Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 67: Mất trộm bia đá cổ (length: 8220)

Trận mưa mà Tiếu Binh đang đứng hứng chịu càng lúc càng lớn.
Tóc Trần Cảnh đã sớm ướt sũng vì mưa, nhưng hắn không hề có ý định che dù cho mình.
Hắn thích cái cảm giác đứng giữa màn mưa đêm để mặc mưa lớn trút xuống.
Không chút e dè.
Thả lỏng đến rối bời.
Tựa như là cái lúc trước kia…
“Ý ngươi là… Ta không phối hợp với ngươi… Ngươi liền muốn giết ta?!”
“Ta đâu có nói vậy, chính ngươi tự nói đấy chứ.”
“Giết ta ngươi sẽ gặp phiền phức lớn! Ngươi hẳn phải biết điều đó!”
“Ừm… Vậy nên ngươi ngoan ngoãn phối hợp chẳng phải xong?” Trần Cảnh cười nghiêng đầu, đánh giá cái gương mặt vì sợ hãi mà trở nên nực cười kia, “Ta cũng không muốn giết người, vậy nên ngươi đừng ép ta được không?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao!” Smith run rẩy gào lên, dường như đã đoán được Trần Cảnh kế tiếp sẽ làm gì, “Ngươi căn bản không tính thả ta! Bởi vì ngươi thả ta về thì ngươi cũng sẽ gặp rắc rối! Rõ ràng ngươi đều biết những điều đó mà!”
“Đánh cược một keo thôi.”
Trần Cảnh cười nói, nhún vai.
“Không cược, ngươi sẽ chết.”
“Cược, ngươi không chắc sẽ chết.”
Trận đánh cược này nhất định không công bằng.
Smith rất rõ điều này.
Trần Cảnh gần như không cần nỗ lực gì, trong khi hắn lại phải lấy chính cái mạng mình làm giá để đánh cược.
Sau một hồi do dự.
Smith quyết định nghe theo Trần Cảnh cược một lần.
Vì hắn đã chẳng còn con đường nào khác để đi.
Smith không hề nghi ngờ, chỉ cần hắn dám cự tuyệt, giây tiếp theo Trần Cảnh sẽ sai con quái vật kia cắn đứt cổ hắn ngay lập tức.
“Tấm bia đá đó nằm trong di tích cổ Nam Cực.” Smith cố gắng nén cơn đau nhức do hai cánh tay bị bẻ gãy, nghiến răng nói, “Nhưng khi khai quật di tích, ngoài ông nội ngươi ra thì không ai phát hiện nó, trọng điểm của chúng ta khi ấy là cái vương tọa hoàng kim kia và cả cái đồng hồ cát…”
“Nói tiếp đi.” Trần Cảnh cười gật đầu.
“Chúng ta vốn dĩ không hề biết đến sự tồn tại của tấm bia đá kia, mãi cho đến một tháng trước…” Smith ngẩng phắt lên trừng Trần Cảnh, như thể vẫn còn giận dữ chuyện tấm bia đá, “Chúng ta ở nơi sâu nhất của di tích… phát hiện một chuỗi mật ngữ được khắc trên đường hầm…”
“Chỗ khắc chữ vô cùng ẩn khuất, thậm chí trong suốt những năm qua, chúng ta đi vào đường hầm kia hơn vạn lần cũng chưa từng phát hiện ra…”
“Đoạn mật ngữ đó là gì?” Trần Cảnh tò mò hỏi.
“Sau khi dịch ra thì chỉ là một câu nói.”
Smith giãy giụa hai cái, như thể muốn thoát khỏi vòng tay của Baiaji, nhưng Trần Cảnh chẳng quan tâm đến việc giãy giụa của hắn, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
“Bên trong bia đá, có chiếc chìa khóa dẫn đến đình viện của thần linh.”
Chìa khóa?
Trần Cảnh khẽ nhướng mày.
Chiếc chìa khóa dẫn đến đình viện của thần linh?
Chẳng lẽ chính vì sự tồn tại của chiếc chìa khóa này mà ông lão mới mất tích…
“Khi ấy chúng tôi cũng không biết tấm bia đá là cái gì, cũng không biết nó ở đâu…”
“Cho đến vài ngày…”
“Chúng tôi đã tìm thấy manh mối ở vài nơi khác của di tích cổ…”
Smith có vẻ cũng chẳng buồn giả vờ nữa.
Hắn dường như vô cùng hận ông nội Trần Cảnh, khi nói đến đây, mắt Smith gần như tóe lửa, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Theo manh mối… chúng tôi ở phía đông tầng băng của di tích… đã tìm thấy một mật thất dưới lòng đất…”
“Mật thất đó rất đặc biệt… Vô số lần che mắt những thiết bị khoa học dùng để dò xét của chúng ta… Nếu không phải theo manh mối mà tìm ra cơ quan mở cửa… thì ai cũng sẽ chẳng nghĩ rằng bên trong lại có một cái mật thất…”
“Tấm bia đá được đặt trong cái mật thất đó sao?” Trần Cảnh hỏi.
“Không sai, nhưng khi chúng tôi đến thì tấm bia đá trên bệ thờ đã không còn, bên trong chẳng có gì cả…” Smith nghiến răng ken két nói, “Theo những dấu vết còn sót lại… Chúng tôi có thể khẳng định trên đó đã từng bày một tấm bia đá!”
“Sau đó các ngươi nghi ngờ ông ta?” Trần Cảnh vẫn điềm tĩnh hỏi, trong mắt giấu một tia hiếu kỳ, “Dựa vào đâu mà nghi ngờ ông ấy?”
“Hiện trường có dấu vân tay của ông ta, ngươi nghĩ xem?” Smith cười khẩy.
“…”
Nhận được câu trả lời này, Trần Cảnh cũng chẳng biết nói sao cho phải.
Chỉ có thể trách ông lão khi xưa quá sơ ý.
Nếu đã có thể lấy được đồ ở những nơi như thế này, lại còn để lại nhiều manh mối đến vậy…
Nhưng nghĩ kỹ lại.
Hình như để lại vân tay cũng bình thường thôi.
Dù sao thì thời điểm ông lấy tấm bia đá kia là năm 1972.
Huống hồ làm việc trong đám đông, khó tránh khỏi sẽ vì căng thẳng mà sơ sẩy để lại dấu vết…
“Cho nên các người đã tìm đến đây?” Trần Cảnh thở dài một tiếng.
“Không sai, khi phát hiện những dấu vân tay kia, chúng tôi đã ngay lập tức sai chi nhánh Á Cảnh điều tra toàn bộ thông tin liên quan đến ông nội ngươi, thân thích, bạn bè, đồng nghiệp… Những người có quan hệ với ông ấy, chúng tôi đều đã điều tra hết.”
“Điều tra nhiều vậy làm gì?” Trần Cảnh cúi đầu cười nhạt, đá nước mưa dưới đất, “Trực tiếp đến bắt chẳng phải xong à?”
“Ai có gan đó chứ?”
Smith nói đến đây, như thể cũng hận chính mình lúc trước đã đưa ra một quyết định sai lầm ngu ngốc.
“Nếu chúng ta có thể thông qua những vật chất còn tồn tại trong di tích để trở thành siêu phàm giả, thì đương nhiên ông nội ngươi cũng có thể, hơn nữa tấm bia đá kia mang một ý nghĩa phi thường… Cho nên chúng tôi nghi ngờ ông nội ngươi cũng là siêu phàm giả!”
“Ra là như vậy…” Trần Cảnh ngẫm nghĩ nhìn Smith, “Nếu ông ấy cũng là siêu phàm giả, các ngươi cứ tùy tiện đến bắt, không khéo sẽ đánh động đến rắn cỏ…”
“Cho nên chúng tôi vẫn luôn không hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều muốn nghiên cứu ra một phương án có tỷ lệ thành công một trăm phần trăm, rồi sau đó mới ra tay…” Smith cúi đầu.
Trần Cảnh yên lặng lắng nghe lão nhân kể lại, dường như đã đoán được phần sau.
“Cho đến khi chúng tôi biết được rằng ông lão kia rất có thể đã chết, hiệp hội mới nhanh chóng phái chúng tôi chạy đến xem.”
“Sao các người biết ông ấy chết?” Trần Cảnh ngơ ngác, đây cũng là nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn.
Chuyện ông lão giả chết, hắn không thể nào từng nói với người khác!
“Không lâu trước chúng tôi nhận được tin báo, ông nội ngươi đã đến một bệnh viện ở tỉnh thành kiểm tra, phía bệnh viện đưa ra kết quả kiểm tra là ung thư gan ác tính, hơn nữa đã lan rộng…”
Nghe Smith đưa ra lời giải thích, Trần Cảnh lập tức đờ người.
Tựa như bị thứ gì đó gõ một cái thật mạnh vậy.
Đầu óc Trần Cảnh bỗng chốc trở nên trống rỗng.
“Theo kết quả chẩn bệnh của bác sĩ chủ trị cho ông nội ngươi khi ấy, ông nội ngươi sống không quá nửa tháng thì sẽ chết, các chức năng cơ thể đã thoái hóa đến mức không thể có cơ hội chuyển biến được nữa…”
Smith như thể có thể tưởng tượng ra hình ảnh Trần Bá Phù khi đến bệnh viện khám bệnh, trên gương mặt già nua không kìm được lộ ra một nụ cười hả hê.
“Nghe bác sĩ chủ trị nói, ông nội ngươi khi ấy còn ho ra rất nhiều máu trong bệnh viện, đi đứng cũng không vững nữa…”
Giờ phút này, đầu Trần Cảnh rối loạn tưng bừng.
Lẽ nào lời Smith nói là sự thật… Ông lão bị ung thư gan?!
Nhưng…
Tại sao ta không hề hay biết…
“Có phải ngươi đang gạt ta… Ta…” Trần Cảnh lẩm bẩm, gương mặt luôn tươi cười nay lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm khác lạ.
“Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Lần này đến lượt Smith trợn tròn mắt, bởi vì qua phản ứng của Trần Cảnh có thể thấy được, đối phương thật sự không hề biết chuyện này.
“Ta đã lâu không về… Ông ấy không hề nói với ta những chuyện này…” Trần Cảnh biểu cảm kinh ngạc lẩm bẩm, rồi sau đó im lặng.
Một lát sau.
Trần Cảnh hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó.
Hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc, chậm rãi mở miệng.
“Vấn đề cuối cùng.”
“Sau khi ngươi đưa ta về hiệp hội…”
“Rốt cuộc muốn xử lý ta như thế nào…”
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận