Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 295: Tinh chi trụ dân di tích ( thượng ) (length: 8181)

Có lẽ đám thuộc hạ mà Hassad dẫn tới đây cũng là lần đầu thấy hắn bị người ta chỉ vào mũi mắng mà không dám cãi lại, nhao nhao đều dùng ánh mắt phức tạp hướng Trần Bá Phù mà nhìn đầy vẻ kính nể.
Thấy thủ lĩnh của mình bị người ngoài mắng, bực bội thì cũng có một chút, nhưng chủ yếu vẫn là thấy hả hê.
Không sai.
Hả hê.
Nếu không phải Hassad lão già này lười đến tận mạng, cư dân trong thành trại cũng sẽ không phải khổ sở sống qua ngày như vậy.
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách cư dân trong thành trại quá lười biếng không chịu tự mình đi tìm vật tư, rốt cuộc trong cái đống lâu này ở cũng không toàn là cựu duệ cấp cao, đại đa số cư dân đều là người cấp thấp thậm chí là người bình thường nhất.
Cho nên thường xuyên có cư dân âm thầm tự giễu, nói cái thành trại này tựa như là viện dưỡng lão và nhà trẻ kết hợp lại, cựu duệ cấp bậc cao nhất trong danh sách cũng chỉ có mỗi Hassad, mà ở dưới hắn, cựu duệ đứng thứ hai trong danh sách, cũng không phải chỉ yếu hơn hắn một chút xíu như vậy đơn giản.
Đúng vậy.
Cựu duệ có thực lực gần với Hassad, là Tsueno Kushiro xếp thứ 2 trong danh sách.
Đương nhiên, đó là chưa tính đến đám máy móc quyến tộc mà Hassad nuôi.
Nếu thêm cả mấy cái đồ chơi kỳ quái cổ quái đó vào, thì thực lực tổng hợp của thành trại cũng không hề yếu so với các thế lực khác trong vùng đất chết.
Chỉ tiếc đám quyến tộc kia đều mang khí tức giống Hassad, nên chúng căn bản không có cơ hội rời thành trại đi ra ngoài.
Hassad thật sự không dám để chúng xuất đầu lộ diện trên đất chết, một khi bị phương sĩ Huyền Không Thành bắt được một chút manh mối, e là không bao lâu hắn lại phải đối mặt với một vòng truy sát mới.
"Không phải nói còn phải dùng mấy ngày nữa để chuẩn bị sao?" Trần Cảnh đi tới, tiện tay cầm cái bình trà Trần Bá Phù đặt trên mặt đất uống một ngụm.
"Không cần!" Hassad nói đến chuyện này cũng phấn khởi đến không chịu nổi, dường như che giấu cả những lời thô tục của lão già trong miệng, trong mắt chỉ có mỗi mình Trần Cảnh, "Cửa thông đạo vào cổ di tích đã bắt đầu ổn định, không có thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ để vào cổ di tích đâu!"
"Bắt đầu ổn định?" Trần Cảnh không hiểu nhìn Hassad, chỉ cảm thấy mấy lời nghe có vẻ đơn giản này lại lộ ra một mùi nguy hiểm.
"Thực ra cửa thông đạo vào cổ di tích ta đã đào ra từ lâu rồi, nhưng cái thông đạo đó trạng thái không được ổn định lắm, nếu tùy tiện thông qua rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn, nên ta vẫn luôn chờ."
Hassad lo lắng giải thích, nhìn biểu tình sốt ruột không nhịn được của hắn, dường như hận không thể bây giờ lập tức vào cổ di tích lấy bức tranh tường đó ra ngay.
"Trạng thái thông đạo đó thay đổi không có quy luật gì cả, có khi ổn định được mấy ngày, rồi lại vào giai đoạn hỗn loạn, có khi lại ổn định nửa tháng…"
"Đi bây giờ sao?" Trần Cảnh tìm chỗ ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, tiện tay nhận khoai tây chiên Ngôn Tước đưa cho rồi bỏ vào miệng.
"Nếu không tranh thủ đi, chờ đến lần sau có khi lại phải mười ngày nửa tháng nữa, chậm thì sẽ sinh biến…" Hassad thúc giục.
Trần Cảnh chậm rãi ăn khoai tây chiên, không chút biểu cảm nhìn Hassad, yên lặng một lúc mới mở miệng.
"Đi từ phòng dưới đất?"
"Đúng đúng! Hôm nay chúng ta có thể đi!"
Lần trước nói chuyện hợp tác, Hassad đã đem tất cả tin tức liên quan đến cổ di tích của vị cựu nhật chi vương kia nói hết ra.
Cổ di tích đó không ở đâu xa.
Mà là ở ngay dưới lòng đất.
Dưới lòng đất thành trại.
Trần Cảnh đến giờ vẫn còn nhớ cái biểu tình không thể tin của lão già và Lawrence khi Hassad nói ra những điều đó.
… "Đây là bản đồ kết cấu do ta đi khảo sát sơ bộ rồi vẽ ra…"
Lúc đó Hassad còn lấy ra một bản vẽ hoa văn màu, trên đó là một hình vẽ giống như hồ lô có dạng số 8.
"Phần phía trên này là kiến trúc chủ thể của thành trại, càng xuống dưới thì càng giống cái loa kèn, không gian bên dưới lớn gấp mấy chục thậm chí cả trăm lần so với thành trại!"
"Ý ngươi là… Thành trại là một bộ phận của cổ di tích kia?"
"Không sai!" Hassad nói đến đây cả người trở nên cực kỳ kích động, như là đã giải quyết được một nan đề bối rối mình bấy lâu, "Mọi người đều cho rằng cái lâu này là một di vật hiếm có của cựu nhật! Nhưng thực chất nó chỉ là một bộ phận của di tích thôi! Chỉ là có được quyền năng của một bộ phận di tích mà thôi!"
… Trong phòng khách.
Hassad vẫn đang dày mặt khuyên lão già đừng tức giận, dù sao trạng thái thông đạo di tích không do hắn kiểm soát, thấy cơ hội đến rồi thì sao có thể bỏ qua chứ?
Trong quá trình đó, Ngỗi Nam và Ngôn Tước đều không dám lên tiếng, dù trong lòng có kích động thế nào cũng phải cố nén, vì các nàng cảm thấy nói chuyện vào thời điểm này là không thích hợp.
Các nàng đều rõ ràng.
Việc đi cổ di tích kia là để các nàng thăng cấp danh sách.
Nếu không có chuyện này, thì lão già căn bản không có khả năng đồng ý hợp tác lần này, đầu óc bị úng nước mới bằng lòng đi liều mạng trong một cái cổ di tích không rõ lai lịch như vậy.
"Thời gian xuất phát đã quyết chưa?" Trần Cảnh hỏi.
"Đi nhanh lên thôi! Hay là… buổi tối?" Hassad cẩn trọng đề nghị một cái thời gian, rồi vội vàng thêm vào một câu, "Buổi tối chúng ta liên hoan cho náo nhiệt chút! Ăn cơm nước xong rồi thì đi!"
"Ăn cơm nước xong rồi mới lên đường đúng không?" Trần Bá Phù cái miệng vẫn luôn thối hoắc, bị đánh thức giấc mà cơn tức vẫn chưa nguôi, thấy thằng cháu ngoan đã có ý nhả ra đồng ý rồi thì cũng không tiện nói thêm gì, chỉ có thể kiếm cơ hội để châm chọc Hassad vài câu.
Nhưng sự thật chứng minh khả năng châm chọc của ông còn vượt xa so với tưởng tượng, một câu nói ra mà đến cả Trần Cảnh nghe cũng thấy phát ghê, cứ có cảm giác lão già này là đang chửi cả bọn hắn.
"Chỉ có những người này đi thôi sao?" Trần Cảnh liếc mắt nhìn đám người đứng bên cạnh Hassad, trừ Tsueno Kushiro là gương mặt quen thuộc thì mấy người còn lại đều lạ mặt, hơn nữa cũng không phải người thuần chủng.
Giống như những phương sĩ cải tạo sinh vật từng gặp ở Huyền Không Thành.
Bọn họ không có ngũ quan trên khuôn mặt.
Gương mặt bằng phẳng như gương lộ ra vẻ quỷ dị.
"Đủ rồi." Hassad không đợi được mà gật đầu, "Giải quyết tên canh giữ là chúng ta vào được!"
"Tên canh giữ đó nhưng mẹ nó là danh sách 6 đó..." Trần Bá Phù vẫn còn hơi lo lắng, ngậm điếu thuốc trong miệng lẩm bẩm một câu, "Ngươi định dùng chiến thuật biển người của chúng ta để chơi nó à?"
"Cái chiến thuật biển người chó má gì chứ, nói thật, ta thật ra chả có chút tin tưởng nào vào các ngươi…" Hassad nói tới đây thì chậm rãi dời mắt khỏi Trần Bá Phù, nhìn về Jaegertos đang đứng bất động trên ban công, "Ta tin tưởng ở vị kia hơn!"
"Vậy thì thử xem đi."
Trần Cảnh cũng không do dự thêm, rốt cuộc nếu làm cho Ngôn Tước và Ngỗi Nam tăng cấp danh sách thì đường tiếp theo cũng dễ đi hơn một chút.
"Làm được thì làm, không làm được thì chúng ta rút."
Nghe thấy câu này, Jaegertos từ từ ngẩng đầu lên.
"Vương, người không cần lo lắng, nhất định sẽ làm được."
"Ngươi có chắc vậy sao?" Trần Cảnh sửng sốt.
"Chôn cất trong cổ di tích kia chỉ là một cựu nhật chi vương thôi."
Tuy lời Jaegertos tràn đầy vẻ miệt thị không chút che giấu, nhưng cái ngữ khí bình tĩnh đó lại như là đang kể ra một sự thật khiến người ta tin phục.
Hắn từ từ đi đến bên cạnh Trần Cảnh.
Ngọn lửa màu đen đang lặng lẽ bùng cháy dưới bộ giáp xác thịt.
"Ở cái thời đại đó, những cựu nhật chi vương bị chúng ta săn giết không ít đâu, chỉ là một tinh chi trụ dân bất nhập lưu… chỉ vậy thôi."
- Thứ nhất đã đến ~(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận