Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 743: Vị Ương cung chủ nhân ( thượng ) (length: 8161)

Khi cánh cửa đại điện Vị Ương cung bị đồng tử A Thất đẩy ra, Trần Cảnh đã hoàn toàn hòa mình vào nhân vật "Hoài Cảnh chân quân", rốt cuộc phần ký ức kia quá đỗi chi tiết, Trần Cảnh muốn diễn không đáng tin cậy cũng khó...
Nhanh chân bước ra khỏi Vị Ương cung.
Trần Cảnh theo sự dẫn dắt của A Thất ngồi lên "xe ngựa".
Đối với loại người nhà quê ngoại lai như Trần Cảnh, "xe ngựa" của Huyền Không thành đúng là mở mang tầm mắt cho hắn không ít.
"Xe ngựa" là khái niệm được [ Hội nghiên cứu Đồ Linh ] đề xuất đầu tiên, sau này cũng vì dân chúng bình thường tôn sùng hội nghiên cứu, nên cuối cùng "xe ngựa" liền trở thành một danh từ chung cho các phương tiện di chuyển.
Xe có thể tùy ý bay lơ lửng trên bầu trời là xe ngựa, xe chạy vun vút trên đường thông thường cũng là xe ngựa, ngay cả chiếc kiệu Trần Cảnh đang ngồi lúc này cũng là xe ngựa...
Chiếc kiệu này trước sau có hai người khiêng, chiều dài tổng thể ước chừng hai mươi mét, thân kiệu ở giữa không có mui, tựa như một tế đàn vuông vức, kim loại xám đen có cảm giác tinh tế, phía trên được khắc lõm nhiều "phù lục" của hội nghiên cứu.
Khi Trần Cảnh vừa bước lên chiếc kiệu này, những phù lục trên kiệu lập tức sáng lên những vệt hào quang lưu động.
Đến lúc này Trần Cảnh mới nhìn rõ ràng, phù lục ở tám phương vị trên thân kiệu đều là hình vẽ diễn biến từ bát quái.
Dù ở dưới đáy chúng đều mang LOGO [ Hội nghiên cứu Đồ Linh ], trông có vẻ không được nghiêm chỉnh, nhưng dưới sự phụ trợ của ánh sáng thánh mang màu sắc cầu vồng ảo diệu... Được thôi, trông xác thực không nghiêm chỉnh.
Trần Cảnh vừa ngồi vững trên kiệu, những phù lục bốn phía đã từ từ nâng lên, hình ảnh thực tế ảo kết thành màn hình sân khấu cùng mái vòm của kiệu, màu tím nhạt tĩnh mịch và ánh sáng màu hồng đan xen, những ánh sáng lung linh đầy mắt đều làm Trần Cảnh ngỡ ngàng.
Cái gì gọi là cao khoa học kỹ thuật hả?
Đây chứ đâu!
Tuy rằng Trần Cảnh từ đầu đến cuối đều duy trì tư thái "tiên phong đạo cốt", nhưng nói thật giờ hắn thực sự có cảm giác như Lưu bà bà vào Đại Quan viên, cái gì cũng thấy mới mẻ.
Những màn hình được kết thành từ hình ảnh thực tế ảo này là đơn hướng.
Từ bên trong có thể nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài, còn từ bên ngoài dù thế nào cũng không thể nhìn vào, thậm chí một số phương sĩ dùng "thần thông" hay những hacker mạng cao siêu muốn xâm nhập lớp hình ảnh thực tế ảo này đều sẽ bị cấm chế mà "Hoài Cảnh chân quân" bày ra ngăn chặn toàn bộ.
Có tất cả mười hai người chịu trách nhiệm khiêng kiệu cho Trần Cảnh.
Chúng chính là "Lục đinh lục giáp" mà Hoài Cảnh chân quân luyện chế.
Tuy đều là máy móc mô phỏng sinh vật sống được chế tạo, nhưng lực chiến của những sinh mệnh máy móc hội tụ khoa học kỹ thuật Đồ Linh này có thể sánh ngang với những người đứng đầu cựu duệ, hơn nữa theo một góc độ nào đó thì chúng còn dễ dùng hơn nhiều so với cựu duệ, dùng chúng để chiến đấu thì hơi lãng phí.
Trong khái niệm của [ Hội nghiên cứu Đồ Linh ], cái gọi là "Lục đinh lục giáp" vốn là thần hộ pháp tùy thân được phương sĩ luyện chế, nhưng một cách chính xác hơn... chúng còn là những người hầu bưng trà rót nước, giặt quần áo gấp chăn, đồng thời có thể tùy thời điều động sức lực để hỗ trợ phương sĩ hao tài.
Mỗi một vị phương sĩ luyện chế "thần hộ pháp" đều hoàn toàn khác nhau, bất luận là tính năng hay đặc điểm thần thông đều có sự khác biệt rất lớn.
Suy cho cùng, những thứ này rốt cuộc không phải là sản phẩm được sản xuất đại trà tại nhà máy, chúng gần như đều được tùy chỉnh theo nhu cầu của phương sĩ.
Ví như "Lục đinh lục giáp" của "Hoài Cảnh chân quân".
So với cận chiến hoặc chiến đấu trong phương diện thực tế khác, chúng càng tinh thông thần thông chữ số.
Trong cơ thể mỗi "thần hộ pháp" đều được "Hoài Cảnh chân quân" cấy vào một lượng lớn virus, bất luận là những con sâu, trojan thông thường hay những biến chủng kỳ dị moi ra từ vực sâu số hóa...
Không hề khoa trương khi nói.
Nếu như chỉ thuần túy lợi dụng những virus này để "đấu pháp" thì bỏ qua hội trưởng hội nghiên cứu, ngay cả phó hội trưởng cũng chưa chắc đã là đối thủ của "Hoài Cảnh chân quân".
"Khởi kiệu!!!"
Theo một tiếng hét lớn của đồng tử A Thất, Lục Đinh Lục Giáp trong nháy mắt liền nhấc chiếc kiệu lớn bằng kim loại này tiến thẳng về phía trước.
Dù chiếc kiệu này nặng hơn ngàn cân, nhưng những "Lục đinh lục giáp" mình mặc áo tơi đội nón rộng vành, dùng kính bát quái che mặt lại như không cảm nhận được trọng lượng, nhẹ nhàng nhấc kiệu rồi nhảy một bước... Sau đó rời khỏi mặt đất bay lên không trung.
Dù Trần Cảnh đã sớm biết chuyện này thông qua ký ức của "Hoài Cảnh chân quân", nhưng khi thực sự được đám gia hỏa này khiêng kiệu bay lên trời, bản năng của hắn vẫn là giật mình, chỉ cảm thấy đám "thần hộ pháp" này được trang bị thêm máy phụ trợ phản trọng lực thật quá sức tưởng tượng.
"Xem ra Đồ Linh giấu giếm mọi người à..." Trần Cảnh hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài thông qua màn hình thực tế ảo một chiều.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Huyền Không thành.
Nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của "Hoài Cảnh chân quân", hắn lại có một cảm giác quen thuộc khó hiểu với nơi này...
Rời khỏi Vị Ương cung để đến ngoại ô Huyền Không thành, trên đường đi Trần Cảnh đều tỉ mỉ quan sát thành phố mà hắn chưa từng đặt chân tới này.
Đúng như tên gọi, Huyền Không thành quả thật là Huyền Không.
Nó giống như một hòn đảo nhỏ lơ lửng, nhưng lại không phải loại bèo trôi không rễ theo dòng, mà luôn được cố định tại một điểm.
Bốn phương tám hướng trên bầu trời đều là hình ảnh hư cấu do thực tế ảo tạo dựng, phía trên trời xanh mây trắng còn có ánh sáng cầu vồng thi thoảng lóe lên.
Theo ký ức của "Hoài Cảnh chân quân", trừ Đồ Linh và một bộ phận nhỏ thành viên hội nghiên cứu, những người còn lại đều không biết chuyện Huyền Không thành rời khỏi thế giới bên trong.
Bọn họ đều cho rằng Huyền Không thành từ đầu đến cuối đều dừng lại ở vị trí cũ, còn về tại sao không cho bọn họ ra khỏi thành... [Hội nghiên cứu Đồ Linh] đã đưa ra giải thích.
"Gần đây đang triển khai các biện pháp đối phó 'Kẻ phục sinh vực sâu', cho nên Huyền Không thành tạm thời trong trạng thái phong tỏa, không thể vào cũng không thể ra, nên... có ai có ý kiến gì không?"
Lời giải thích này là do hội trưởng [Hội nghiên cứu Đồ Linh] chính miệng nói ra, không nói đến có bao nhiêu sức thuyết phục, nhưng ít nhất độ uy hiếp là đủ, suy cho cùng tòa thành này vốn là sự độc đoán của hội nghiên cứu.
Cái gọi là công ty tài phiệt, hay lính đánh thuê chó hoang.
Hết thảy đều phải nghe theo mệnh lệnh của hội nghiên cứu.
"Đồ Linh che giấu quá nhiều chuyện... chuyện Huyền Không thành đi về phía vũ trụ không nói... chuyện luyện thể xác giáo hoàng Nguyệt Quang cũng không nói... ngay cả Hoài Cảnh chân quân cũng không biết chuyện này..."
Trần Cảnh thầm tự nhủ trong lòng, vốn dĩ hắn còn muốn mượn ký ức của "Hoài Cảnh chân quân" để tìm đáp án, hắn muốn biết Đồ Linh dùng cỗ thể xác giáo hoàng Nguyệt Quang đó rốt cuộc để làm gì... nhưng đáng tiếc trong ký ức của "Hoài Cảnh chân quân" lại không có đáp án.
Có lẽ là do quyền hạn của hắn không đủ nên không thể biết được nhiều chuyện hơn, cũng có thể là Đồ Linh cố ý giấu giếm mọi người, gã không muốn bất kỳ ai biết kế hoạch của mình.
"Chân quân, đám cẩu tạp chủng kia cứ luôn gào thét, nói chuyện của bọn họ Vị Ương cung chúng ta không nên xen vào." Đồng tử A Thất ngồi trên cán kiệu, giọng người tổng hợp điện tử mô phỏng lại loại hận ý nghiến răng nghiến lợi, "Đám gia hỏa đó không biết trời cao đất rộng, ngài chỉ là thích ở ẩn tu hành mà thôi, suy cho cùng ở Huyền Không thành này thì không có chuyện gì ngài không quản được!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận