Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 17: Phụ ba tầng nguy hiểm hàng xóm (length: 9034)

Tầng hầm phụ thứ ba nguy hiểm lắm sao?
Cũng tùy vào từng chỗ mà thôi. . .
Nếu như chỗ đó thật sự rất nguy hiểm, lão già kia cũng không có khả năng yên tâm để ta đi đưa biên lai. . . Hay là nói lão già kia lên cơn điên, quá tin tưởng vào ta?
"Tầng hầm phụ thứ ba có cái gì?" Trần Cảnh theo bản năng hỏi.
"Một lão già ghê tởm. . ."
Ngỗi Nam biểu cảm hiếm thấy nghiêm túc, dường như cực kỳ kiêng kỵ người ở tầng hầm phụ thứ ba, nói đến lời này mà cả người nổi da gà.
"Hắn rất nguy hiểm?" Trần Cảnh hỏi dồn.
"Khó nói."
Ngỗi Nam ghé sát đầu, thì thầm vào tai Trần Cảnh, hơi thở phả vào tai hắn gây ngứa ngáy.
"Tên kia cùng lão già điên lòng dạ hẹp hòi, ai nói xấu hắn, hắn đều nhớ kỹ hết, tuy hắn không lợi hại bằng lão già điên kia, nhưng nói thật, ta không dám chọc hắn đâu. . . Ngươi đừng có đi nói với ai đấy nhé!"
Trần Cảnh theo bản năng hơi nghiêng đầu, có chút không quen với việc tiếp xúc gần người thế này.
"Ta chỉ là đi đưa biên lai, chắc là hắn sẽ không gây khó dễ cho ta chứ?"
"Ai mà biết."
Ngỗi Nam tựa lưng vào cửa sổ ngước lên nhìn cái trần nhà thủng lỗ chỗ, lòng đau như cắt.
"Dù sao tầng hầm phụ thứ ba là cấm địa của khu chúng ta, ai vào đều không ra được nữa, bên bất động sản cũng chẳng quản được. . . À mà, lão già điên từng vào đó rồi!"
"Lão già kia từng vào đó?"
"Đã vào."
Ngỗi Nam gật đầu, mặt vẫn còn sợ hãi.
"Đêm hôm đó, ta ra ngoài mua băng game, kết quả quay lại liền nghe thấy tiếng đánh nhau ở tầng hầm phụ thứ ba, thế là ta lén đi xem một chút. . ."
Theo như Ngỗi Nam kể.
Bình thường, chỗ tầng hầm phụ thứ ba đó, cô ta không dám bén mảng đến.
Vì nơi đó rất nguy hiểm.
Cách mấy trăm mét cũng có thể ngửi thấy cái thứ mùi cựu duệ tiềm ẩn dưới lòng đất.
Đó là ở vị trí càng cao, danh sách càng cao trong kim tự tháp sinh mệnh. . .
"Ít nhất là mạnh hơn ta." Ngỗi Nam lau mũi, ngạo nghễ cười, "Nhưng cũng chỉ hơn một chút xíu thôi."
"Thật sự chỉ hơn có một chút xíu?" Trần Cảnh có chút không tin, nghi hoặc nhìn Ngỗi Nam, "Sao ta cảm thấy ngươi sợ lão già kia lắm. . ."
"Ăn nói hàm hồ!"
Ngỗi Nam đấm mạnh vào tay Trần Cảnh, suýt nữa làm hắn gãy xương.
"Lão tử còn sợ ai chứ!"
"Được được được, lão đại ngươi lợi hại nhất! Ngươi nói tiếp đi!"
Thấy Trần Cảnh đau đớn xoa tay, Ngỗi Nam khinh bỉ lẩm bẩm một câu vô dụng, rồi đưa tay xoa nhẹ mấy cái cho hắn.
Nhất thời biểu tình của Trần Cảnh càng thêm đau khổ.
Thấy cảnh tượng đó, Ngỗi Nam ngượng ngùng rụt tay lại, né tránh ánh mắt không dám nhìn vẻ mặt ấm ức của Trần Cảnh.
"Lúc đó ấy à, ta cũng không dám, không dám đến quá gần nhìn! Không phải không dám! Mà cảm thấy quấy rầy người ta đánh nhau thì không hay! Ngươi hiểu không?"
"Hiểu. . ." Trần Cảnh yếu ớt đáp, chỉ cảm thấy cánh tay không còn là của mình.
"Tóm lại là, ta trốn trong bóng tối nghe ngóng một hồi, cỡ hai ba phút thì lão già điên đi ra, vừa đi vừa mắng. . ."
"Mắng cái gì?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
Ngỗi Nam ho khan một tiếng, bắt chước giọng điệu của ông cụ.
"Đồ chó má chiếm chỗ để xe đã đành! Còn dám làm hỏng xe đạp của cháu ta! Lần này đánh cho ngươi nửa tàn coi như cho ngươi nhớ lâu! Còn lần sau nữa là ta sẽ nấu ngươi nhừ cả nồi đấy! Mẹ kiếp %$##@. . .*"
". . ."
Ừ, giọng điệu này, đúng là ông nội.
Đặc biệt là cái chuỗi chửi tục liên miên gần năm phút đó.
Tuyệt đối là giọng điệu của ông cụ.
Không sai đi đâu được!
"Đợi lão già điên đó đi rồi, ta lén vào gara nhìn thử. . . Úi giời ơi! Trong gara toàn là máu!"
Ngỗi Nam múa may hai tay cuồng loạn, phảng phất như trở về cái ngày nhìn thấy chiến trường đó, dáng vẻ ngu ngơ khiến Trần Cảnh cảm thấy. . .
Cô ta đúng là rất hợp với cái danh hiệu Không Đầu Não.
"Sàn nhà, trên tường, trên trần nhà, tất cả đều là máu!"
"Thế lão già kia đâu?"
"Đang ngồi ở trong cùng của gara đó, bụng bị xé toạc một lỗ, tứ chi bị xé rời ra, nước rỉ lênh láng ra đất!"
"Thế mà vẫn không chết?" Trần Cảnh kinh ngạc hỏi.
"Cựu duệ cấp cao càng khó chết, vết thương nhỏ này thì tính là gì. . . Có điều ta cảm thấy là lão già điên kia không muốn giết, nếu hắn muốn giết tên kia trong gara, thì có lẽ chỉ là chuyện phẩy tay thôi."
Nói đến đây, Ngỗi Nam vỗ vai Trần Cảnh đầy thâm ý.
"Tiểu tử, đừng trách lão đại không nhắc nhở ngươi, lão già trong gara đó rất đáng sợ, mà lại còn có mâu thuẫn với lão già điên, ngươi lại là người được lão già điên phái tới đưa biên lai. . ."
"Sợ gì chứ?" Trần Cảnh vẫn xoa tay, trong đầu thì nghĩ rõ ràng, "Đáng lẽ là hắn phải sợ đắc tội ta mới đúng chứ, làm tổn thương ta không phải là đánh vào mặt lão già điên à, rồi lại không sợ lão già điên đến báo thù à?"
"Đúng ha. . ."
Ngỗi Nam ngẩn người, chợt dường như nhớ ra gì đó, vội vàng xun xoe ngồi xổm bên cạnh Trần Cảnh, nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn.
"Cái kia. . . Ta không cố ý đánh ngươi. . ."
"Ta biết."
"Lúc mới gặp ta cũng đâu có. . . Ừm, dù lúc đó ta cũng định giết ngươi đấy. . . Nhưng cũng không muốn lắm. . . Ngươi hiểu đúng không?"
"Đương nhiên hiểu rồi." Trần Cảnh buồn cười đáp, "Ngỗi lão đại uy phong lẫm liệt, cho dù bị lão già điên đánh cho một trận, vẫn như cũ không coi ông ta ra gì, mới gặp mặt đã cho ta một cú hạ mã uy. . . Thôi thôi, ngươi đừng khóc mà, ta đùa ngươi thôi!"
Mắt thấy mắt Ngỗi Nam đỏ lên như sắp khóc, Trần Cảnh vội sửa lời an ủi, trong lòng cũng thầm nghĩ. . . Người ở cái thế giới này quả nhiên không được bình thường cho lắm, như cái cô Não Tàn trước mặt đây.
Tính khí bộc phát lên thì như tội phạm giết người.
Giờ thì lại. . .
Người ngoài mà không biết còn tưởng ta bắt nạt cô ta ấy chứ.
"Ta không có khóc!" Ngỗi Nam hung hăng trừng mắt Trần Cảnh một cái, giơ tay định đấm cho hắn một cú, nhưng nghĩ nghĩ vẫn hạ xuống, bất quá ngữ khí vẫn cứ hung hãn, "Không cho ngươi nói với lão già điên! Nếu không ta giết chết ngươi!"
"Biết rồi. . ."
Trần Cảnh dở khóc dở cười nhìn cái kẻ ngốc này, cảm thấy cô ta chỉ là đáng sợ khi nổi tính, chứ thực tế chẳng có đầu óc gì.
"Ngươi, tiểu tử, cũng đừng nói lão đại không che chở ngươi, không phải là muốn đi đưa biên lai cho tên kia sao?" Ngỗi Nam túm cánh tay Trần Cảnh, giống như xách con gà con mà kéo hắn đứng dậy, "Đi! Lão đại đi cùng ngươi!"
"Ngươi theo ta đi?"
"Đúng! Ta không tin có ta ở đây mà hắn còn dám động đến ngươi!"
"Có khi nào là do ngươi cảm thấy lời tôi nói có lý không, nên nghĩ là lão già kia chắc chắn không dám làm khó tôi, dứt khoát làm thuận nước giong thuyền đi theo tôi một chuyến. . ."
"Ăn nói hàm hồ!" Ngỗi Nam giơ tay lên đấm cho một cái.
Một giây sau.
Trần Cảnh trật khớp.
"Ta bây giờ liền đi mách lão già điên!"
Trần Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói, lúc nãy suýt làm Ngỗi Nam khóc, giờ thì chính mình muốn khóc, đau quá!
"Không có ai vô lý như ngươi! Hở tí là đánh người! Tính chó má gì!"
Nghe Trần Cảnh nói sẽ đi mách, Ngỗi Nam vội xông lên ôm chặt lấy hắn, giống như bạch tuột mà bám sau lưng hắn, hai tay che kín miệng Trần Cảnh, nửa đe dọa nửa cầu xin.
"Suỵt—— suỵt —— ngoan nào tiểu đệ ——" Ngỗi Nam không dám vung tay, cười lớn mà không cảm thấy xấu hổ, "Trời ơi, chẳng qua chỉ là trẹo xương có một chút thôi mà! Vì cái chuyện nhỏ như thế mà chạy đi mách, mất mặt lắm a!"
"Ô ô ô——"
"Suỵt, nếu ngươi còn muốn đi mách, thì đừng trách ta giết người diệt khẩu nha."
". . ."
Thấy Trần Cảnh không giãy dụa nữa, Ngỗi Nam hài lòng gật đầu liền thả lỏng tay.
Sau đó lại bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nắm lấy cánh tay Trần Cảnh giật mạnh.
Rắc một tiếng.
Xương khớp trật lại vào vị trí.
"Ngươi, con mẹ. . ." Trần Cảnh người chẳng thích nói tục tĩu, giờ khắc này suýt chút nữa không kìm được mà chửi ra.
Nhưng Ngỗi Nam rõ ràng không quan tâm.
Giả vờ huýt sáo chạy phía trước.
"Nhanh lên! Một lát trời tối thì càng phiền phức! Phía dưới đó nguy hiểm lắm!"
". . ."
Trần Cảnh thở dài, xoa cánh tay vừa được nắn lại, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. . .
Quả nhiên là phải tránh xa người ngốc một chút.
Đặc biệt là cái loại người ngốc sức chiến đấu vượt chỉ tiêu này.
Lần này sơ ý một chút đã bị làm trật khớp.
Lần sau thì sao?
Còn có lần sau nữa không?
Ta còn sống được nữa không?
"Tiểu đệ! Mau lên!"
"Đến đây, đến đây. . ."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận