Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 43: Hối cải để làm người mới Lawrence (length: 11110)

Sự thật đã chứng minh.
Những tin nhắn báo lỗi đó từ trước đến giờ không bỏ qua.
"Thảo nào mấy ngày trước ngươi lại bảo thợ sửa đến kéo đường truyền ti vi vào gara... Chuyện này làm ta thấy ngại quá trời."
"Không sao."
Vị trí ở một góc gara kia Trần Cảnh đã chọn từ trước rồi, không chỉ cho thợ sửa đến lắp lại một lần mà cả ghế sofa, bàn trà, tủ ti vi cùng những vật dụng cơ bản đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lúc này, Trần Cảnh đang đích thân lắp ti vi giúp Lawrence, Ngỗi Nam thì cầm sách hướng dẫn đi kèm ti vi nghiên cứu.
Chỉ có Lawrence đứng một bên rảnh rang, xoa tay có vẻ hơi ngại ngùng.
"Tiểu Cảnh... Đạo lý 'không công thì không nhận' ta vẫn hiểu... Ngươi giúp ta nhiều như vậy thực sự là..."
"Chuyện nhỏ thôi mà." Trần Cảnh cười đáp, ngồi xổm xuống chỉnh lại vị trí ti vi, sau khi xác định đã cân đối giữa tủ ti vi mới từ từ đứng lên.
"Đã là hàng xóm, không cần khách sáo thế đâu."
"Ta đưa tiền cho ngươi nhé..." Lawrence vẫn thấy không yên, luồn tay vào bụng sục sạo một hồi rồi bắt đầu moi từng nắm từng nắm đá ra ngoài.
Ở trong thế giới này mấy ngày, Trần Cảnh cũng đã hiểu sơ qua về hệ thống tiền tệ của nơi này.
Ví dụ như những hòn đá mà Lawrence vừa lấy ra, nếu để ở thế giới thực thì... chắc là ngang với vàng.
Đúng vậy.
"Tiền mới" ở thế giới này cũng không khác gì tiền tệ ở thế giới hiện thực, nhưng giá trị của những hòn đá này giống như vàng cấu thành "bản vị vàng", có một vị thế và giá trị ổn định tuyệt đối từ trước đến nay.
Hơn nữa, ở một khía cạnh nào đó mà nói.
Chúng như linh thạch được nhắc tới trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.
Những hòn đá này được gọi là "di uế".
Theo những gì Trần Cảnh biết, địa vị siêu phàm của chúng dường như có liên quan đến nhóm "Cựu duệ"...
"Ngọa tào." Ngỗi Nam chỉ liếc qua đã mở tròn mắt, "Ngươi giàu thế!"
"Thế này đã là gì đâu..." Lawrence cười gượng gạo, vẫn tiếp tục móc "vàng" ra, "Tiểu Cảnh, nếu ngươi thích thì chỗ ta còn nhiều, dù sao ta cũng không dùng, ngươi cứ cầm đi hết."
Mặc dù Trần Bá Phù thường xuyên bị người đời gọi là kẻ điên, nhưng Lawrence, kẻ cựu duệ đã lang thang mấy chục năm ở vùng đất chết này, mới chính là một kẻ điên theo đúng nghĩa.
Từ khi có ý thức, dường như không một giây phút nào hắn không đắm mình trong những cuộc giết chóc vô nghĩa.
Từ thành phố giết đến vùng đất chết.
Người bình thường, sinh vật ô nhiễm, cựu duệ.
Dù là loài sinh vật nào.
Dù là thành viên của [hội nghị bàn tròn], hay đạo sĩ của [Hội Ẩn Tu Ánh Trăng], hoặc là tăng lữ của [Đại Phật Mẫu Tự Viện], chỉ cần thấy ngứa mắt thì hắn sẽ tiện tay xử lý.
Không sai.
Hành động giết người của Lawrence không hề có "mục đích" như người bình thường nghĩ, chỉ đơn thuần là để giải sầu hoặc là vì thích thú thôi.
Ngoài ra, hắn còn có hai sở thích.
Thứ nhất là sưu tầm mắt của sinh vật khác để trang trí.
Thứ hai, là thích lục lọi xác chết.
Dù là loài sinh vật nào, giàu có hay nghèo hèn, chỉ cần chết dưới tay Lawrence, quần lót trên người cơ bản sẽ bị hắn lột sạch.
Nghe nói cũng chính vì chuyện này, nên trước đây khi Lawrence muốn vào khu tị nạn Tịch Dương Hồng, lão già mới bất đắc dĩ chấp nhận cho hắn ở.
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
"Nồi nào úp vung nấy".
Đại khái là đạo lý như vậy.
Việc Lawrence giàu có như vậy có lẽ là do trong những năm qua hắn đã lục lọi xác chết quá nhiều...
"Cầm tiền đi... Mau buông tay ra cho ta!"
Trần Cảnh không vui giật lại cuốn sách hướng dẫn từ tay Ngỗi Nam.
Chậm thêm vài giây nữa, sách hướng dẫn sẽ bị cô gấp thành máy bay giấy rồi ném đi mất.
"Có gì đáng xem đâu chứ, nhắm mắt ta cũng biết dùng rồi..." Ngỗi Nam bất mãn lầm bầm, rồi xoay người sang chào hỏi Lawrence, "Lão quái kia mau lại đây! Ta dạy ngươi dùng ti vi!"
Nói xong, Ngỗi Nam cảm thấy không khí hình như có gì đó hơi bất thường.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Trần Cảnh hoàn toàn không liên quan, ngồi khoanh chân một bên cầm điều khiển nghiên cứu mấy sản phẩm công nghệ của thế giới này, khóe miệng còn thoáng mang theo nụ cười nham hiểm.
Còn Lawrence thì...
"Lão quái à... Cách xưng hô này cũng mới mẻ đấy..."
Lawrence giống như một pho tượng đất lơ lửng trên mặt vũng bùn, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Ngỗi Nam, khắp cơ thể rỉ ra hàng trăm hàng ngàn con mắt, ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm.
"Người nhà cả mà... thân thiết chút chứ." Ngỗi Nam là một người khá dễ buông bỏ, da mặt dày hơn ba tấc so với Trần Cảnh tưởng tượng, nụ cười nịnh nọt nở nhanh như chớp, "Ông Lawrence ơi, cháu dạy ông dùng ti vi!"
"Ta đâu có giận, ngươi sợ gì chứ..." Lawrence lầm bầm, cũng thấy cô nhóc này trở mặt nhanh như chong chóng mà thấy buồn cười.
Thực ra, trước khi xảy ra xung đột giữa Trần Bá Phù và Tự Dạ, Lawrence còn có chút nóng tính, đây cũng là một trong những lý do khiến Trần Bá Phù thường xuyên đánh hắn.
Nhưng sau trận đại chiến gần đây...
Lawrence đột nhiên ngộ ra.
Hay nói đúng hơn là, hắn sợ.
Thực lực của hắn có đáng gì đâu?
So với lão già điên và tên tổng trưởng an ninh Tự Dạ gì đó thì hắn chẳng khác gì con giun thối trên đất chết, tùy tiện một cái đạp là tan xác.
Ngày đó hắn thậm chí còn chưa xuất hiện trên chiến trường, chỉ trốn dưới đất thôi mà cũng suýt chút nữa gặp tai bay vạ gió.
Những luồng năng lượng đáng sợ kia phóng thích, gần như làm cho không gian ngầm hắn tạo ra bị vỡ vụn...
Tất cả điều này đều khiến hắn sợ hãi.
Đúng vậy.
Trong nỗi sợ hãi, Lawrence cuối cùng cũng ngộ ra chân lý của cuộc đời.
Dù là làm người hay cựu duệ, muốn sống lâu và thoải mái thì vẫn phải học cách "nịnh" thôi.
Đạo lý cây to bóng mát thì trước kia hắn không phải là không hiểu, nhưng bây giờ mới là thật sự hiểu rõ.
Vậy cái cây to nhất thành phố Vĩnh Dạ nằm ở đâu?
Có lẽ là ở Nghị Viện, có lẽ là ở Hội Ẩn Tu.
Nhưng Lawrence chắc chắn một điều, rằng có một cái cây ở ngay trong khu phố này.
Dù không phải là sinh vật mạnh nhất ở thành phố Vĩnh Dạ, nhưng thực lực đáng sợ của lão cũng đủ để bảo bọc hắn dưới bóng cây này.
Cho nên Lawrence đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị sửa cái tính chó của mình, rồi ôm chặt cái cây lớn này.
Có điều, cây lớn này cũng không dễ ôm, thi thoảng còn vung cành cho lão một trận, nếu không may gặp phải lúc cây không vui, thì bị xé xác sống cũng không phải chuyện lạ.
Vì vậy, dù Lawrence có ngu đến mấy cũng hiểu rằng, muốn được Trần Bá Phù che chở, cách duy nhất là phải kéo gần quan hệ với Trần Cảnh.
Vị thiếu gia Trần này chẳng phải từng nói muốn kết bạn với hắn còn gì.
Hơn nữa, theo tình hình tiếp xúc mấy ngày qua thì, thiếu gia Trần còn dễ chung sống hơn lão già điên nhiều, thậm chí còn có thể coi nhau như bạn bè thân thiết.
"Đây mới là người tốt thật sự..." Lawrence mỗi lần nhìn thấy Trần Cảnh, đều không thể không cảm thán như vậy trong lòng.
Sự thật chứng minh, Trần Cảnh đã chinh phục Lawrence toàn diện.
Trong mắt Lawrence, Trần Cảnh là một người rất kỳ lạ.
Vừa nhiệt tình lại thiện lương, không hề ra dáng thiếu gia, còn hết sức quan tâm đến những hàng xóm trong khu.
Tất cả những điều này khiến Lawrence cảm thấy khó hiểu, chỉ thấy Trần Cảnh không phải là người của thế giới này.
Bởi vì hắn biết rõ thế giới này điên cuồng đến mức nào.
Ở vùng đất bị nguyền rủa này, không thể nào mọc lên một bông hoa nhỏ thuần khiết như Trần Cảnh được, dưới bóng đêm vĩnh hằng không có chút ánh nắng ấm áp vô hại nào.
Nhưng hiện thực lại là như vậy...
Hành động nhiệt tình của Trần Cảnh làm hắn thực sự không thể hiểu nổi, nhưng cũng không hề hoài nghi.
Ý nghĩ của Lawrence rất đơn giản.
Nếu như có ai khác đối tốt với hắn như vậy, thì phản ứng đầu tiên của hắn sẽ là cảm thấy có mưu đồ.
Chắc là đối phương muốn nhắm vào thứ gì đó, hoặc là đang giăng bẫy chờ hắn chui đầu vào.
Nhưng còn Trần Cảnh thì...
Lawrence không nghĩ ra.
Nói cho cùng, vẫn là thân phận cháu đích tôn của Trần Bá Phù của Trần Cảnh có tác dụng.
Lawrence cũng không nghĩ rằng mình có gì để bị lợi dụng, vì so với Trần Bá Phù, ngay cả tư cách bị lợi dụng hắn còn không có nữa là...
"Cuối cùng thì cũng sắp đầy thanh thiện cảm!"
Lúc này, Trần Cảnh hoàn toàn không quan tâm Lawrence đang nghĩ gì, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào màn hình trước mắt.
[Độ hoàn thành: 99%...] "Xong rồi! Cắm điện rồi! Mở ti vi lên thử xem!" Ngỗi Nam đứng cạnh tủ ti vi lên tiếng.
"Được."
Trần Cảnh gật đầu rồi quay người lại, vẻ mặt nhiệt tình nhìn lão nhân trống rỗng kia.
"Ông Lawrence à, mau ngồi xuống đây, cháu dạy ông dùng ti vi."
"Ờ, cảm... cảm ơn..." Lawrence cảm động đến nói lắp, vụng về đi đến sofa ngồi xuống.
Khoảnh khắc này, như thể Trần Cảnh thực sự coi Lawrence như ông mình, không hề ghê tởm cái mùi hôi phát ra trên người lão, liền bắt đầu kiên nhẫn dạy lão cách sử dụng điều khiển từ xa.
"Ông Lawrence ơi, đây là nút nguồn, còn đây là nút chuyển kênh..."
"Ừ ừ... được... ta cố gắng nhớ..."
"Ngài không nhớ được cũng không sao, có gì không hiểu thì sau này cứ tùy thời đến tìm ta là được, nếu như không tiện lên lầu thì ta sẽ mua cho ngài cái điện thoại, đến lúc đó gọi điện thoại cho ta là được..."
"Ôi chao, như vậy làm sao có ý tứ..."
Đắm chìm trong cảm động, Lawrence không hề để ý, mặc dù ánh mắt Trần Cảnh vẫn luôn đặt trên chiếc điều khiển từ xa, nhưng ánh mắt lại có chút không hiểu tan rã, như thất thần, khóe miệng thỉnh thoảng còn sẽ không kìm được mà co giật hai lần.
Được rồi.
Độ hảo cảm... Rốt cuộc cũng đã đạt tối đa!
******************* [kèm theo đề: Hàng xóm cấp mười] [nhắc nhở: Một bàn tay không vỗ nên tiếng, một cây chẳng chống vững nhà, trong thế giới đầy nguy cơ này, xin hãy thử xây dựng mối quan hệ hữu hảo với những người hàng xóm.] [mức độ hoàn thành: 100%] [đánh giá tổng hợp: Hoàn mỹ] [phần thưởng đang được phát...] ******************* (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận