói với Ngôn Tước, sau đó từng bước đi về phía đám tu đạo sĩ trước mặt.
Lúc này, đôi mắt nàng toàn một màu đỏ sậm, dường như những cảm xúc cơ bản nhất của con người đều đang dần biến mất.
Thay thế vào đó.
Là một loại thú tính khiến người ta phải kinh hãi.
"Ta muốn mạng của các ngươi! ! !"
- Đề cử chương mới: Hai chương.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận