Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 94: Khác một khối bia đá cổ (length: 11067)

Trần Cảnh thực sự chắc chắn Lý Mặc Bạch không có khả năng phát hiện ra thân phận gián điệp của hắn.
Cho dù trước đó Trần Cảnh mạo hiểm dùng Baiaji đi nghe lén Lý Mặc Bạch và mọi người nói chuyện, hắn cũng vững tin rằng trong tình huống đặc biệt này, bao gồm Lý Mặc Bạch, những siêu phàm giả khác cũng không thể nào phát hiện ra Baiaji.
Bởi vì sau khi những "Người khổng lồ" kia xuất hiện, không khí trên toàn thế giới dường như chỉ còn tồn tại hơi thở của thần linh…
Thậm chí lúc đó, Trần Cảnh suýt chút nữa không nghe thấy mùi vị trên người những siêu phàm giả như Lý Mặc Bạch.
Vậy nên…
Thằng nhóc này thật sự định thẳng thắn với ta sao?
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn chiếc chăn được gấp vuông vắn như đậu phụ, rồi lại liếc nhìn sàn nhà được quét dọn sạch không một hạt bụi.
“Vốn còn hơi giận… Nhưng nếu nó đã thành thật… Hay là tha thứ cho nó nhỉ?” Trần Cảnh nghĩ thầm.
"Dù sao thì cũng đến nước này rồi, nói với ngươi cũng không sao, chủ yếu là ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt." Lý Mặc Bạch thở dài.
Trần Cảnh im lặng lắng nghe, nhưng tay phải lại âm thầm cho vào túi áo khoác.
"Thật ra chuyện cụ thể… Giờ ta cũng không biết nên nói với ngươi thế nào… Ngươi cũng biết đầu óc ta không ghi nhớ được gì… Có một số chuyện cũ đã quên mất rồi…"
"Chọn chuyện quan trọng mà nói." Trần Cảnh nói.
Lý Mặc Bạch sờ cằm, cẩn thận cân nhắc một hồi rồi mới chậm rãi mở lời.
"Ta ra nước ngoài, bị một đám lão già ngoại quốc để ý đến, bọn họ nói ta có cái gen thần tính vớ vẩn gì đó, sau đó bắt ta đi tiến hành nghi thức thức tỉnh, cuối cùng… ta liền thành cái bộ dạng này!"
"..."
Trần Cảnh tức đến mức muốn đá cho hắn một phát xuống bệ cửa sổ.
Nhiều năm trải qua như vậy mà chỉ có mấy câu cho xong, có qua loa cũng không ai qua loa như thế!
Lập tức.
Cơn giận vừa dịu đi của Trần Cảnh, lại bắt đầu bùng lên.
"Sau đó, ta bị đám lão già ngoại quốc kia kéo vào một tổ chức tên là [Hiệp hội Dĩ Thái], cho đến hai năm trước…"
Lý Mặc Bạch giả vờ như không thấy ánh mắt muốn đánh hắn của Trần Cảnh, qua loa đại khái cho qua chuyện.
"Ta bị tổ chức điều đến Nam Hải làm nhiệm vụ, ở đó có một di tích cổ bị chìm dưới đáy biển, ta tìm thấy một bia đá ở di tích cổ đó…"
Nghe thấy lời này, Trần Cảnh lập tức ngây người.
Bia đá? ?
Tại sao lại có bia đá? !
Lẽ nào thứ thằng nhóc này tìm được lại giống thứ mà lão già năm đó mang về từ Nam Cực, là cùng một loại? !
"Bia đá thế nào?" Trần Cảnh thử dò hỏi.
Lý Mặc Bạch cười liếc nhìn hắn, đáp qua loa.
"Bia đá có khắc chữ."
Dứt lời, Lý Mặc Bạch lại tỏ ra hơi nghi hoặc.
Vẻ khó hiểu trong mắt hắn không phải giả bộ, dường như thực sự có chuyện gì mà đến giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ.
"Những chữ đó kỳ lạ lắm."
"Là văn tự cổ đại à?"
"Không phải…" Lý Mặc Bạch nói, lông mày càng nhíu càng chặt, dường như đang hiện lại khoảnh khắc nhìn thấy bia đá dưới biển sâu, "Mấy chữ đó đều là chữ Hán… chữ Hán giản thể…"
"Có khi nào do người đời sau khắc lên không?" Trần Cảnh dò hỏi.
"Không, không phải!"
Lý Mặc Bạch vội lắc đầu, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
"Ta tìm người đo đạc kiểm tra bia đá rồi, chất liệu của bia đá không thuộc về Trái Đất, chắc là từ bên ngoài vũ trụ đến, hơn nữa cho dù là bản thân bia đá, hay chữ khắc trên đó, đều ít nhất có mười vạn năm lịch sử…"
Mười vạn năm?
Trần Cảnh khó tin nhìn Lý Mặc Bạch, có cảm giác như thằng nhóc này đang lừa dối hắn.
"Người kiểm tra đo đạc bia đá đó nói rằng, bia đá này chắc chắn là đến từ một thời đại xa xưa hơn, chỉ là trình độ kỹ thuật hiện tại chưa đủ, nên bọn họ chỉ kiểm tra ra được mười vạn năm lịch sử…"
"Những chữ đó có nội dung gì?" Trần Cảnh cảm thấy đầu óc có chút mụ mẫm, hoàn toàn không ngờ Lý Mặc Bạch còn có loại trải nghiệm này.
"Chỉ là giới thiệu sơ lược, đây là một trận tận thế như thế nào, còn nói trận tận thế này sẽ xuất hiện dưới hình thức khảo nghiệm, với một số người, đây là cơ hội thành thần."
Lời vừa dứt, Lý Mặc Bạch liền không kìm được kích động.
Hắn xoay người nhảy xuống từ bệ cửa sổ, chạy đến bên cạnh Trần Cảnh nắm lấy vai hắn lắc mạnh.
“Thành thần đó! Nghe oách chưa!”
"..."
"Chắc ngươi cũng từng xem mấy truyện trên mạng rồi chứ? ! Kiểu thần gì cũng làm được trong truyện đó! !"
“Này anh bạn, anh bình tĩnh một chút đã…”
“Bình tĩnh cái con khỉ!”
Lý Mặc Bạch vô cùng phấn khích, dường như những lời này đã bị kìm nén trong lòng quá lâu, mãi mới có cơ hội để trút hết.
“Bia đá đó bị ta giấu đi rồi, người trong tổ chức không ai biết, hiện tại thông tin này chỉ có mình ta… À đúng, bây giờ còn có cả ngươi biết nữa."
“Vậy những người kiểm tra đo đạc bia đá đâu rồi?” Trần Cảnh hỏi một câu không nên hỏi.
Lý Mặc Bạch đầu tiên ngẩn người ra, sau đó liền nhìn ngang liếc dọc.
"Bia đá đó chắc là có lời nguyền gì đó... Dù sao trừ ta ra... Ai chạm vào đều chết hết… Hoặc là tai nạn xe cộ hoặc là bị ám sát gì đó…"
Ánh mắt Trần Cảnh phức tạp nhìn hắn, không nói một lời nào.
"Thật đó, ta không lừa ngươi…"
Lúc đầu Lý Mặc Bạch còn cố né tránh ánh mắt Trần Cảnh, nhưng trốn tránh đến cuối cùng vẫn là phải đối mặt, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
"Những người biết nội dung bia đá đều chết cả à?" Trần Cảnh thở dài.
Lý Mặc Bạch gật đầu, do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi.
"Có phải ngươi thấy mấy năm nay ta thay đổi rất nhiều không?"
“Ừm.”
“Thật ra ta không muốn…” Tay Lý Mặc Bạch nắm vai Trần Cảnh có chút dùng sức, đó là biểu hiện cho cảm xúc đang biến đổi mạnh mẽ của hắn, "Ta thật sự không muốn… Nếu ngươi đã trải qua những gì ta từng trải… Ngươi chắc sẽ hiểu cho ta…"
"Những người đó là do ngươi giết, đúng không?" Ánh mắt Trần Cảnh phức tạp hỏi, nhưng trong mắt lại không có vẻ thất vọng như Lý Mặc Bạch tưởng.
Vì hắn biết trước kia Lý Mặc Bạch không phải là người như thế.
Lý Mặc Bạch sở dĩ trở nên tàn nhẫn nhẫn tâm như vậy.
Chắc chắn là có nguyên nhân.
"Sao ngươi lại cho là do ta…"
Lý Mặc Bạch muốn ngụy biện nhưng đến cuối cũng không thể nói hết, vì hắn chợt nhận ra... Người đang ngồi trước mặt mình, có lẽ là người hiểu rõ hắn nhất ngoài cha mẹ.
Cho dù nhiều năm chưa gặp mặt.
Hắn cũng không hề nghi ngờ việc Trần Cảnh có thể nhìn thấu sự ngụy trang của mình.
“Mẹ nó, ta thật sự không giỏi nói dối ngươi!”
Lý Mặc Bạch như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, buồn bã nói.
“Ngươi không hiểu bia đá đó có ý nghĩa gì đâu, những văn tự ghi trên đó, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết!”
"Cho nên ngươi liền giết người diệt khẩu?" Trần Cảnh hỏi.
Lý Mặc Bạch lần này cũng không quanh co nữa, trực tiếp gật đầu nói phải.
Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn hơi sợ Trần Cảnh sẽ tức giận, sẽ nghĩ hắn là tên cặn bã không từ thủ đoạn, nhưng nói ra rồi, lại cảm thấy một trận thoải mái đến lạ.
"Vậy có phải ngươi cũng định giết ta diệt khẩu?" Trần Cảnh co chân ngồi trên giường, mắt chăm chú nhìn Lý Mặc Bạch, rất tò mò về phản ứng của hắn, "Rốt cuộc ta là người thứ hai."
“Ngươi bị bệnh à?” Lý Mặc Bạch hơi tức giận, trừng mắt nhìn Trần Cảnh, "Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi còn cho là ta muốn giết ngươi sao?"
Lý Mặc Bạch vốn nghĩ Trần Cảnh sẽ giải thích vài câu, nhưng không ngờ Trần Cảnh lại không nói một lời nào, cứ thế nhìn chằm chằm hắn, ngược lại khiến hắn trở nên chột dạ.
“Ta chỉ có mỗi mình ngươi là bạn…” Lý Mặc Bạch cúi đầu xuống, giọng nói trở nên nặng nề mấy phần, "Nếu như ngay cả ngươi mà ta cũng giết... thì ta chẳng phải là súc sinh máu lạnh sao..."
Nói xong câu đó, Lý Mặc Bạch thấy Trần Cảnh vẫn không nói gì, lập tức trong lòng càng thêm khó chịu.
"Có khi nào ta không nên nói với ngươi những chuyện này không?"
"..."
"Ta biết ngươi sẽ giận khi nghe những chuyện này, cho nên ta mới..."
"... "
Thấy Trần Cảnh vẫn im lặng, Lý Mặc Bạch có một cảm giác khó chịu không nói nên lời. Hắn cúi đầu hỏi câu cuối.
"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
“Là.”
Trần Cảnh đột ngột mở miệng trả lời, sau đó đưa tay về phía Lý Mặc Bạch, muốn kéo hắn từ dưới đất đứng lên.
Khoảnh khắc này.
Dường như hai người lại trở về những năm về trước.
Khi đó Lý Mặc Bạch bị một đám lưu manh chặn đánh ở ngoài trường.
Cũng là Trần Cảnh cắn răng chen vào giữa đám đông, liều mình đỡ những cây gậy đang quật tới tấp, dù đầu có đổ máu cũng không hé răng muốn kéo Lý Mặc Bạch từ dưới đất đứng lên.
"Cám ơn ngươi."
Trần Cảnh nói một câu mà Lý Mặc Bạch không nghe rõ, cũng chính khoảnh khắc này, cuối cùng hắn đã hoàn toàn yên tâm.
Bàn tay mà ban nãy hắn đưa ra kéo Lý Mặc Bạch vẫn còn để trong túi áo khoác.
Và vẫn đang nắm chặt lấy con dao găm Baiaji đang giấu ở trong.
"Cám ơn ta cái rắm." Lý Mặc Bạch tức giận đánh tay Trần Cảnh ra, hùng hổ đứng dậy, “Mẹ nó, còn tưởng ngươi định tuyệt giao với ta đấy chứ! Ngươi biết ánh mắt lúc nãy của ngươi đáng sợ thế nào không…"
"Má nó."
Nghe thấy Trần Cảnh đột nhiên văng tục, Lý Mặc Bạch không khỏi ngẩn người, nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Trần Cảnh đã đột ngột kéo hắn chỉ tay lên bầu trời ngoài cửa sổ.
Lý Mặc Bạch quay đầu nhìn một cái.
Chỉ trong chớp mắt.
Hắn cũng trở nên kinh hãi đến không thể kiểm soát giống như Trần Cảnh.
"Má nó? !"
- Thứ ba lại đến rồi ~ ngày mai vẫn như cũ là ba canh ~ cùng hôm nay thời gian không thay đổi nha (buổi chiều ba giờ, năm giờ, buổi tối tám giờ) ~ 【 ngày mai theo dõi số liệu rất quan trọng, mọi người cố gắng trước mười hai giờ tối xem xong chương mới đi, xin nhờ xin nhờ (` ) so tim 】 ************************************************** Cảm tạ các vị đã tặng phiếu đề cử cùng nguyệt phiếu!
Cảm tạ [bản quần nhất soái không có cái thứ hai], [cá vàng cơm], [lão Dịch nhất bổng], [thất nguyệt muốn thành tiên], [nhị lưu văn mèo], [lý tưởng cục] đã khen thưởng!
Cảm tạ tất cả bạn bè đến đây ủng hộ, cảm ơn các ngươi ủng hộ, yêu các ngươi!
【Giai đoạn đầu ra sách mới, mọi người đừng nuôi sách nha, vừa đăng chương mới là xem đi, theo dõi số liệu rất quan trọng, không thì sẽ bị biên tập từ bỏ 】 【Cuối cùng, xin thêm vào kho truyện, xin phiếu đề cử, xin nguyệt phiếu】 【Vô cùng cảm tạ! Yêu các ngươi! Cúi người!】 (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận