Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 65: Loạn mã cùng nói dối (length: 8371)

Bầu trời bên trong vẫn như cũ đổ mưa tầm tã.
Smith sau khi thả mồi nhử liền im bặt không nói gì.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi Trần Cảnh trả lời, hắn tin chắc rằng Trần Cảnh sẽ đồng ý ngay tức khắc.
Lý do rất đơn giản.
Hắn đã xem qua hồ sơ của Trần Cảnh.
Cũng biết hoàn cảnh sống của Trần Cảnh như thế nào.
Smith biết rõ rằng những người sống trên mảnh đất này hầu như ai cũng muốn theo đuổi danh lợi...
"Sao ta biết được ngươi có phải đang lừa ta không?" Trần Cảnh nửa tin nửa ngờ hỏi.
Nghe thấy câu này, Smith trong lòng mừng như điên.
Nhưng hắn không dám lộ ra nửa điểm cảm xúc, chỉ có thể vắt óc trấn an và giải thích cho Trần Cảnh.
"Kể từ khi ngươi thể hiện năng lực siêu phàm, ta đã không lừa ngươi nữa, ngươi căn bản không biết một siêu phàm giả mạnh mẽ như ngươi có giá trị thế nào đối với hiệp hội..."
Nói xong, Smith giơ một ngón tay lên, lần lượt chỉ vào ba cái xác chết.
"Dù ngươi nói thẳng với hiệp hội rằng ngươi giết ba thành viên này, người ở tầng trên của hiệp hội cũng không trừng phạt ngươi, họ chỉ khen ngươi tuổi trẻ nóng nảy..."
"Đủ thực tế." Trần Cảnh không nhịn được bật cười.
"Thế giới này vốn vậy." Smith giơ ngón tay, chỉ lên bầu trời mây đen dày đặc, "Đúng hay sai đều do họ quyết định, ngươi chỉ cần thể hiện giá trị của mình là được."
"Xem ra tổ chức của các ngươi chẳng có chút tình người nào... Nếu ta gia nhập... Có khi nào lại bị các ngươi bán đứng không..."
Trần Cảnh cười nói, chưa đợi Smith đáp lời, liền chuyển sang chủ đề.
"Nói đi, mục đích các ngươi hôm nay đến tìm ông ta là gì?"
Lần này, Smith nhanh chóng đưa ra đáp án.
Như thể chuyện đã được chuẩn bị từ trước.
"Vì một vài tài liệu."
Trong mắt Smith, câu nói của mình nghe rất đáng tin.
Hắn bình tĩnh quan sát Trần Cảnh, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt Trần Cảnh, vì hắn không thể xác định biểu hiện trước đó của Trần Cảnh là thật hay giả.
Rốt cuộc thì Trần Bá Phù có kể cho hắn chuyện năm xưa không?
Không.
Không đúng.
Hẳn là có kể mới phải.
Nếu tiểu tử này là siêu phàm giả, thì chứng tỏ Trần Bá Phù đã làm gì đó với hắn, rất có thể đã kể chuyện năm đó...
"Không phải là tài liệu nhỉ?"
Trần Cảnh biết Smith đang nói dối.
Nhưng hắn luôn ghi nhớ những kiến thức tâm lý học mà đạo sư đại học đã dạy.
Vì vậy Trần Cảnh biết hiện tại mình không thể nói dối toàn bộ.
Chỉ có lời nửa thật nửa giả mới có thể khiến những lão hồ ly từng trải tin.
"Sao ta nhớ đó là một tấm bia đá?"
"Ngươi! ! Ngươi quả nhiên biết hết! ! !"
"Biết một chút."
Trần Cảnh có chút hứng thú thưởng thức vẻ kinh ngạc trên mặt Smith, vẫn nói nửa thật nửa giả.
"Nhưng ông ta quả thực chưa từng nhắc đến [Dĩ Thái hiệp hội] của các ngươi, ông từng nhắc về ngươi..."
"Ông ấy nói gì về ta..." Smith chăm chú nhìn Trần Cảnh, cố gắng tìm ra sơ hở từ biểu cảm nhỏ bé của hắn.
Trần Cảnh cười nhạt nhún vai, coi như trả lời cho lão nhân.
Thực ra hắn đang đánh cược.
Hắn cược rằng những gì Smith vừa nói đều là thật.
Vì những chuyện đó hắn chưa từng nghe lão già kể.
Nếu Smith nói dối, mà hắn lại tỏ ra tin tưởng, thì dù Smith có ngu cũng sẽ nghi ngờ hắn.
Nhưng nếu đó là sự thật...
"Ta hiểu đạo lý cây lớn dễ núp mát." Trần Cảnh xem mình như quân cờ, di chuyển về phía trước một bước, "Chỉ cần các ngươi đưa ra điều kiện thích hợp, gia nhập hiệp hội của các ngươi cũng không phải không thể..."
Nghe những lời này, biểu cảm phức tạp trên mặt Smith ngay lập tức được thay thế bằng nụ cười.
"Cậu bé, cứ việc đưa ra điều kiện, ba mạng người này coi như ta gánh, phía hiệp hội để ta lo."
Hai người kia vốn dĩ do chính ngươi giết.
Còn tính là ngươi gánh?
Thật không biết xấu hổ.
Trần Cảnh nhịn không được thầm bĩu môi trong lòng.
"Thứ nhất, chuyện hôm nay đến đây thôi, về sau không được dựa vào chuyện này đến làm phiền ta nữa..."
"Cái này cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không."
"Thứ hai..."
Trần Cảnh gãi gãi mái tóc ướt sũng vì mưa, đưa ra điều kiện mấu chốt nhất.
"Chuyện các ngươi đến tìm ông ta để lấy bia đá... Hãy cho qua... Chuyện này kết thúc ở đây được không?"
"Cái này! Cái này không được!"
Phản ứng của Smith có chút ngoài dự đoán của Trần Cảnh, hắn kích động đến mức nói lắp.
"Tấm bia đá đó là hiệp hội chỉ đích danh muốn lấy về! Cái này! Cái này không có bất cứ gì phải thương lượng!"
Thấy tình cảnh này, Trần Cảnh không khỏi thở dài.
Hắn vốn dĩ tưởng có thể dàn xếp ổn thỏa như vậy.
Ít nhất vào thời điểm mấu chốt này, hắn không muốn trêu chọc thế lực khổng lồ như [Dĩ Thái hiệp hội]...
Nếu quy mô của [Dĩ Thái hiệp hội] thật sự lớn như Smith nói, vậy việc gia nhập rồi muốn thoát thân sẽ cực kỳ khó khăn.
Nhưng nếu đàm phán với Smith thất bại, sau đó lại thả cho người này còn sống trở về.
Không khác gì thả hổ về rừng.
Nhưng nếu hắn máu lạnh một chút mà chọn giết người diệt khẩu...
Không cần nghĩ nhiều, hiệp hội cũng sẽ gây phiền phức cho hắn.
Rốt cuộc bốn người mất tích không dấu vết trên núi, sống không thấy người, chết không thấy xác, sao hiệp hội không nghi ngờ hắn?
Vậy nên giải pháp tối ưu nhất trước mắt, chính là gia nhập bọn chúng.
Đúng.
Gia nhập [Dĩ Thái hiệp hội].
Dù Trần Cảnh không muốn vậy, hiện tại hắn chỉ còn lựa chọn này.
Suy cho cùng vẫn là do thực lực không đủ...
Hắn chỉ là một tên cựu duệ yếu ớt còn sợ cả vũ khí hạng nhẹ.
Nếu hắn có được thực lực của Phong gia gia trong thế giới kia, thì đừng nói là sợ hiệp hội đến gây phiền phức, cho dù là hội trưởng đến cũng phải ăn ba tát tai của hắn!
"Lần này phiền phức rồi..."
Trần Cảnh cảm thấy hơi đau đầu.
Trước đó thấy vẻ thèm khát nhân tài của Smith, hắn còn tưởng chuyện này sẽ dễ dàng.
Không ngờ là tấm bia đá kia lại quan trọng đến thế đối với hiệp hội... Chỉ đích danh muốn lấy về?
Tấm bia đá đó hẳn là đang ở trong thư phòng của ông già chứ?
Vậy nên...
Là muốn dùng tấm bia đá đó làm món quà ra mắt sao?
Trước cứ đưa đồ cho hắn, để hắn mang về nộp cho hiệp hội.
Còn những chuyện sau hãy để sau tính.
Đồ đạc luôn có lúc lấy lại được mà...
"Bia đá cho ngươi... Cũng không phải là không được..."
Ngay lúc Trần Cảnh đang do dự không biết có nên đồng ý hay không, thì màn hình khảo thí đang tắt đột nhiên sáng lên.
Trên đó không hiện thông tin thí sinh mà là một hàng chữ mã hóa.
******************* [hắn đag lừa ngươi%%¥đừng có đồng ýSSSgia nhập hiệp hội¥#ngươi sẽ chết chết chết chết...[ * phát hiện ký tự vô hiệu ] ] ******************* Trần Cảnh không tin nổi nhìn hàng chữ mang ý cảnh báo này, lại nhìn Smith lão già cách hắn không quá hai mét.
Trong khoảnh khắc.
Tin trên màn hình lại thay đổi.
******************* [giết giết giết hắn%%¥! ![ * phát hiện ký tự vô hiệu ] ] ******************* "Ngươi lừa ta."
"Hả?"
Smith nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Vừa mới nghe thấy Trần Cảnh nhả ra lời đồng ý, hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui chưa kịp hoàn hồn.
"Cậu bé, cậu nói gì?"
"Ta nói..."
Trần Cảnh thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt lạnh hơn cả nước mưa.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Smith.
Nhưng nói đúng hơn.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào phía sau Smith, cái vật thể khổng lồ đang lặng lẽ bò ra từ vũng bùn nước mưa.
"Ngươi lừa ta."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận