Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 74: Ta, ta hoài nghi ta gia gia bị bắt cóc (length: 9245)

Sau khi xem xong lá thư này, Trần Cảnh ngồi xổm dưới mái hiên trong đêm mưa, ngẩn người một hồi lâu.
Đến khi trời tờ mờ sáng.
Mưa rơi yếu dần.
Hắn mới vịn tường chậm rãi đứng lên, thỉnh thoảng xoa xoa hai chân tê dại vì ngồi xổm, mặt không chút biểu cảm.
"Lão đầu tử..."
"Ngươi đúng là chuẩn bị cho ta một con đường dài quá a..."
Trần Cảnh vừa cười khổ vừa nhìn lá thư, chỉ cảm thấy muốn khóc cũng khóc không được.
"A Cát, gần xong rồi." Trần Cảnh cẩn thận gấp lá thư lại, không quay đầu nói với Baiaji đang đứng cạnh, "Ngươi cho bốn tên kia đi ra ngoài, cứ thế đi thẳng ra khỏi sân."
"Ô!"
"Lá thư này phải cất sát người mới được... Chờ tìm chỗ thích hợp rồi giấu đi... Đến lúc đó cũng không sợ... Ai?!"
Đột nhiên, sắc mặt Trần Cảnh thay đổi.
Chỉ thấy lá thư trong tay hắn không hiểu sao vỡ vụn, giống như bị vô số lưỡi dao vô hình cắt gọn gàng, trong nháy mắt đã biến thành hàng ngàn mảnh giấy vụn.
Chưa kịp rơi xuống đất.
Gió thổi đã tán đi mất.
Trần Cảnh luống cuống tay chân vơ lấy những mảnh giấy vụn đang bay tứ tung, vẻ bối rối chật vật khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn đang cố giữ lấy tiền.
Nhưng khi Trần Cảnh vất vả lắm mới túm được hơn nửa số giấy vụn, mở lòng bàn tay ra xem... Giấy vụn đã biến thành bột phấn, giống như những mớ vôi mà hắn đã thấy trong thư phòng của lão đầu tử.
"Thật là không cho ta giữ lại một chút kỷ niệm nào cả..." Trần Cảnh biểu tình phức tạp lẩm bẩm nói.
Trần Cảnh biết đây là thủ đoạn của lão đầu tử, cũng hiểu lão đầu tử sợ thứ này lỡ bị người khác phát hiện.
Hắn biết lão đầu tử làm vậy là vì tốt cho hắn...
Nhưng vì sao lão già kia lại không tin tưởng ta đến thế?
Lẽ nào hắn nghĩ ta ngu đến mức không giấu nổi một lá thư sao?
"Ô——"
Baiaji nhận thấy cảm xúc của Trần Cảnh có chút không ổn, lập tức chạy tới, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng còn dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào hắn hai cái.
"Ô?"
"Ta không sao..." Trần Cảnh lắc đầu, tiện tay rũ bột phấn trên tay ra, mặt lại nở nụ cười ôn hòa thường ngày.
"Ngoan A Cát, bay lên."
"?"
Baiaji tuy không hiểu vì sao Trần Cảnh ra lệnh này, nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt đầu chậm rãi vỗ cánh.
Hình như hai cánh của nó không có chỗ nào thủng, khi vỗ cánh không phát ra chút tiếng động, thậm chí không tạo ra chút gió nào.
Tất cả đều im lặng đến đáng sợ.
Lúc này, bốn xác chết đã đi ra khỏi sân.
Theo sắp xếp của Trần Cảnh.
Baiaji điều khiển bọn chúng cứ thế đi thẳng vào núi.
"Ngươi cũng đi đi, đến giờ ăn cơm rồi."
Nghe Trần Cảnh nói, Baiaji quay đầu liếc nhìn.
Thấy hắn cười gật đầu, Baiaji liền im lặng không một tiếng động đi theo.
Nó giống như một cô hồn lang thang trong đêm mưa, mang theo khí lạnh lẽo xuyên qua màn mưa, bay đến trên không trung chỗ mấy xác chết rồi bắt đầu xoay quanh.
Có lẽ vì quá đói.
Khi lao xuống, Baiaji phấn khích phát ra những tiếng kêu rít.
Tựa như tiếng ngựa hí của một con tuấn mã thực thụ, trong khoảnh khắc vang vọng khắp Tiếu Binh lĩnh...
Bốn xác chết lập tức đứng im như cọc gỗ, cứ như đang được trưng bày làm món ăn trên bàn.
Tuy không được tinh xảo cho lắm, nhưng cũng coi như vừa miệng.
Baiaji chọn món đầu tiên là Tần Sơn.
Không sai.
Nó hận cay hận đắng cái tên hạ đẳng đã từng ăn nói lỗ mãng với chủ nhân nó.
Khi lao xuống.
Baiaji gần như biến thành một trạng thái hư vô, ngay cả Trần Cảnh cũng không kịp nhìn rõ động tác của nó, thì nó đã ôm chặt lấy Tần Sơn trong lòng rồi bay lên không trung, bắt đầu ăn ngấu nghiến như loài rắn.
Không có cắn xé.
Không có nhai nuốt.
Đó là một sự thù hận đến tận xương tủy, muốn nuốt sống đối phương.
"Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút..."
Trần Cảnh biết Baiaji có thể xử lý tốt chuyện tiếp theo, nên sau khi cất kỹ lá thư lão đầu tử để lại, liền khoác ba lô lên đi vào nhà cũ.
Chốc lát sau.
Hắn lại đi ra.
Có điều lần này tay hắn không trống, mà đang cầm một cái chổi được đan từ cây cao lương, vừa dùng điện thoại soi sáng vừa quét dọn cẩn thận từng dấu chân mà Baiaji đã để lại bên ngoài nhà.
Khi hắn làm xong hết mọi thứ.
Baiaji cũng đã ăn xong bốn phần "mỹ thực" của mình.
Vì chưa nhận được lệnh của Trần Cảnh, lúc này nó cũng không dám xuống đất, chỉ có thể chậm rãi lượn vòng trên không trung, thỉnh thoảng phát ra tiếng "ô ô" đầy ấm ức.
"Đừng xuống vội, vẫn chưa xong việc đâu..."
Trần Cảnh giũ giọt nước trên chổi, không mang vào nhà cũ mà để ở bên ngoài lều than đá.
Cái chổi ướt sũng để trong căn phòng sạch sẽ thì có hơi kỳ cục.
Giờ phút này Trần Cảnh giống như một ông bố đang dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, còn Baiaji thì biến thành một đứa trẻ bị dọa sợ đang trốn trên ghế sofa, không dám chạm chân xuống đất.
Mãi đến khi Trần Cảnh lấy ra cây tiêu địch, giơ cao lên báo hiệu cho nó về nhà thì Baiaji mới dám xuống.
Khi hạ xuống, cơ thể Baiaji biến hình dữ dội.
Càng gần Trần Cảnh, thân hình nó càng nhỏ lại.
Cho đến khi biến thành một đường cong mảnh đen, chui vào trong tiêu địch...
"Ngoan ngoãn một chút, ta chưa cho ra thì đừng có ra."
"Ô ——"
Trần Cảnh không quan tâm đến tiếng lầm bầm của Baiaji trong tiêu địch.
Hắn dùng điện thoại soi sáng một lượt trong sân lần cuối, xác định không bỏ sót gì rồi mới chậm rãi quay lại lầu hai nhà cũ.
Phòng ngủ trên lầu hai là nơi Trần Cảnh từng ở khi còn nhỏ.
Trước khi vào phòng, Trần Cảnh bật đèn xem một lượt.
Quả nhiên như hắn nghĩ, phòng ngủ một mớ hỗn độn.
"Mấy tên khốn này thật là vô lý... Xông vào thì thôi còn lục tung cả lên..."
Trần Cảnh nhặt cái khung ảnh bị rơi trên sàn nhà lên, dùng tay áo lau rồi để lại lên bàn học.
Ảnh chụp trong khung đã cũ kỹ, bị thời gian bào mòn nên có hơi mờ.
Dù sao trước kia chỗ chụp hình cũng là ở tiệm chụp ảnh thôn quê, phim nhựa ở đó so với điện thoại đời mới giờ cũng không sánh bằng.
Trong ảnh chụp.
Là Trần Cảnh khi vừa tròn một tuổi.
Trắng trẻo, mũm mĩm hồng hào.
Đôi mắt to tròn, sáng ngời, đáng yêu như một con búp bê.
Lão thái thái đang ôm Trần Cảnh ngồi trên ghế thái sư, tươi cười hiền lành như mọi khi.
Để cháu trai chụp hình cho đẹp, bà còn cố ý mặc bộ quần áo vải bông mới mà chỉ ngày tết mới dám mặc, tóc cũng được búi lên rồi dùng trâm cài tóc bằng sừng trâu để kẹp.
Trần Bá Phù thì đứng ở sau lưng lão thái thái, giống như một khúc gỗ không có cảm xúc, tuy nhiên giờ nhìn lại, Trần Cảnh lại thấy Trần Bá Phù như đang ngây dại do bị tẩu hỏa nhập ma.
Thời gian trôi qua nhanh như dao cạo xương.
Tuy chỉ mới chớp mắt đã hơn hai mươi năm, nhưng nhìn tấm ảnh này, lòng Trần Cảnh vẫn khó chịu không nguôi.
"Giờ không phải lúc để buồn bã..." Trần Cảnh xoa nhẹ mặt, lấy điện thoại từ trong túi ra, không chút do dự, nhấn ba chữ số rồi bấm gọi.
Trước khi điện thoại được kết nối.
Trần Cảnh ngáp một cái rồi ngã xuống chiếc giường gỗ cũ, nơi mình từng ngủ hồi bé, tuy chiếc giường đã có mùi mốc, hơi nhỏ so với hiện tại, nhưng khi nằm lên, hắn vẫn cảm thấy bình yên như trước.
"Xin chào, cảnh viên số 1 huyện An Thủy nghe đây."
Rất nhanh điện thoại kết nối, một giọng nam trẻ tuổi truyền đến.
"Xin chào, tôi muốn báo án..."
Mặt Trần Cảnh không chút biểu cảm, bình tĩnh đến mức khó hiểu, nhưng khi nói lại cố tình làm ra giọng điệu run rẩy như sợ hãi.
"Tôi, tôi nghi ngờ ông tôi bị bắt cóc!"
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta! ヾ( @^▽^@ )ノ Yêu mọi người!
Cảm ơn các vị đã tặng phiếu đề cử và phiếu tháng!
Cảm ơn [lão Dịch nhất bổng] đã khen thưởng!
Cảm ơn tất cả các bạn bè đã đến ủng hộ, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu mọi người!
( ` )so heart 【mỗi ngày 12h trưa sẽ có 2 chương mới】 【giai đoạn sách mới, mọi người đừng để truyện nằm yên, cứ có chương mới thì xem nhé, số liệu truy chương rất quan trọng, nếu không biên tập sẽ bỏ rơi đó】 【cuối cùng, xin hãy thêm truyện vào giá sách, xin phiếu đề cử, xin phiếu tháng】 【vạn lần cảm tạ! Yêu mọi người! Cúi đầu!】 (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận