Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 592: Theo sương mù bên trong đi ra bạn cũ ( thượng ) (length: 8850)

Theo Bruner thì tuyến đường tới Inboga trước đây cũng không an toàn, ít nhất trong mắt Trần Cảnh nơi này còn bất thường hơn cả vùng đất chết, kể từ khi rời bờ biển nửa tiếng, những sinh vật ô nhiễm dưới mặt biển đã không ngừng quấy rối và tấn công.
Đối với hai ông cháu Trần Cảnh thì tình hình này không đáng ngại, chỉ là khiến họ mở mang tầm mắt về sự đa dạng của các loài sinh vật.
Khác với những sinh vật ô nhiễm trong vùng đất chết.
Đa phần những sinh vật ô nhiễm sống ở biển cả đều mang khoảng 40% đặc điểm của con người, ví dụ như những con hà dùng cánh tay người làm chân bò, hoặc những con cá ông cụ cá treo ngược đầu làm mồi nhử.
À, còn cả đám cua đen di chuyển qua lại dưới đáy biển sâu nữa, tuy rằng chúng có vẻ ghê tởm với những tròng mắt và bào thai liên tục tuôn ra từ cơ thể, nhưng nếu bỏ qua những đặc điểm của con người này thì... chúng lại ăn khá ngon.
Thực ra lúc đầu Trần Cảnh cũng chẳng có ý định nếm thử những "mỹ vị biển xưa" này, bởi vì trông chúng hệt như sản phẩm từ hạt nhân phóng xạ, ngoài kỳ dị ra thì chỉ thấy ghê tởm.
Nhưng sau khi bị Trần Bá Phù khuyên nhủ một hồi thì...
Trần Cảnh lập tức mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Hắn bất ngờ phát hiện những bộ phận động vật của sinh vật ô nhiễm này đều rất bình thường, không chỉ không hề có bất kỳ hiện tượng nhiễu sóng quái dị nào, mà ăn còn ngon hơn hải sản hắn từng được ăn ở thế giới biểu hiện nhiều.
Thế nên trên đường đến Inboga, Trần Cảnh sống khá dễ chịu, không hề bạc đãi bản thân trong chuyện ăn uống.
"Mẹ nó, nếu mai mà không đến được Inboga, ông đây nhất định lột da ngươi ra!"
Trong khoang, Trần Bá Phù ngậm điếu thuốc ngồi sau lưng thuyền trưởng John, vừa hùng hổ giục ông ta lái nhanh lên, vừa xoa bụng muốn đè cơn buồn nôn xuống.
Tuy đi biển liên tục mười mấy tiếng đã khiến bệnh say sóng của hắn dịu đi phần nào, có chút quen rồi, nhưng khó chịu thì vẫn hoàn khó chịu, nhất là sau khi ăn no càng thấy dạ dày bên trong cồn cào.
"Mai nhất định tới!"
Giọng lão John không còn vẻ hống hách của ngày hôm qua.
Mà chính xác mà nói, mặt hắn cũng không còn.
Kể từ khi bị Trần Bá Phù lột da mặt, lão John luôn giữ tư thế bộ xương trơ trụi, không có lớp da nào che đậy.
Không phải lão ta muốn vậy, mà là chỉ có thể như vậy.
Mọi cựu duệ trong danh sách đều có năng lực tự lành, cấp bậc danh sách càng cao thì khả năng tự lành càng mạnh, lão John cũng không ngoại lệ, nhưng lần này thì... hắn muốn tự lành cũng không được.
Lớp da mặt bị Trần Bá Phù lột không thể tái sinh, xương cốt bị đập nát cũng luôn ở trạng thái gãy lìa, cứ như thể năng lực tự lành hoàn toàn biến mất, một hiện tượng khó tin như vậy lão John lần đầu tiên gặp phải.
Chính vì vậy.
Lão John nhanh chóng ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn.
Lão già đeo khẩu trang này căn bản không phải sinh vật danh sách sáu, tuy rằng không cảm nhận được hơi thở chân thực của đối phương, nhưng từ tình cảnh bị đối phương áp chế một chiều thế này thì chắc chắn ông ta đã lên tới cấp độ danh sách bảy rồi...
Mẹ nó!
Chẳng lẽ cựu duệ danh sách bảy trên đất liền nhiều như chó chạy rông khắp nơi à?!
Hắn tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?!
Lão John nghĩ không ra, chỉ hận mình quá đen đủi, nếu như đối phương chỉ thấp hơn một cấp, dù chỉ là danh sách sáu thôi thì lão John cũng có thừa tự tin chạy thoát, như lần trước gặp con điên chơi xích sắt ấy...
"Ngươi mẹ nó lầm bầm cái gì đó?"
Trần Bá Phù nhổ vỏ hạt dưa ra, bắn trúng đầu lão John.
"Muốn mắng lão đây cứ việc nói thẳng ra, cứ lẩm bẩm lầm bầm... chán sống rồi à?"
Bị vũ nhục thế này mà lão John cũng không hề tỏ ra tức giận, nói đúng hơn là hắn không dám tức giận, dù sao thì cựu duệ danh sách bảy đặt trên vùng biển cũ này cũng chỉ có đại tế ti Đại Cổn Mật giáo mới đạt đến cảnh giới đó thôi.
"Ngoan cháu! Vẫn chưa có sinh vật ô nhiễm nào thò đầu ra à?!" Thấy lão John im lặng, Trần Bá Phù cũng không còn hứng thú trêu hắn, quay đầu gọi Trần Cảnh ở ngoài khoang, "Hay là cháu đứng ở mạn tàu câu mồi mấy lần nữa xem có đứa nào không có mắt đi lên chịu chết nữa không!"
Nghe thấy ông nội nói, Trần Cảnh cũng thấy bất lực, nghĩ bụng lão già này rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao mà cứ thích giết chóc thế này...
"Không có!"
Trần Cảnh đứng ở mép boong tàu, trước mặt là mặt biển âm u mênh mông.
"Sinh vật ô nhiễm trong biển chẳng có động tĩnh gì cả, chắc là bị giết sợ rồi!"
Tối nay, hai ông cháu Trần Cảnh chưa được ngủ một giấc nào, cứ thay phiên nhau đối phó với những con ô nhiễm xông lên boong tàu, cứ cách nửa tiếng lại có một đám hung hăng xông lên chịu chết, đây cũng là hoạt động giải trí hiếm hoi của hai ông cháu.
Nhưng ngay sau khi đám sinh vật ô nhiễm cuối cùng bị tiêu diệt.
Vùng biển này lập tức trở lại yên tĩnh.
Năm tiếng đồng hồ.
Không có bất kỳ sinh vật ô nhiễm nào xuất hiện.
Những sinh vật nhiễu sóng trong biển như thể đều đã nghe thấy tiếng gió, không ai dám manh động, sự yên tĩnh bất thường này khiến Trần Cảnh cũng thấy có chút quái dị.
Đúng lúc này.
Màn hình hệ thống khảo thí bỗng nhiên chiếu trước mặt Trần Cảnh.
...
【Tsueno Kushiro】: Ừm, Lawrence đã về rồi, theo lời dặn của cậu, chúng tôi đã tạm ngừng mọi kế hoạch mua sắm vật tư, trong thời gian ngắn sẽ không ai rời khỏi tây đại lục nữa.
【Trần Cảnh】: Hi vẫn chưa ra à?
【Tsueno Kushiro】: Vẫn chưa, từ lần trước nói muốn vào một không gian dưới lòng đất để tu hành, đến giờ vẫn chưa thấy về... Nhưng cậu đừng lo, anh ấy đã để lại môi giới cho chúng tôi, lúc nguy cấp có thể gọi anh ấy tới, hơn nữa anh ấy còn bố trí nghi quỹ ở biên giới đại lục, người của Huyền Không Vĩnh Dạ tới sẽ có phản ứng.
【Trần Cảnh】: Lúc Tự Viện đưa vật tư tới, mọi người nhớ để ý một chút.
【Tsueno Kushiro】: Lão gia Hassad sẽ ra mặt chiêu đãi họ, nếu có tình huống gì bất thường, tôi sẽ báo cho cậu kịp thời.
【Trần Cảnh】: Ừ.
【Tsueno Kushiro】: Thật ra thì Hi cứ im hơi lặng tiếng, tôi vẫn hơi lo lắng, đợi cậu trở về lần này, nhớ ghé thăm anh ấy nhé.
...
Thấy Tsueno Kushiro gửi tin này tới, Trần Cảnh cũng không khỏi lo lắng, thầm nghĩ thằng Hi đúng là trớt quớt, rõ ràng đã được tiền bối ban cho "Chuyển cơ" trong quân bị khố mà đến giờ vẫn chưa tiêu hóa xong.
"Bắt đầu bế quan từ khi đi Cực Trú Đô, kết quả giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cái tên này sao cứ hễ tới thời điểm mấu chốt là lại xui xẻo thế nhỉ..." Trần Cảnh thở dài, rồi đóng màn hình.
Tuy rằng tình hình ở tây đại lục vẫn còn tạm ổn, nhưng thấy Tự Viện sắp gửi vật tư tới, mà bên ngoài ai cũng biết tin Tự Viện kết minh với vực thẳm, kết quả việc Huyền Không Thành sờ gáy cũng nhắm vào tây đại lục, tên kia bế quan đúng là không biết chọn thời điểm gì mà.
Bỗng nhiên.
Trên mặt biển sóng gió nổi lên một vầng hào quang nhàn nhạt.
Nó xuất hiện phía trước Trần Cảnh.
Ánh sáng xanh biếc chói lọi gần như lập tức xua tan sương mù biển cũ, hàng trăm hàng nghìn đốm sáng to như cái thớt từ dưới biển sâu từ từ nổi lên trên mặt biển...
Lại là sinh vật ô nhiễm à?
Trần Cảnh không hề e ngại, ngược lại tò mò nhìn xung quanh, dù tạm thời không có ý định ăn tiếp, nhưng đối với những món đặc sản biển cũ tự tìm tới cửa này, hắn vẫn giữ tâm thế ai tới cũng không từ chối.
Cứ giết sạch rồi ném xuống vực thẳm, mang về cho Ngỗi Nam với mấy người nếm thử cũng được.
Vừa lúc Trần Cảnh tập trung tinh thần quan sát những đốm sáng kia thì một tiếng rít cực kỳ chói tai bỗng nhiên vang lên phía trước...
Âm thanh đó kỳ quái khó tả.
Nghe như tiếng rít của một loại nhạc cụ nào đó bị hỏng, lại có chút giống tiếng gào thét của con người.
"Đó là... Hải Yêu Đại Cổn sao?"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận