Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 383: Bình thủy tinh bên trong thế giới ( thượng ) (length: 8709)

Mặc dù mọi người đều bị thiết lập lại hoặc quay về thời điểm ban đầu.
Nhưng ký ức về khoảng thời gian đó, thì mọi người vẫn còn nhớ.
Lý Mặc Bạch nhớ lại việc mình bị một lực hút kỳ lạ kéo về phía ánh trăng, trong quá trình bị ánh trăng không ngừng ăn mòn rồi rơi xuống biển, hơn nửa người bị va đập tan nát suýt chút nữa mất mạng, thậm chí pháp khí sư phụ tặng cũng vỡ vụn thành tro… Nhưng hiện tại mọi thứ đều đã khôi phục.
“A Cảnh, vậy nên tất cả chuyện này đều là do ngươi làm sao?” Lý Mặc Bạch ngồi xếp bằng trên lưng Baiaji, gần chỗ mép, vừa nhìn chiếc nhẫn trên tay vừa không nhịn được cảm thán.
Người so với người thật đáng chết, hàng so với hàng thật đáng ném đi.
Rõ ràng mọi người đều là những cựu duệ cùng đẳng cấp, nhưng chênh lệch thực lực này lớn đến quá đáng rồi!
“Ừm…” Trong đầu Trần Cảnh vẫn quanh quẩn lời nói “mẫu”, suy nghĩ một chút rồi quyết định thừa nhận, “Là ta làm.” “Thời gian quay trở lại sao?” Đôi mắt Lý Mặc Bạch đầy vẻ hiếu kỳ.
“Không phải.” Trần Cảnh lắc đầu, cũng không có ý định nói kỹ, “Đây là một thủ đoạn đặc thù, tiêu hao cho thân thể rất lớn… Đừng nói cái này vội, ta định đưa Ấu Ngưng về Tiếu Binh lĩnh nghỉ ngơi trước, bận rộn cả ngày cũng mệt lắm rồi.” “Ngọa Tào, ý là muốn bỏ ta lại một mình sao?!” Lý Mặc Bạch ngây ra, lập tức ấm ức, “Ta còn định tổ chức họp báo cho ngươi, ngươi không biết chuyến đi này của chúng ta đã tạo chấn động lớn thế nào trên toàn thế giới đâu…” Nói rồi, Lý Mặc Bạch không nhịn được mà trở nên hưng phấn.
“Sức mạnh ngươi thể hiện đã vượt qua tưởng tượng của nhân loại về thí sinh, thậm chí ta nghe nói có không ít người còn định thành lập tôn giáo vì ngươi đấy!” “Dù sao ngươi giúp ta để mắt chút, bảo họ đừng làm càn.” Trần Cảnh lắc đầu, tỏ vẻ rõ ràng là mình không thích chuyện này lắm, hơn nữa cái thân phận dễ bị đẩy ra chịu trách nhiệm thế này, nghĩ kiểu gì cũng thấy chỉ có hai chữ phiền phức.
“Yên tâm đi, ngươi là người đại diện hình tượng của chúng ta mà.” Lý Mặc Bạch cười ha hả nói, “Mấy chuyện đó có ta trông chừng rồi!” Trần Cảnh gật đầu, dù sao hắn cũng tương đối tin tưởng Lý Mặc Bạch, nên nghe thấy cậu ta cam đoan thì cũng không hỏi gì thêm.
“Ngươi về chỗ nào, ta đưa ngươi đi.” “Ta cho ngươi tọa độ, ngươi đi thẳng tới đó là được…”
Một phút sau.
Baiaji chở mọi người đến tọa độ Lý Mặc Bạch cho.
Đây là một vùng biển nào đó gần vùng băng nguyên Nam Cực.
Mặt biển băng giá không một gợn sóng, một vật thể trông giống như tạo tác công nghệ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh lơ lửng trên không cách mặt biển khoảng mười mét, trông giống như một hòn đảo nhỏ bằng kim loại màu bạc khổng lồ, đường kính ước chừng hai ngàn mét...
“Ngươi làm??” Trần Cảnh không thể tin nổi nhìn vật thể to lớn trước mắt, chỉ nghi ngờ ký ức của mình có sai sót, “Ta nhớ nơi này ta từng đến rồi, lúc đó bên trong còn trống không, chỉ có mấy chiếc quân hạm đậu gần đây thôi…” “Lần này ta trở về, mang theo một ít trùng nano của Huyền Không thành.” Lý Mặc Bạch thở dài, “Nhưng đáng tiếc chúng đều là sản phẩm thử nghiệm dùng một lần, dùng hết cũng chỉ đủ xây được một tòa thành lũy trên biển này thôi.” “Cái này dùng để làm gì?” Trần Cảnh hơi hiếu kỳ.
“Một trung tâm tin tức.” Lý Mặc Bạch cười nói, cũng không giải thích tỉ mỉ những chỗ dùng khác của pháo đài này cho Trần Cảnh, mà khái quát thành một khái niệm mà Trần Cảnh có thể miễn cưỡng hiểu được, “Ở bên trong, ngươi có thể nắm cả thế giới trong lòng bàn tay.” Khi giọng nói Lý Mặc Bạch vừa dứt, một người đàn ông mặc quần bãi biển đeo kính râm đã đi ra, thấy nhóm Trần Cảnh thì kích động vẫy tay ra hiệu cho họ đáp xuống sân bay.
Đợi Baiaji hạ xuống.
Mọi người lần lượt nhảy xuống từ lưng nó.
Lúc Trần Cảnh xuống còn tiện tay đỡ Kiều Ấu Ngưng.
Dù đây chỉ là một hành động theo bản năng đơn giản, nhưng lại khiến đối phương lộ ra vẻ vui vẻ trẻ con trong đôi mắt sau lớp mạng che mặt, tựa như chuyện này với nàng là một chuyện đủ để vui vẻ rất lâu.
Giờ phút này, người đàn ông đeo kính râm kia đã nhanh chân tiến lên đón.
“Ngọa tào! Trần ca!” Người đàn ông vừa nói vừa tháo kính râm ra, vẻ mặt kích động, “Toàn bộ quá trình livestream của Nemo tui đều xem hết! Anh quá mẹ nó trâu bò!” “Bỉ Hiên?” Trần Cảnh thấy người quen cũng không khỏi mỉm cười, nhiệt tình chào hỏi đối phương, “Một mình cậu đến thôi à? Người khác đâu?” “Cái này…” Bỉ Hiên liếc nhìn Lý Mặc Bạch, thấy đối phương không nói gì, mặt vẫn cười hì hì, lập tức hiểu ra mình không cần phải giấu diếm gì.
“Trước mắt thì cái căn cứ này chỉ có tôi và Lý ca là quản lý, những đồng sự khác vẫn còn chưa qua đây.” Bỉ Hiên cười nói.
Còn chưa đợi Trần Cảnh hỏi gì thêm, Lý Mặc Bạch đã đi trước gọi bọn họ.
“Ta dẫn các ngươi vào trong tham quan.” Theo chân Lý Mặc Bạch bước vào cổng lớn căn cứ, Trần Cảnh phát hiện nơi này không giống như tổng bộ căn cứ mà mình tưởng tượng lắm.
Ban đầu hắn còn cho rằng nơi này là một địa điểm tựa như tổng bộ của [Hội Dĩ Thái], nhưng đi vào xem thì...
Vách tường, sàn nhà, trần nhà.
Đều là một màu bạc khiến người ta cảm thấy băng lãnh.
Trần nhà và hai bên vách tường thì bóng loáng vuông vắn đến mức gần như có thể dùng làm gương, sàn nhà thì được phủ một lớp sơn đánh bóng phản quang để chống trượt, nên nhìn cũng mờ mờ ảo ảo...
Cái thành lũy căn cứ này cho Trần Cảnh cảm giác rất ngột ngạt.
Giống như một phòng phẫu thuật lạnh lẽo.
Đi theo hành lang chật hẹp hướng vào trong.
Ngoài vách tường bóng loáng như gương, Trần Cảnh và mọi người chẳng nhìn thấy thứ gì khác, ngay cả vật trang trí cũng không có.
Cho đến khi bọn họ đi tới nơi sâu nhất của căn cứ này… Một quảng trường ánh sáng lờ mờ.
“Cái này cũng là ngươi mang từ giữa thế giới ra sao?” Trần Cảnh nhíu mày.
Nhìn những sinh vật kim loại xếp hàng chỉnh tề trên quảng trường này, hắn chỉ thấy da đầu có chút tê dại.
“Cũng không hẳn, trừ chip mấu chốt và thiết bị cung cấp năng lượng là mang từ Huyền Không thành đến, những bộ phận khác đều là ta thu nhặt ở khắp nơi trên thế giới rồi tự gia công lắp ráp…” Lý Mặc Bạch tự đắc chắp hai tay sau lưng, như một vị tướng quân đứng trên sân duyệt binh, giơ tay vẫy những sinh vật kim loại hình thù kỳ quái trên quảng trường.
Một giây sau.
Cùng với một tràng tiếng gió điện tử.
Hàng ngàn sinh vật kim loại trên quảng trường đều đứng lên khỏi mặt đất.
Tựa như đang đáp lời chủ nhân của mình.
Từng đôi mắt điện tử phát ra ánh sáng đỏ tươi cứ như vậy sáng lên.
Những sinh vật này hẳn cũng là một phần tạo tác của Huyền Không thành.
Lúc chúng co người lại thì chỉ nhỏ bằng chậu rửa mặt, trông như con cua đang thu mình ôm bụng, nhưng lúc chúng đứng lên thì lại càng giống từng con nhện kim loại màu đen thẫm, đôi mắt phát ra ánh đỏ, cho người ta một cảm giác áp bức khó hiểu.
“Đây chỉ là một phần thể hiện kỹ thuật mô phỏng sinh vật của Huyền Không thành chúng ta.” Lý Mặc Bạch cười nói, dùng tay chống lên lan can bên cạnh quảng trường, “Mỗi một con đều có sức chiến đấu gần như tương đương cựu duệ danh sách 2, dùng chúng để bảo vệ thế giới này thì không gì thích hợp bằng…” “Ngươi muốn dùng chúng để đối phó với xác chết thí sinh từ giữa thế giới trở về sao?” Trần Cảnh hỏi.
Lý Mặc Bạch cười cười không nói gì.
Hắn nhìn những con máy sơ khai được chế tạo vất vả trước mắt, trầm mặc hồi lâu cuối cùng mới hỏi...
“A Cảnh, ngươi còn nhớ lý tưởng của ta không?” “Tìm ngàn tám trăm hậu cung đó à?” “Xéo đi! Ta đang nói nghiêm túc!” Lý Mặc Bạch dở khóc dở cười nhìn Trần Cảnh, giọng điệu cũng không khỏi trở nên nghiêm túc, trong lời nói đều lộ ra một loại hưng phấn từ tận đáy lòng, tựa như hồi cao trung cậu ta đang hăng hái kể lại lý tưởng của mình.
Giọng điệu hơi trẻ con, nhưng lại kiên định đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Ta muốn sáng tạo ra một thế giới hoàn mỹ.” “Mà ta bây giờ đã có sức mạnh để bắt đầu cải tạo thế giới…” (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận