Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 710: Tạo vật chủ tộc quần phản đồ ( hạ ) (length: 11058)

Trần Cảnh không biết chuyện tình quan tại "mẫu" này bị bại lộ ra như thế nào, nhưng từ cục diện trước mắt mà xem, đám tạo vật chủ hẳn đã biết không ít tin tức quan trọng, và chính vì thế mà đám thần mới có thể quyết đoán xử tử "mẫu", quan chủ khảo.
"Vụ tiên sinh đâu?" Trần Cảnh nghiêng mắt nhìn "mẫu" đang chật vật không chịu nổi.
"Chạy rồi." "Mẫu" cười, "Ta để nàng chạy, trong tộc còn không ít tạo vật chủ chạy đến truy sát nàng, nhưng không ai đuổi kịp a..."
"Coi như nàng mạng lớn." Trần Cảnh gật đầu, "Chuyện khác ta không dám chắc, nhưng ta khẳng định sẽ báo thù cho ngươi, một lát nữa ngươi cứ an tâm mà đi, dù sao thò đầu ra một đao, rụt cổ cũng là một đao mà thôi..."
"Không biết an ủi người thì ngậm miệng lại có được không." "Mẫu" nhịn không được cười lớn, cười đến ho khan, "Sau khi Gejero chết, trong thế giới này cũng chỉ có một người có thể cản đường ngươi..."
"Đồ Linh." Trần Cảnh không chậm trễ nói, "Nó gây uy hiếp với ta còn lớn hơn nhiều so với Gejero, nghĩ xử lý nó quả thực không dễ... Tục ngữ nói người sắp chết lời nói cũng thiện, trước khi chết ngươi có gì muốn dặn dò ta không? Chỉ điểm ta chút mẹo để xử lý Đồ Linh cũng được!"
Ngay khi Trần Cảnh đang chờ "mẫu" sắp chết lại cho hắn một mồi thông tin quan trọng thì tên tạo vật chủ cầm búa lớn đang đứng trước ống kính không nghe lọt, đột nhiên một bàn tay đập mạnh vào ống kính.
"Ngươi xem đây là chỗ nào! Các ngươi lại dám ở trước mặt ta..."
"Ngươi không phục thì ra đây." Trần Cảnh không kiên nhẫn đáp lại, "Đứng sau ống kính mà bày đặt làm gì? Có bản lĩnh thì ra đây chơi chết ta đi!"
"..."
"Thật không biết cái đám ngu X tạo vật chủ các ngươi nghĩ cái quái gì, chuyện quang minh chính đại thì chẳng làm, toàn đi làm những chuyện tổn hại âm đức không ai dám ngó ngàng, thế mà còn không biết xấu hổ tự xưng tạo vật chủ? Nói trắng ra, ông già nhà ta còn hơn các ngươi về bài diện!"
Lời nói của Trần Cảnh không hề khách khí, bởi vì nhìn như bình tĩnh nhưng hắn thực sự đang tức giận, chỉ là biểu hiện ra không còn rõ như trước đây... Nói thật, không có chút tính tình thì sao chịu được?
"Mẫu" tốt xấu gì cũng là nhân vật quan trọng đã giúp hắn vượt qua giai đoạn đầu gian nan, tuy giữa hai bên không có giao tình gì, nhưng Trần Cảnh từ đầu đến cuối đều nhớ nợ nàng một ân tình.
Hiện tại "mẫu" vì lý do của hắn mà phải chịu xử tử, lòng Trần Cảnh sao có thể dễ chịu cho được?
Cũng may là hắn đã thăng lên danh sách bảy, tính cách có chút chuyển biến, nếu không hắn gặp tình huống này, chắc chắn sẽ có những hành động thái quá, thậm chí không cẩn thận dính bẫy cũng là có thể.
"Hay là... Ngươi vào đi?"
Tên tạo vật chủ cầm búa lớn lùi về sau hai bước, rồi lại bước sang phải một bước, dường như muốn nhường đường cho Trần Cảnh.
"Nàng là bạn ngươi đấy, ngươi không định cứu nàng sao?"
"Ta không có ý định đó." Trần Cảnh lắc đầu, "Nói thật với ngươi thì cứ đem nàng trực tiếp đi xử tử, muốn cho nàng một búa cũng được, muốn cho nàng hai búa cũng xong, ta bên này còn có chính sự cần bận... Hay là, các ngươi định làm trái quy tắc, nhiễu loạn trật tự trường thi?"
"Ngươi! Ngươi thật là không biết xấu hổ! Rõ ràng ngươi mới là kẻ làm việc thiên tư! Người làm trái quy tắc là ngươi!" Tạo vật chủ giận tím mặt, hận không thể bổ cái búa lớn vào mặt Trần Cảnh.
"Ta làm trái quy tắc sao?" Trần Cảnh chớp chớp mắt, rồi lại giơ tay chỉ lên trời, "Bậc chí cao chưa nói gì, vậy tức là ta làm hợp quy hợp củ, nếu ngươi không phục, ngươi đi báo cáo ta với bậc chí cao, thần phán ta tử hình ta cũng chịu."
"..."
"Đúng vậy, cứ nói chuyện nhiều với hắn." "Mẫu" khó khăn ngẩng đầu, tiếng cười khàn khàn nhìn về phía ống kính, "Bọn họ muốn tìm cơ hội giao lưu với ngươi đã lâu lắm rồi, ngươi nói chuyện nhiều một chút... Không sao đâu."
Cũng kỳ lạ thật.
Rõ ràng khuôn mặt của "mẫu" bị che giấu dưới bóng râm của mũ trùm, nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên, Trần Cảnh nhìn rất rõ ánh mắt của nàng... Như là một ám hiệu, ám hiệu rằng hắn nên nói chuyện nhiều hơn với tên tạo vật chủ này.
Trần Cảnh không biết vì sao, nhưng cũng không hỏi nhiều.
"Thực ra ngươi chỉ cần tiến lên một bước là được." Tên tạo vật chủ cầm búa lớn trừng Trần Cảnh, trên mặt là nụ cười điên cuồng, "Bước ra một bước này, ngươi liền có cơ hội cứu nàng, chỉ cần một bước thôi, rất đơn giản đúng không!"
Nghe thấy lời này, Trần Cảnh không hề do dự lùi lại bảy tám bước, trên mặt tràn đầy sự cự tuyệt.
"Ta có phải kẻ ngốc đâu, đợi sau này có cơ hội chơi chết các ngươi cũng vậy thôi, báo thù không cần vội vã đạo lý, ngươi hình như không hiểu à."
Vừa nói, Trần Cảnh vừa liếc mắt đánh giá xung quanh, hết sức tò mò về kiến trúc dùng để hành hình tạo vật chủ này.
"Tộc các ngươi nhất định phải chấp hành tử hình ở cái nơi hoang tàn này à?"
"..."
"Xem chán quá, còn không khí phái bằng cái nhà nông tự xây của tam cữu Lý Mặc Bạch ở nông thôn..."
"Đây là tử lao! ! ! Ngươi hiểu gì chứ! ! !"
"Tử lao có gì lạ đâu, lạnh lẽo không một chút náo nhiệt, có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi đến xem nhà ngục ở thế giới biểu diện, cho ngươi thêm chút cảm hứng." Trần Cảnh nhìn hai bên hình ảnh trực tiếp, hiếu kỳ hỏi một câu, "Những tạo vật chủ khác đâu? Cái đám cháu kia không đến vây xem tử hình kẻ phản đồ sao?"
"Đám thần đi theo hồng y hoàng đế đang làm chuyện vĩ đại hơn." Tạo vật chủ khinh thường cười lạnh nói, "Xử tử loại phản đồ không biết trời cao đất rộng này, chỉ cần có một mình ta là đủ."
"Mở livestream tới làm buồn nôn ta, chắc không phải là chủ ý của ngươi chứ?" Trần Cảnh hiếu kỳ hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, tạo vật chủ lại không trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Cảnh không nói một lời.
"Xem ra không phải, với loại ngu ngốc như ngươi, chắc nghĩ không ra cái chiêu âm hiểm để chơi tâm lý này đâu..."
"Ngươi dám mắng ta? ! ! !"
"Nói chuyện cũng không nói đàng hoàng, gào thét với ta làm gì, nếu ngươi thật sự muốn đánh ta vậy ngươi cứ tiến lên đây một bước đi."
"..."
"Thực ra ta rất tò mò về việc bậc chí cao kiềm chế các ngươi nghiêm ngặt tới mức nào, nếu chỉ là nhắm vào chế tài cá thể, ta tin lão đại hồng y hoàng đế của các ngươi sẽ không để ý... Ai giết ta, bậc chí cao giết người đó, nếu đúng là như vậy, các ngươi chắc chắn sẽ đề cử một 'kẻ tuẫn đạo' tới giết ta."
Khóe mắt Trần Cảnh chợt thoáng qua một tia sương mù màu xám, tựa như khói thuốc ai đó vừa phun ra, xuất hiện ở góc dưới bên trái màn hình, lại thoáng cái liền biến mất, gần như khiến Trần Cảnh có cảm giác nhìn nhầm.
"Ngươi muốn nói gì." Tạo vật chủ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Cảnh.
"Ta muốn nói..." Trần Cảnh không lộ vẻ gì di chuyển ánh mắt, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt tạo vật chủ, "Nếu trong số các ngươi có ai ra tay với ta, vậy trừng phạt của bậc chí cao, hẳn là nhắm vào toàn bộ tộc tạo vật chủ các ngươi đi?"
"..."
"Không nói gì? Vậy coi như là thế đi." Trần Cảnh không lùi bước chút nào nhìn chằm chằm tạo vật chủ, hoàn toàn không sợ gã này làm càn, "Ngươi nói đồng tộc của ngươi đi theo hồng y hoàng đế để làm việc, họ đang làm gì vậy? Là hợp mưu hợp sức tiếp tục nghĩ cách chơi chết ta, hay là định nhắm vào bậc chí cao mà làm chuẩn bị phản nghịch?"
"Ngươi! ! Láo xược! ! !"
"Ta láo xược? Ta thấy chính các ngươi giấu giếm dã tâm, chuẩn bị mưu đồ bất chính với bậc chí cao mới đúng..."
Ngay khi Trần Cảnh đang đối chọi gay gắt với tạo vật chủ, "mẫu" đang quỳ dưới đất chờ đợi hành hình đột nhiên cúi đầu xuống.
Chưa để ai kịp phản ứng, chỉ thấy thân ảnh nàng đột nhiên mờ đi, từng tia từng tia sương mù màu xám có thể thấy bằng mắt thường "mang đi" cơ thể của nàng, tựa như dùng cục tẩy trên bản vẽ từ từ xóa đi bản phác thảo hình người.
Đến khi tạo vật chủ cầm búa lớn phản ứng lại thì hơn nửa người "mẫu" đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một nửa người bên trái vẫn còn ở lại tại chỗ.
Sự thật chứng minh.
Không có tên tạo vật chủ nào là người tốt cả.
Tên cầm búa lớn này tuy trông ngốc nghếch, nhưng thực lực của hắn quả thực không thể nghi ngờ, Trần Cảnh căn bản không thấy rõ hắn ra tay bằng cách nào... gần như trong nháy mắt, cái búa lớn trong tay hắn đã biến mất, còn "mẫu" thì kêu la đau đớn khi đang thoát khỏi nơi này.
Lúc Trần Cảnh tìm thấy chiếc búa lớn đó trong hình ảnh trực tiếp thì cánh tay trái của "mẫu" cũng bị hắn chém đứt lìa, rơi xuống đất nháy mắt hóa thành một đạo ánh sáng vặn vẹo rồi vỡ vụn tiêu tán... Cuối cùng cũng chỉ để lại một chút dấu vết máu.
Trần Cảnh biểu tình phức tạp nhìn vết máu trên mặt đất, hoàn toàn coi gã tạo vật chủ đang giận đến phát điên kia là người vô hình.
"Đây không phải là vết thương do bổ chém thông thường..." Trần Cảnh trong lòng kinh hãi, nhưng mặt mày vẫn bình thường không hề tỏ vẻ sợ hãi, "Là một kiểu thủ đoạn xác định vị trí và xóa bỏ mục tiêu..."
"Ngươi! ! !" Tạo vật chủ vì quá khó thở mà gần như muốn vượt qua "ngưỡng cửa" xông tới trước mặt Trần Cảnh để trút giận, "Ngươi lại dám thả cho kẻ phản đồ đó chạy! ! !"
"Tự nàng chạy, liên quan gì đến ta." Trần Cảnh liếc nhìn hắn, rồi lại nhịn không được bật cười, "Giờ ngươi vẫn nên quan tâm mình nhiều hơn đi, đợi đến khi đám đồng tộc của ngươi trở về, nói không chừng ngươi sẽ phải thay "mẫu" chịu hình."
"Ngươi còn dám nói thế? ! !" Tạo vật chủ tức đến hộc máu mà hét lên.
"
Thật ra chuyện này cũng không thể chỉ trách ngươi, chỉ có thể trách hồng y hoàng đế quá coi thường hai kẻ phản bội kia, các nàng vì ngày này đã khổ tâm tính toán không biết bao nhiêu năm, người ta đã sớm liệu trước sẽ có ngày này, cho nên có chút dự án gấp rút cũng rất bình thường thôi, đúng không..."
Ngay lúc Trần Cảnh định bụng mượn cơ hội trào phúng hắn thêm mấy câu, thì hình ảnh bỗng nhiên chớp lóe kịch liệt, một hàng chữ trắng xóa như thế xuất hiện trên cùng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Hàng chữ đó giống như cửa sổ pop-up bỗng nhiên hiện lên khi hệ thống máy tính báo lỗi, đến không hề báo trước, biến mất cũng không hề báo trước, nhưng may mà Trần Cảnh đã thấy, hơn nữa hắn còn trong khoảnh khắc nhìn thấy đã khắc sâu hàng chữ đó vào đầu.
Đó là khảo quan chủ, cuối cùng cho hắn một chút trợ giúp.
"Đột phá danh sách trời sinh duy nhất khả năng ở Huyền Không thành."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận