Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 375: Đồ Linh lực trường ( thượng ) (length: 8592)

"Đây là cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội."
"Vương ta thật sự quá cảm kích ngài ô ô ô ——"
"Im miệng."
"!"
"Ngươi cứ nhìn chằm chằm hắn cho ta, chỉ cần thằng nhãi này dám đứng lên, ngươi liền dùng đại kiếm chém nó."
"Vương! Ngài nói đi! Bảo ta chém chỗ nào!"
"Đùi... À không đúng... Chém vào đầu gối thằng nhãi đó! Chém cho chết luôn cho ta!"
"..."
Lúc này Lý Mặc Bạch đang ngồi xổm ở cạnh Trần Cảnh với tư thế ngồi xổm đi vệ sinh.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Cảnh và Jaegertos.
Hắn chỉ nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng cũng thật sự không có can đảm đứng lên.
Hết cách rồi, thế người mạnh hơn mà.
Với cả đều là huynh đệ, không có nửa thân trên thì hơi xấu hổ, đứng lên nói chuyện thì không tiện lắm, cứ ngồi xổm vậy...
"Lại lén chụp ta, coi chừng ta bảo hắn chém ngươi đấy." Trần Cảnh liếc nhìn Lý Mặc Bạch, ném điện thoại trả lại.
"Ai nha người một nhà cả, sợ gì chứ, với cả cũng chỉ mình ta quay, tín hiệu máy bay không người lái cũng bị ta chặn hết rồi, đâu có người ngoài nào thấy đâu..." Lý Mặc Bạch nhận lấy điện thoại, miệng thì lẩm bẩm giải thích, không phục làm bộ muốn đứng dậy, "Cho anh em mình chụp một tấm sao!"
"Ngồi xổm nghiêm chỉnh!" Trần Cảnh cau mày nói.
"Vâng!" Lý Mặc Bạch lại hết cách ngồi xổm xuống, "Trần ca nói gì là đó, đừng nói bảo em ngồi xổm, bảo em vểnh mông nằm sấp cũng được!"
Trong lúc Trần Cảnh giáo huấn Lý Mặc Bạch, Kiều Ấu Ngưng từ đầu đến cuối đều dùng biểu cảm như đang xem bảo bối đáng yêu nhìn chằm chằm Trần Cảnh, dường như thấy một lần còn thiếu một lần, nếu không phải Trần Cảnh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, phỏng chừng nàng cũng muốn lấy điện thoại ra quay.
"Ta chỉ thấy lạ, ta đã thành ra thế này..." Trần Cảnh vỗ vào bụng mình đang rung lên bần bật, vết thương vừa mới khép miệng lại lập tức chảy máu không ít ra, "Máu chảy gần đầy đất rồi, hai người các ngươi một chút cũng không lo lắng à?"
"Thì nó đâu có chảy đầy đất đâu..." Lý Mặc Bạch lẩm bẩm, sau đó lại bị Trần Cảnh liếc một cái.
"Nghiêm túc chút!" Jaegertos nhấc chân đạp vào đùi hắn một cái, cứ như đang giám sát tù nhân, nghiêm túc đến không chịu được, "Cho phép ngươi nói chuyện à!"
"Dạ em xin im miệng..."
"Ta không lo cho ngươi, vì ta siêu có lòng tin với ngươi!"
Lúc Kiều Ấu Ngưng nói chuyện, cô nhìn thẳng vào Trần Cảnh, nụ cười trên mặt thế nào cũng thấy vô cùng tự nhiên, nhưng chỉ có mình cô biết trong lòng khó chịu đến nhường nào, nhìn dáng vẻ này của Trần Cảnh cô đau lòng chết đi được... Nhưng là không thể nói ra.
Nói cho cùng, Trần Cảnh là người đã trưởng thành.
Đặc biệt là trong tình huống có người ngoài (Lý Mặc Bạch) ở đây, Kiều Ấu Ngưng càng không dám nói nhiều, bởi vì cô biết mình không phải người khéo ăn nói.
Nếu như thể hiện cảm xúc trong lòng ra, hỏi cái này hỏi cái kia thì có khi còn làm cho Trần Cảnh mất mặt, dù sao anh đâu phải trẻ con.
Đương nhiên.
Còn một lý do khiến Kiều Ấu Ngưng miễn cưỡng giữ vững được tỉnh táo.
Một phần Trần Cảnh dù trông không khác gì xác chết, hơi thở cũng yếu đến dọa người, nhưng điều đó không có nghĩa tình trạng của anh rất tệ... Nhìn việc cầm máu nhanh chóng của cơ thể mà xem, sức tự hồi phục của anh với tư cách cựu duệ vẫn còn đó.
Chỉ cần không chết thì không sao.
Suy nghĩ của Kiều Ấu Ngưng đơn giản như vậy, bởi vì cô là đệ tử Tự viện, có thể nói rất giỏi trong việc chữa thương...
"Tình huống đại khái là như thế."
Lúc này Trần Cảnh đã nói lại sơ qua sự việc đã xảy ra trước đó cho hai người, nhưng cũng chỉ nói những nội dung cần nói.
Sau khi nghe Trần Cảnh kể lại, Kiều Ấu Ngưng trông như một đứa bé với đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt gần như tràn ngập hai chữ sùng bái.
"A Cảnh, anh siêu lợi hại!" Sự sùng bái trong mắt Kiều Ấu Ngưng không hề giả tạo, bởi vì cô nghe các bậc trưởng bối Tự viện từng nhắc qua, kiểu nơi kẽ hở này có thể nói là tuyệt địa thập tử nhất sinh, mà Trần Cảnh vẫn sống sót chạy ra được!
Không chỉ có vậy, Trần Cảnh còn "ngăn" trái tim Gejero nổ tung, hoàn toàn bằng sức mình, dập tắt một tai nạn đủ sức hủy diệt nửa thế giới.
"Chủ yếu là gặp may thôi..." Trần Cảnh bị thổi phồng đến mức hơi xấu hổ.
Nhưng nói thật, được khen cảm giác cũng khá thoải mái.
Khóe miệng hắn nhịn không được hơi nhếch lên, đồng thời lại cố nén để không tiện cười ra tiếng.
"Đây là thực lực!" Kiều Ấu Ngưng chắc nịch nói, "Anh đừng quá coi thường bản thân mình!"
"Ôi chao, em nói thế ta có hơi ngại..."
Ngay lúc Trần Cảnh đang hưởng thụ những lời tán dương xuất phát từ tận đáy lòng, Jaegertos ở bên cạnh bỗng nhiên nhấc chân đạp cho Lý Mặc Bạch một cú.
"Cái gì đấy..." Lý Mặc Bạch ngơ ngác quay đầu.
"Vì sao ngươi không khen vương của ta?" Jaegertos nghiêm túc hỏi.
"?" Lý Mặc Bạch càng ngơ ngác hơn.
"Ngươi có tin ta chém ngươi không?" Jaegertos càng nghiêm túc hơn.
" ? ?"
Lý Mặc Bạch sững sờ một chút, lập tức cảm thấy muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Ngọa Tào! Ngươi cũng quá bắt nạt người rồi đấy! Trong đầu ta đang vội vàng viết bản nháp tin tức cho hắn đây! Như thế còn lợi hại hơn nhiều so với khen bằng miệng!"
"Vậy ngươi viết cho cẩn thận." Jaegertos nói phải nghe lời, nhưng trong câu chữ toàn là đe dọa, "Viết không tốt ta chiếu y như vậy chém ngươi."
Lý Mặc Bạch mộng.
Không phải chứ.
Đại ca có phải ngươi có chấp niệm gì với việc chém ta không vậy, mười hai con giáp nhà ta cũng đâu có thuộc loại ăn chay đâu chứ...
"A Cảnh, chờ đến khi cái tinh thể kia hoàn toàn biến mất, có phải là đại diện cho sự việc này đã giải quyết triệt để rồi không?" Kiều Ấu Ngưng tò mò hỏi.
"Không sai." Trần Cảnh gật đầu, "Năng lượng bên trong tinh thể quá nhiều, không thể chuyển hết lên thâm không một lần được, chỉ có thể từ từ thôi."
Vừa dứt lời.
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tinh thể đã thu nhỏ lại còn đường kính ba mươi mét.
Thứ này rút lại nhanh quá vậy...
Chắc là khoảng mười phút nữa là xong xuôi chứ?
Trần Cảnh nghĩ như vậy.
Sau đó mười phút trôi qua.
Tinh thể vẫn giữ nguyên hình dạng.
Dường như cố định ở kích thước này mà không nhúc nhích.
"Có thể là càng về sau thì càng chậm, chúng ta chờ một lát, đừng nôn nóng nhé." Kiều Ấu Ngưng an ủi Trần Cảnh có vẻ hơi lo lắng.
Rất nhanh, lại mười phút nữa trôi qua.
Vẫn không hề nhúc nhích.
Tiếp theo lại nửa tiếng.
Một tiếng.
Cuối cùng trải qua ba tiếng...
"Ta đi xem thử."
Jaegertos ngồi không yên, vì hắn có thể cảm nhận rõ ràng được thâm không đang kéo thứ tinh thể quỷ dị kia, nhưng tinh thể đó từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, điều này làm hắn thấy rất khó hiểu.
"Tự mình cẩn thận chút." Một nửa cảnh đứng cạnh Jaegertos, vỗ vỗ đầu gối hắn, "Ngươi xem xem có phải thâm không và nó bị cắt đứt liên hệ rồi không."
"Được."
Chờ Jaegertos bay lên trên tinh thể, thấy hắn vẫy tay ra hiệu an toàn rồi, Trần Cảnh mới yên tâm hơn một chút.
"Cái thứ này từ lớn như vậy biến thành nhỏ như vậy... Nén lại dữ dội vậy... Nếu mà nổ thì khó lường đấy..." Lý Mặc Bạch tặc lưỡi nói.
"Ngươi đừng có nói xui xẻo vậy." Trần Cảnh trừng mắt liếc hắn một cái.
"Đều mạt thế rồi mà còn mê tín sao?"
Lý Mặc Bạch không nhịn được cười một tiếng, cảm thấy Trần Cảnh chuyện bé xé ra to.
"Ta nói nó nổ thì nó có thật sự nổ đâu? Nếu cái miệng này của ta lợi hại vậy, ta đã sớm dùng lời nguyền rủa lão cẩu Đồ Linh chết rồi! Nhưng mà nghĩ lại, gần đây mình xui xẻo thật, nhớ lại hôm đó..."
Lý Mặc Bạch nói tới đây liền im bặt, vì hắn thấy viên tinh thể im lìm bỗng rung lên, từng đợt sóng ánh trăng trắng xóa từ mặt đất trồi lên bắt đầu quấn quanh lấy mặt đất...
Lý Mặc Bạch còn muốn nói gì đó để làm dịu không khí, chỉ thấy viên tinh thể vốn đã yên tĩnh rất lâu bỗng vỡ tung, như thể bị búa đập nát quả hạch, ánh trăng trắng xóa phủ kín cả đất trời trong nháy mắt đánh về phía đám người.
Khi khuôn mặt của mọi người được ánh trăng phản chiếu thành màu trắng bệch.
Lý Mặc Bạch thấy Trần Cảnh quay đầu lại nhìn hắn, sau đó môi mấp máy mấy lần.
Ừ.
Như là đang chửi bậy.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận