Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 504: Đồ Linh thỉnh cầu ( hạ ) (length: 9649)

"Thật ra, ngươi nên dốc toàn bộ lực lượng, trực tiếp điều đại quân đến đánh có lẽ sẽ tốt hơn tình hình bây giờ."
"Đó không phải là giải pháp tối ưu."
Đồ Linh nghe Trần Cảnh nói vậy, theo bản năng giải thích.
"Huyền Không thành cách nơi này quá xa, hơn nữa dốc toàn bộ lực lượng sẽ gây ra động tĩnh lớn, khó tránh khỏi đánh động tới đối phương, muốn đánh lén một cách lặng lẽ thì Ứng Nguyên Cung vẫn là đáng tin cậy nhất, ta vốn định dùng nó để giết các ngươi hoặc là ngăn các ngươi lại..."
"Cảm giác thất bại như thế nào?" Trần Cảnh hỏi một cách bình thản, có lẽ là do ác ý muốn gây sự, hắn cứ muốn chọc giận Đồ Linh, xem cái "AI cổ thần" này có phản ứng gì không.
Dù sao hắn từng nghe Lý Mặc Bạch nói, cái tên này lúc biết vực sâu phục hồi thì như muốn thổ huyết đến nơi... Nhưng nhìn bây giờ thì chẳng thấy thổ huyết gì, ngược lại còn bình tĩnh đến đáng sợ.
"Đây là một lần thử nghiệm."
Đồ Linh vẫn không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, cứ như một cái máy móc chỉ biết trả lời câu hỏi.
"Huống chi số người tham chiến bên ta nhiều hay ít, cũng không liên quan đến việc giết được một kẻ vực sâu sống lại."
"Ngươi nói đây là một lần thử nghiệm... Chẳng phải chỉ muốn xem lai lịch của ta sao?" Trần Cảnh có chút hứng thú hỏi.
"Ta rất tò mò về thực lực Hoàng vương mà ngươi có được hiện giờ." Đồ Linh vừa nói, các khối pixel trên mặt người liên tục nhúc nhích, đôi mắt mờ ảo chậm rãi chuyển về phía Trần Cảnh, "Hướng quyền năng của ngươi, mức độ đồng bộ với vực sâu, tất cả dữ liệu này sẽ có tác dụng cực kỳ quan trọng cho quyết định tiếp theo của ta."
Dứt lời, Đồ Linh khẽ ngừng lại.
"Nếu ngươi giống như ta tưởng tượng, có được phần lớn quyền năng của Hoàng vương, vậy thì muốn giết ngươi chỉ sợ phải chuẩn bị cẩn thận hơn chút."
"Không phải nhanh sao." Trần Cảnh cúi đầu nhìn bộ trường bào màu vàng trên người, chỉ cảm thấy tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, "Ta sắp bị ngươi kéo vào không gian số hóa rồi."
"Ta từng cho rằng thủ đoạn này có thể giết chết ngươi." Đồ Linh thở dài, bất chợt lộ ra một chút mất mát mang tính người, "Nhưng thấy ngươi bình tĩnh như vậy, trong lòng ta bỗng chốc thấy mất hứng."
Vào khoảnh khắc này.
Thân thể Trần Cảnh đã trở nên mơ hồ không rõ, tựa như bộ "sao chép" của Đồ Linh, toàn bộ cơ thể chia ra thành vô số các khối pixel, bắt đầu từng bước tan biến với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy...
Cách thức xử lý vật thể 3D thành dữ liệu hóa này vô cùng quỷ dị.
Ít nhất thì Trần Cảnh tạm thời chưa thể hiểu được.
Cho nên hắn rất bội phục Đồ Linh...
Máu thịt, da dẻ, nội tạng.
Tất cả đều như bị một sức mạnh nào đó nghiền nát rồi nhanh chóng xây dựng lại.
Dường như mọi vật chất đều trở nên mơ hồ vào khoảnh khắc này.
Thứ duy nhất rõ ràng... chỉ có ý thức.
Trong sự hoảng hốt.
Trần Cảnh lại một lần nữa nghe thấy giọng của Đồ Linh.
Đó là một âm thanh khó tả xa xôi nhưng lại tựa như ở ngay phía trước.
"Trần Cảnh."
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Khi giọng của Đồ Linh vừa dứt, bên trong Cửu Thiên Ứng Nguyên cung đã không còn hình chiếu 3D nào nữa, mà Trần Cảnh cũng tan biến, không để lại chút dấu vết.
Cung điện kim loại này lại chìm vào sự tĩnh mịch vô biên.
Chỉ có chiếc đồng hồ điện tử bên ngoài cửa phòng điều khiển vẫn tích tắc hoạt động.
...
"Thật ra ngươi đã sớm đoán được cái bẫy ta bày trong Ứng Nguyên Cung."
"Ừm... Nhưng ngươi không nói đó là quà mà?"
"Lễ vật chôn cùng."
"Ngươi nói chuyện mà cứ tang tóc thấy sợ... Quá xui!"
"Ngươi làm sao phát hiện ra cái bẫy đó?"
"Đoán."
Trong mạng lưới giả lập của không gian số hóa, có một khu vực đặc biệt được gọi là "Thiên ngoại thiên", đây là một nơi mà rất nhiều phương sĩ đã sớm lãng quên, cũng là nơi dùng để chất đống rác dữ liệu và đủ loại virus sao chép cấm kỵ, thậm chí cả những "AI vô chủ" bị các phương sĩ săn giết cũng đều bị vứt bỏ tới đây.
Trong biển dữ liệu vô biên.
Trần Cảnh mơ hồ nghe thấy những oan hồn kêu khóc thảm thiết của các "AI vô chủ", cùng tiếng sột soạt nhúc nhích của những virus cơ thể sống trong bóng tối.
"Ngươi đã đoán được bên trong Ứng Nguyên Cung có bẫy, vậy sao ngươi còn muốn vào..."
"Vì ta không quan tâm."
"Cái gì?"
"Ta không quan tâm có bẫy hay không, ở giai đoạn này nếu ta muốn tiếp tục sống, e là ngươi cũng chẳng giết được ta..."
"Đây là sự tự đại của vực sâu?"
"Không, đây là sự ngạo mạn của vực sâu."
Trong sự hư vô đen tối, cơ thể bị Đồ Linh giải cấu trúc của Trần Cảnh tự động tụ lại, vô số "0" và "1" cùng đủ loại ký hiệu máy tính, lúc này từ tứ phương tám hướng dồn tới, không ngừng bù đắp cho thể xác trống rỗng của hắn.
"Ta đã là vực sâu, vực sâu cũng là ta."
"Từ thuở vũ trụ sơ khai, vực sâu đã ở trên vạn vật."
"Cho nên ta tin rằng ngươi có thể hiểu được loại ngạo mạn này..."
Trần Cảnh chống tay xuống đất, cảm thấy đầu có hơi choáng váng, chỉ cảm thấy bên dưới là một biển dữ liệu mềm mại mà tinh tế, đôi khi nhấp nhô sóng gợn cũng sẽ kéo theo Trần Cảnh lên xuống, làm hắn có cảm giác say sóng.
"Đồ Linh, ngươi đưa ta vào đây chắc không phải để giết ta đâu."
"Sao ngươi biết?" Đồ Linh hỏi ngược lại, giọng điệu trở nên hiếu kỳ.
"Cũng là đoán."
Trần Cảnh dần làm quen với cơ thể hoàn toàn mới này, nhưng chưa đợi hắn cúi đầu xem xét kỹ, một lượng lớn dữ liệu đã hiện lên trong đầu... Cơ thể hắn được trình bày ở dạng văn tự là những hình vẽ mã hóa, bằng một vẻ hoàn chỉnh tuyệt đối xuất hiện trong đầu hắn một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ta luôn cảm giác ngươi đưa ta vào không gian số là có chuyện muốn nói."
"Ừm."
"Vậy ngươi nói đi."
Trần Cảnh quay đầu đánh giá xung quanh, vô cùng tò mò về không gian thần bí quỷ dị này.
"Tiện miệng hỏi một câu... Tại sao ngươi không đưa ta đến Ly Hận Thiên? Nghe nói nơi đó là thánh địa nghiên cứu của các ngươi, vô số phương sĩ tộc quyến đều đang tu hành ngao du trong đó, để bọn họ hợp nhau tấn công cộng thêm ngươi, coi như ta thành dạng số liệu hóa cũng không phải là không thể."
"Không chắc chắn." Đồ Linh trả lời ngắn gọn, "Ly Hận Thiên cực kỳ quan trọng đối với ta, không thể mạo hiểm đưa ngươi đến."
Trần Cảnh thất vọng đáp ồ một tiếng, quay sang nhìn về biển dữ liệu vô biên, chỉ thấy một sinh vật hình rồng dài mấy ngàn mét đột ngột lao lên từ mặt biển, tùy tiện phun ra hơi thở rồng cũng được cấu thành từ vô số "0" và "1".
Ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời rực rỡ ánh sáng đều là vô số điểm sáng.
Những ký tự dữ liệu này dường như đang cố hết sức mô phỏng bầu trời đêm rực rỡ đầy sao ở thế giới bên ngoài.
Khi Trần Cảnh chăm chú nhìn chúng, đôi "mắt" do ký tự dữ liệu cấu thành của hắn dường như ngay tức khắc "trào ra", trực tiếp bằng một dáng vẻ ngang ngược bay vào trong "vũ trụ mô phỏng" vô biên vô hạn.
Trong sự hoảng hốt.
Hắn chỉ mất vài giây để quan sát trọn vẹn toàn bộ quá trình một siêu tân tinh bùng nổ.
Bụi sao lấp lánh dần tạo thành một vùng tinh vân rộng lớn, còn xác sao lùn trắng bỏ đi thì lóe lên thứ ánh sáng trắng kỳ dị.
Các sao trời ở vùng rìa vũ trụ dị sắc ẩn hiện, như là đôi mắt của thần linh đang im lặng theo dõi mọi thứ.
Khi ý thức quay trở lại.
"Đôi mắt" của Trần Cảnh dường như cũng bay trở về vị trí cũ.
Chỉ một thoáng chốc.
Lượng thông tin mà Trần Cảnh tiếp nhận được trong "vũ trụ mô phỏng" này gần như muốn nổ tung đầu hắn.
Cảm giác chóng mặt kịch liệt làm hắn không nhịn được phải dùng tay ôm trán, bụng dạ quay cuồng, cảm giác như muốn nôn... Nhưng nếu thực sự muốn phun thì có lẽ cũng chỉ phun ra một đống ký hiệu số mô phỏng thôi?
Nghĩ đến đây, Trần Cảnh không nhịn được bật cười, cảm thấy cảnh tượng đó chắc hẳn rất buồn cười.
"Thật ra ta muốn ngươi hiểu rõ, thế giới này không cần ngươi."
Trong khoảnh khắc này, Đồ Linh đột nhiên lên tiếng, đồng thời bản thể của nó cũng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Trần Cảnh, cái thân thể vẫn do vô số khối pixel cấu thành lại trở nên chân thật hơn vài phần, độ phân giải ít nhất cũng là 4K.
"Vực sâu là nguồn gốc khiến nền văn minh thế giới này không ngừng diệt vong."
"Hoàng vương là khởi đầu, còn ngươi thì không phải kết thúc."
"Nếu ngươi thật sự muốn hai nền văn minh thế giới kéo dài, vậy thì xin mời ngươi chết đi..."
Trần Cảnh dồn hết sự chú ý vào nửa câu đầu của Đồ Linh.
Hai thế giới?
Chẳng lẽ hắn biết ta là...
"Vực sâu không chết thì tai họa vĩnh tồn, tất cả cũng chỉ là một vòng luân hồi mà thôi, cho dù ngươi đạt đến cảnh giới Hoàng vương thì có thể làm gì được chứ?"
Đồ Linh nhìn Trần Cảnh "mơ hồ không rõ", giọng điệu vô cùng thành khẩn thiết tha.
"Kẻ dự thi đến từ một thế giới khác..."
"Ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ..."
"Cái chết của ngươi mới là giải pháp tối ưu cho cuộc thi này."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận