Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 646: Kakosha tân nhân ( thượng ) (length: 7790)

Qua lời tự thuật ngắn gọn của Trần Bá Phù, Armitage và những người khác cũng đã hiểu sơ bộ nguyên nhân khiến Trần Cảnh biến thành bộ dạng như vậy. Bởi vậy, sau đó bọn họ không còn sợ hãi như ban đầu, mà ngược lại cảm thấy vô cùng tò mò về trạng thái của Trần Cảnh.
"Tựa như là một nguồn ô nhiễm không gian hoàn mỹ vậy."
Armitage cầm một chiếc kính lúp cán gỗ, vừa tỉ mỉ quan sát chi tiết "tinh vân chi khu" của Trần Cảnh, vừa phấn khích tấm tắc lấy làm lạ, chỉ cảm thấy đây là "hình thức sinh mệnh" kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.
Vật chất cấu thành "tinh vân chi khu" này không phải là năng lượng theo nghĩa thông thường, cũng không phải là bất cứ vật chất đã biết nào, nó dường như chính là một sự thể hiện tối cao của quy luật không gian... là một bộ phận của quy luật!
"Thân thể ngươi không ngừng ảnh hưởng đến không gian xung quanh gây ra nhiễu sóng, nhưng loại biến hóa này là ngươi có thể chủ quan khống chế, đúng không?"
"Đúng vậy." Trần Cảnh không né tránh câu hỏi của Armitage, thẳng thắn nói ra vấn đề của bản thân, "Nhưng ta chỉ có thể miễn cưỡng khống chế một bộ phận, cố gắng hết sức bảo đảm mình sẽ không gây tổn thương đến người khác."
"Ta phát hiện những người bị ngươi làm cho rơi vào nhiễu sóng không gian, sau khi trải qua biến dạng trong thời gian ngắn lại có thể phục hồi như cũ... Là ngươi làm?" Armitage tò mò hỏi.
Trần Cảnh lại gật đầu lần nữa, nói đúng vậy.
"Vậy theo như ngươi nói, độ nắm giữ quy luật không gian của ngươi hẳn là rất cao a..." Armitage cầm tẩu hút một hơi, cười ha hả nói, "Thâm không danh sách quả nhiên không tầm thường, sau khi tấn thăng lại có thể khiến ngươi biến thành cái dạng quỷ quái này..."
"Nói mát thì ai chẳng nói được!" Trần Bá Phù nghe không lọt tai, vẻ mặt u oán ngậm tẩu nhìn qua, "Không giải quyết được vấn đề thì bớt tranh cãi đi! Lão tử đang phiền lòng đây!"
"Trong giai đoạn này, muốn biến lại thành người thực sự khó khăn, nhưng ngưng tụ ra hình người thì hẳn là không có gì khó." Armitage nói thẳng, "Sở dĩ hắn từ đầu đến cuối không thể nén ép cơ thể này đến trạng thái lý tưởng, rất có thể là vì hắn không thể hoàn toàn khống chế quy luật không gian."
"Vậy thì sao?" Trần Bá Phù nhíu mày.
"Chẳng phải lúc trước hắn nói sau khi tấn thăng thì trong đầu xuất hiện rất nhiều quyền năng à, biết đâu trong đó có kỹ xảo liên quan đến việc nắm giữ quy luật không gian." Armitage bất đắc dĩ nhún vai, "Việc này tất cả đều phải dựa vào chính bản thân hắn thôi, người ngoài không giúp được bao nhiêu."
Ngay lúc này, người nuôi heo mang Bain từ trong một căn nhà gỗ đi ra, tay cầm một chiếc rương da vuông vức.
"Được rồi, ta đi thôi!" Người nuôi heo xách rương da đi đến bên cạnh mọi người, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, kết hợp với khuôn mặt béo ú xấu xí của hắn, trông có chút dở dở ương ương, "Vừa nãy ta kiểm tra rồi, những thứ cần mang đều không quên, sách của giáo sư cũng ở trong này, còn có cốc rửa mặt, bàn chải đánh răng, chậu rửa mặt của chúng ta..."
"Từ từ đã!" Trần Bá Phù vội vàng ngắt lời người nuôi heo, vẻ mặt không thể tin nổi, "Các ngươi trốn chạy mà còn mang theo cái chậu rửa mặt?"
"Ừm ha!" Người nuôi heo gật đầu, "Không có nó thì lấy gì mà đựng nước?"
"Cho dù là trốn chạy thì cũng nên tinh tế một chút chứ." Armitage vỗ vỗ chiếc áo khoác không vương chút bụi bẩn, áo lót và áo sơ mi trắng đã phẳng phiu sạch sẽ đến mức khiến người khác phải sôi máu, "Nếu mà sống như người rừng, vậy còn không bằng không chạy trốn."
"Có lý." Tự Dạ ở một bên im lặng gật đầu, cũng không dám nói ra những lời trong lòng, dù sao nàng cũng có thể nhìn thấy biểu tình muốn phun tào của Trần Bá Phù.
Sự thật chứng minh, Armitage và Trần Bá Phù không hợp nhau là do trời sinh.
Không nói đến những mâu thuẫn trước đây của họ, chỉ xét về thói quen sinh hoạt thôi thì hai người họ đã không ưa nhau rồi.
Một người cảm thấy đối phương quá luộm thuộm, điên điên khùng khùng không giống người bình thường.
Người còn lại thì cảm thấy đối phương quá kiểu cách, khiến người ta hận không thể đấm cho một phát.
"Các ngươi đừng cách ta quá xa, cố gắng đến gần ta..."
Trần Cảnh vừa nói, vừa tụ hợp lại cơ thể không nghe lời của mình, cố gắng ép thân thể co lại trong phạm vi bình thường, trông giống như một con sứa trong suốt có đường kính khoảng hai mét...
Ở hai bên thân chủ của Trần Cảnh, rất nhiều thứ giống như xúc tu theo người đưa ra ngoài, từ tốn quấn chặt lấy cổ tay của mọi người, cảm giác lạnh lẽo và hơi mềm dẻo, rất giống những miếng thạch trái cây mới lấy ra từ tủ lạnh.
"Ta mới vừa tấn thăng danh sách, trạng thái có hơi bất ổn, lát nữa lúc không gian nứt ra có thể sẽ xóc nảy lên, các ngươi phải nhịn đừng có phun lên người ta..."
"Yên tâm đi, ta không say xe!" Người nuôi heo đáp ngay lập tức, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, "Hơn nữa, ta đã ăn nhiều đồ ngon như vậy, làm sao có thể nỡ phun ra chứ, dù có muốn phun thì ta cũng phải nuốt trở lại!"
"Đây là do ngươi nói đấy..." Trần Cảnh cười một tiếng.
Mặc dù mọi người không nhìn rõ mặt của Trần Cảnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được, lúc này Trần Cảnh đang có vẻ mặt suy tư, dường như đang chờ xem ai đó chê cười.
Một giây sau.
Không gian nứt ra bắt đầu.
Như lời Trần Cảnh nói, trạng thái hiện tại của hắn thực sự không ổn định, vừa phải phân tâm định vị tọa độ dẫn dắt mọi người tiến hành dịch chuyển không gian, vừa phải cố khống chế cơ thể mình không "khuếch tán" để tránh gây ra nhiễu sóng không gian làm tổn thương đến những người bên cạnh.
Cho nên, tốc độ dịch chuyển không gian của Trần Cảnh rất chậm, chậm đến mức Trần Bá Phù cũng có chút không chịu nổi.
Khi Trần Cảnh dừng lại, mọi người vừa hiện thân ở bên ngoài cổng thành Kakosha đã vội vàng che miệng, đặc biệt là người nuôi heo - người vừa nãy còn nói mình không say xe. Những người khác thì đều buồn nôn ra vẻ khó chịu, còn hắn thì... hắn thì thực sự sắp phun ra mất rồi.
"Không sao đâu, muốn phun thì cứ phun đi." Trần Cảnh ôn tồn nói.
"Không... không phun..."
Người nuôi heo nghiến răng, cổ ngẩng lên, hai bên quai hàm nhô cao lên, rất rõ ràng đồ trong dạ dày đã trào lên đến nơi rồi.
Lúc này Armitage và những người khác đã hồi phục lại phần nào, ai nấy đều cố gắng điều chỉnh hô hấp, không ai muốn mình trông quá chật vật. Nhưng khi quay đầu lại thấy bộ dạng của người nuôi heo... Cơn buồn nôn mà bọn họ vừa cố đè xuống, ngay lập tức lại trào lên.
"Anh... Anh gọi em là anh." Ngọc Hủy, khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ, hiếm khi lộ ra vẻ cầu xin, "Anh thực sự không nhịn được thì đi mà phun đi... Phun ở chỗ xa một chút, đừng làm bọn em ghê tởm..."
Người nuôi heo điên cuồng lắc đầu, tỏ vẻ mình nói được thì làm được.
"Mau cút đi!" Bain buồn nôn đến khó chịu, đôi mắt to lớn rung động dữ dội, "Đừng ép ta đánh ngươi!"
Người nuôi heo vẫn lắc đầu, tỏ ý mình tuyệt đối không phun.
"Nghe lời đi, người nuôi heo, anh mau đi phun đi..." Tự Dạ cố nén khó chịu, tránh mắt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng người nuôi heo, "Đừng làm cho người của Vĩnh Dạ chúng ta mất mặt được không... Nếu không anh..."
Chưa đợi Tự Dạ nói hết lời.
Mọi người chỉ thấy người nuôi heo run lên bần bật, sau đó chỉ nghe thấy tiếng ừng ực phát ra từ cổ họng của hắn, hai bên quai hàm đang nhô lên liền xẹp xuống ngay tức thì.
"Đều là đồ ngon cả mà, phun ra thì thật lãng phí... Ợ! Đánh chết ta cũng không phun!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận