Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 634: Ăn mòn Ihasrae tinh vân ( thượng ) (length: 8091)

Notoya vô cùng tức giận.
Vì là đệ nhất tế ti của [Đại Cổn mật giáo].
Khi hắn nhận được tin có người ngoài xâm nhập Ihasrae, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể tin được, vì hắn rất rõ di tích cổ này quan trọng như thế nào với mật giáo. Vì thế, không những có thành viên nội bộ đóng quân dài hạn trên đảo Pohnpei mà còn thiết lập nghi quỹ cấm chế để người ngoài không thể tiếp cận Ihasrae.
Dù có ai đó phá được phòng tuyến đầu tiên trên đảo nhỏ, cũng không thể thông qua nghi quỹ để mở cửa lớn dẫn xuống biển sâu, lại càng không thể dễ dàng vượt qua phòng tuyến do thâm tiềm giả tạo thành.
"Dù là sinh vật danh sách bảy cũng không thể loại bỏ nghi quỹ, càng không thể không bị thương mà xuyên qua đám thâm tiềm giả kia..." Notoya nghĩ đến đây, trong lòng chỉ phân tích ra một khả năng.
Không sai.
Có nội ứng.
Vì thế, sau khi nghe tin người trên đảo đều bị Kzetkon điều đi, hắn liền có đáp án.
Là Kzetkon mang người ngoài xâm nhập Ihasrae.
Chính là cái thứ Kzetkon không biết sống chết, phá hư quy tắc mật giáo.
Để người ngoài đặt chân thánh địa?
Còn cho người ngoài dừng chân ở thánh địa lâu như vậy?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Notoya nghĩ mãi không thông mọi chuyện, vì thế hắn quyết định không nghĩ nữa.
Tính sổ với tên phế vật Kzetkon kia.
Một kẻ chỉ biết cấu kết với người trên đất liền, ngu xuẩn… một kẻ chỉ biết để người trên đất liền giúp hoàn thiện lịch sử biển sâu, ngu xuẩn… Loại phế vật này không cần phải giữ lại.
Quyết định xong, Notoya liền kết thúc tiềm tu của mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Ihasrae… Hắn vốn cho rằng đám Kzetkon còn trong thánh địa, cho nên ngay từ đầu, hắn đã có ý định cho thánh địa thấy máu.
Kết quả vừa tới đây, đến cả bóng người cũng không thấy.
Ihasrae trống rỗng.
Đến cả "Cổ Thần" thường quanh quẩn gần thánh địa cũng biến mất.
Hàng loạt tình huống này khiến Notoya bất ngờ, không kịp trở tay. Hắn vốn nghĩ đám hỗn đản kia đã nghe được tin gió, biết mình tới nên đã chọn chạy trốn hết, nhưng tình hình thực tế có vẻ không phải vậy… Quang mang của Ihasrae biến mất.
Nơi đây hình như thiếu một thứ gì đó quan trọng.
Mà gần đây lại xuất hiện nhiều "Vết chiết vọt" chưa từng thấy trước đây.
Điều này đủ để chứng minh… Có người đã tiến hành chiết vọt không gian đường dài tại đây.
Không những vậy.
Notoya còn cảm nhận được khí tức của Kzetkon ở Ihasrae, tuy có hơi mơ hồ nhưng đích xác tồn tại, có điều... không nhìn thấy, không sờ được, căn bản không thể tìm đến vị trí của Kzetkon thông qua tọa độ khí tức.
Notoya đã tung hoành ngang dọc ở biển sâu nhiều năm, chưa từng gặp tình huống quái dị như vậy… Cho nên, hắn quyết định canh giữ ở Ihasrae, hắn muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Xem khí tức Kzetkon không ngừng rõ ràng, Notoya suy đoán bọn họ sẽ chiết nhảy trở về, Ihasrae chắc là tọa độ của họ, nhưng… tọa độ này đối ứng với một tọa độ khác sẽ là nơi đâu?
Rốt cuộc là địa phương hiếm lạ cổ quái nào, mà phải thông qua Ihasrae mới chiết vọt được đến?
Mang theo đủ loại hiếu kỳ và nghi hoặc không hiểu.
Notoya quyết bám trụ ở Ihasrae.
Hắn ở trong này canh giữ đủ ba ngày.
Bắt đầu từ ngày cuối, hắn có thể cảm nhận rõ ràng khí tức Kzetkon đang động.
Ngày càng gần Ihasrae hơn.
Hình như rất nhanh sẽ… … Sau khi thành Loa Yên bước vào trạng thái phong bế, Trần Cảnh và bọn họ lại bị đuổi về điểm kỳ dị dưới đáy biển sâu, chỉ có thể theo đường cũ quay trở lại. Nhưng may là điểm kỳ dị biển sâu đang trong "suy biến", dạo gần đây dễ đi hơn nhiều.
"Ai..."
Nghe thấy tiếng thở dài của Trần Bá Phù, tế ti Kzetkon đi trước nhất không nhịn được quay đầu lại, trên đường này hắn nghe Trần Bá Phù than không dưới trăm lần, mà điều có thể làm lão già phát điên tới mức này... Cũng chỉ có vị "Công tử gia" kia.
"Ta sai rồi, ta thật sai rồi, ngay từ đầu ta không nên dẫn hắn đến cựu hải, nếu không mang hắn tới cựu hải thì hắn đã không thành cái dạng quỷ quái này, mà không biến thành cái dạng quỷ quái này thì ta đã không bị bi thảm như vậy… Mẹ! Đều tại mẹ ngươi!"
"???"
Thấy Trần Bá Phù quăng cho một ánh mắt như dao găm, tế ti Kzetkon lập tức ngơ ngác.
Tại… Tại ta?
Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?
Không phải các ngươi một mực muốn tới thành Loa Yên hay sao?
Hơn nữa lùi một vạn bước mà nói...
Từ đầu chí cuối đều là các ngươi đang chơi trò lừa ta, vừa dụ vừa dỗ chỉ vì muốn tới thành Loa Yên thăng cấp danh sách, vậy mà bây giờ còn trách ta?
"Ta cảm thấy chuyện này có vẻ không liên quan gì đến ta đi..." Tế ti Kzetkon không chút tinh ý nói theo bản năng một câu.
"Ngươi nói lại xem!" Trần Bá Phù trợn mắt, rõ ràng muốn tìm người trút giận, "Ngươi tin hay không tin ta đánh ngươi!"
"Ngươi người này cũng quá không biết lý lẽ…" Tế ti Kzetkon vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không dám dây dưa với tên điên này nữa.
"Lão tử chính là đạo lý!" Trần Bá Phù nghiến răng nghiến lợi mắng, "Tằng tôn của ta biến thành cái... Cái dạng quỷ quái này! Về sau nó còn thế nào tìm vợ!"
"Ta cảm thấy rất đẹp." Tế ti Kzetkon gãi cằm, nghi hoặc hỏi ngược lại, "Có phải do thẩm mỹ của ngươi có vấn đề không?"
"Thẩm nhà ngươi…" Trần Bá Phù nhịn xuống lời thô tục, quay người nhìn về phía "Trần Cảnh" đang đi lại tập tễnh ở phía sau, vội vàng nhanh chân muốn đỡ lấy hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn khoát tay cự tuyệt.
"Không sao..."
Trần Cảnh vẫn mang hình thái hơi mờ, thân thể như sương mù, bên trong như đang thai nghén vô số tinh thể lấp lánh dị sắc.
Lúc này, hắn đã dần dần khống chế được thân xác hoàn toàn mới này. Dù vẫn chưa tới mức có thể điều khiển như tay chân, nhưng ít nhất có thể làm hắn trở nên giống người hơn… Trong thông đạo của điểm kỳ dị dưới đáy biển sâu.
Trần Cảnh như một cái bóng dáng mờ ảo, không có các chi tiết nên có như mặt, mắt, mũi, toàn bộ kết cấu cơ thể đều được thể hiện một cách quá mức tinh giản.
Nếu như hắn có thể duy trì hình thái gần giống con người thì lão già có lẽ đã không đau khổ đến vậy. Vấn đề là ở khu vực dưới eo của Trần Cảnh... đã hoàn toàn mất đi hình thái vốn có của con người.
Từ eo trở xuống Trần Cảnh không có chân, không có chân.
Mà chỉ có một mảnh "vật thể mọc bất thường" trông như một chiếc váy dài rộng lớn thời xưa.
Chúng như một đám bướu thịt do vô số tia sáng quấn lấy tạo thành, khi Trần Cảnh kéo chúng đi về phía trước, không gian bên cạnh Trần Cảnh đều sẽ theo đó mà vặn vẹo gợn sóng.
"Má... Nếu như bây giờ có người diễn tấu một khúc quân hành trong đám cưới cho ta thì càng tốt..." Giờ phút này, Trần Cảnh cũng tức đến điên người, giọng nói cũng lộ ra sự nghiến răng nghiến lợi, "Ta mặc cái 'váy' chết tiệt này, má nó chẳng khác gì một cô dâu hài hước đang chuẩn bị bước lên lễ đường."
"Tỉnh táo, tỉnh táo." Trần Bá Phù cẩn thận từng li từng tí đi theo Trần Cảnh, nhỏ giọng an ủi, sợ tằng tôn của mình không nghĩ thông, "Kỳ thật ta nghĩ kỹ rồi... Có thể thật là thẩm mỹ của ta có vấn đề... Hình dáng của ngươi bây giờ nhìn còn khí phách hơn đám cổ thần kia nhiều..."
"Người nói lời trái lương tâm không phải tằng tôn!" Trần Cảnh nghiến răng nói.
"Oa ngươi cũng quá độc rồi đó..."
Trần Bá Phù ngẩn ra, nhưng lập tức lại thở dài.
"Ngoan tôn à, cái dáng người nửa người nửa quỷ thế này của con, thì tìm đâu ra cô nương nào sinh tằng tôn cho ta đây…"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận