Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 111: Nói liền lại biến thành pháo hoa (length: 8777)

Ngỗi Nam lôi một cái ghế đẩu nhỏ đến.
Nàng ngồi ngay bên ngoài cửa phòng vệ sinh.
Hai tay chống cằm, mặt hướng TV, dù rằng sự chú ý dồn hết vào màn hình, nàng vẫn thỉnh thoảng buông một câu:
"Sao còn chưa xong nữa?"
"..."
"Có phải ngươi rớt xuống cống rồi không?"
"..."
"Hay là ta vào xem thử?"
"Khục."
Trần Bá Phù nghe không lọt tai nữa, mặt mày khó chịu liếc nhìn Ngỗi Nam.
Nhưng ông cũng không tiện nói gì, vì ông biết đầu óc Ngỗi Nam như thế nào... À không, cô nhóc này hoàn toàn không có đầu óc.
Phải vậy.
Tính toán chi li với một đứa ngốc không đầu làm gì?
"Đừng giục."
Cửa phòng vệ sinh chợt mở, Trần Cảnh mặc áo choàng tắm nhung san hô màu xám nhạt, lau tóc ướt bước ra.
"Như đòi mạng..." Trần Cảnh không để ý ánh mắt hơi kỳ quái của Ngỗi Nam, vừa lau tóc vừa vào phòng ngủ, "Ta đi sấy tóc, ngươi xem TV với ông nội đi."
Ngỗi Nam ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Cảnh như muốn ăn tươi nuốt sống. Bỗng nhiên nàng hơi hiểu vì sao có một số người cựu duệ thích ăn thịt người.
Phải rồi.
Ngỗi đại ca ta đây giờ cũng muốn ăn thịt người!
Có lẽ do tắm nước quá nóng, da thịt Trần Cảnh ửng hồng, trên mặt vốn trắng nõn trơn láng, mồ hôi nhỏ giọt.
Trong đôi mắt hoa đào trong veo long lanh cũng đầy hơi nước mờ ảo.
Tuy Ngỗi Nam là cựu duệ.
Lại còn là dạng cựu duệ thích ru rú ở nhà không quan tâm thế sự.
Nhưng nàng cũng phân biệt được cái gì gọi là đẹp, cái gì là không đẹp.
Ví như Trần Cảnh hiện tại, chính là loại đẹp đến nỗi nàng hận không thể nuốt chửng.
Loại xúc động này không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Chỉ là...
"Ngẩn ngơ gì đấy?"
Ngỗi Nam vẫn đang ngẩn người nhìn về phía phòng ngủ, hoàn toàn không để ý Trần Cảnh đã thay đồ xong quay lại.
"Hả? Không... không ngẩn người!"
"Khục."
Trần Bá Phù lại ho khan, chỉ vào điều khiển từ xa ngay trước mắt, bảo ngoan tôn tử cầm cho ông cái.
Nhưng Ryan nhanh chân hơn.
Trần Bá Phù thậm chí nghi ngờ hắn đã thức tỉnh danh sách cao hơn.
Ông vừa dứt lời, điều khiển đã được Ryan cung kính đặt trong tay ông, suýt chút nữa thì đụng phải mũi ông.
"Tay ngươi sao mà nhanh vậy..." Trần Bá Phù bất đắc dĩ nói.
Ryan không hiểu gì, chỉ thấy ông lão hơi không vui, nhưng cũng chẳng biết mình làm sai gì, nên đành một mặt cầu viện nhìn Trần Cảnh.
"Sao vậy?"
Trần Cảnh bước tới, ngồi cạnh ông lão.
"Ông nội nói con chuyện này, đừng không để trong lòng."
Trần Bá Phù không rời mắt khỏi TV, nhưng khóe mắt lại vụng trộm liếc nhìn Ngỗi Nam, giọng nói cũng hạ thấp thật nhiều.
"Sau này con để ý chút, ở cạnh con nhóc kia, nhớ đeo 'Baiaji' của con vào."
"Vì sao?" Trần Cảnh đầy vẻ khó hiểu hỏi.
"Sợ con nhóc kia thú tính nổi lên thôi, dù con là cựu duệ, nhưng cựu duệ cũng có thể ăn thịt cựu duệ đấy..." Mặt Trần Bá Phù nghiêm trọng nói, "Vừa rồi ta thấy ánh mắt con bé như muốn ăn thịt con vậy!"
"Không thể nào?" Trần Cảnh thấy Ngỗi Nam không đến nỗi cầm thú như vậy, dù sao trước đây nàng từng nói không ăn thịt người mà.
"Dù sao con cũng tự cẩn thận." Trần Bá Phù hừ lạnh, "Con nên biết, trên đời này, ngoài ông nội ra, ai cũng có khả năng hại con, nhớ chưa?"
Trần Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, hiểu rồi.
Nhưng thật sự hiểu hay không, chỉ mình hắn rõ.
Từ đầu đến cuối, Ngỗi Nam đều hai tay chống cằm nhìn TV, như đang suy tư gì, hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của Trần Bá Phù và Trần Cảnh.
Đến khi chương trình giải trí trên TV bị Trần Bá Phù đổi.
"Chèn một tin tức!"
Nghe giọng điệu khẩn trương của người dẫn chương trình, Trần Bá Phù có chút hào hứng gật đầu, sau đó bỏ điều khiển, Trần Cảnh cũng ngóng theo.
"Khu Thái Bình thành phố Vĩnh Dạ bị nghi ô nhiễm bởi tàn uế cựu nhật! Hiện đã có ba nạn nhân! Lần lượt là..."
Tàn uế cựu nhật?
Trần Cảnh chú ý đến từ ngữ kỳ lạ này, trong đầu tức thì hiện ra ký ức tương ứng.
Từ khi "Trần Cảnh thế giới bên trong" và "Trần Cảnh thế giới bên ngoài" hợp nhất, ký ức chỉ thuộc về "Trần Cảnh thế giới bên trong" cũng hoàn toàn dung hợp với hắn.
Nên rất nhanh, hắn đã tìm được một đoạn ký ức về "tàn uế cựu nhật" trong não...
Tàn uế.
Là một số vật chất cổ xưa sót lại từ thời đại cựu nhật.
Có dạng chất lỏng, có dạng chất rắn.
Mà cũng có thứ hoàn toàn ở dạng mắt thường không thể thấy.
Tuy trạng thái của chúng kỳ quái, nhưng có một điểm chắc chắn là chúng tựa như virus.
Mọi sinh vật tiếp xúc với chúng, đều sẽ biến đổi khó lường.
Như loài người máy biến dị từ vùng đất chết mà Trần Cảnh từng gặp, chính là sinh ra từ sự biến đổi này...
Lúc này.
Hình ảnh trên TV đã chuyển sang một video giám sát của một cửa hàng.
Trong hình là một người đàn ông trung niên độ ba bốn mươi, tóc đen da vàng, mặt Á châu điển hình.
Anh ta như bị kinh hãi gì đó, điên cuồng gào thét với ông chủ cửa hàng.
"Các người bắt cóc tôi đến đây làm gì?! Đây là đâu?! Rõ ràng là tôi đang ở..."
Chưa kịp nói hết, toàn thân anh ta đột ngột phình to, như một quả bóng bị thổi phồng đến cực hạn.
Một giây sau.
Anh ta như pháo hoa cấu thành từ huyết nhục và tạng khí, nổ tung thành từng mảnh vụn không thể tả.
"Chỉ có vậy? Không giống bị tàn uế ô nhiễm à..."
Trần Bá Phù rất bình tĩnh ngáp một cái.
Hình ảnh này chẳng có gì đáng nhắc đến đối với ông, dù sao ông sống ngần này tuổi, có cảnh máu me kỳ dị nào mà ông chưa thấy qua?
"Haizzz..." Ngỗi Nam lấn đến bên cạnh Trần Cảnh, tỏ vẻ chán ghét, "Anh ta chắc chắn đã đi vào đất chết! Nên mới bị "Tàn uế" ô nhiễm!"
"Cô muốn cãi với ta hả?" Trần Bá Phù nghiêng mắt nhìn nàng, giọng điệu trở nên không thân thiện, "Tàn uế nào ta chưa thấy qua? Mà có thật má nó chưa thấy vụ này... Ông chủ cửa hàng này xui thật đấy!"
"Biết gì mà nói!"
"Cô nói cái gì?"
"..."
Trong khi Trần Bá Phù và Ngỗi Nam đấu khẩu, Trần Cảnh với vẻ mặt có chút cứng đờ, không ai chú ý đến.
Nếu như họ để ý kỹ hơn, có lẽ sẽ tìm thấy một tia sợ hãi tận đáy lòng trong mắt Trần Cảnh.
Phải vậy.
Trần Cảnh sợ.
Vì hắn quá rõ cái người kia chết như thế nào.
Từ những tin nhắn lộ ra của anh ta cũng có thể biết, anh ta tuyệt đối là người tham gia kỳ thi nhảy vọt sinh vật này, giống như hắn, đến từ thế giới biểu của Trái Đất.
Vậy nên hắn chết, căn bản không phải do bị tàn uế ô nhiễm!
Mà là do...
******************** [ 4: Xin hãy nhớ kỹ đừng để lộ thân phận thật sự của mình trước bất kỳ "Người bản địa" nào trong trường thi, bất cứ thí sinh nào cố ý phá hoại quy tắc kỳ thi này, sẽ lập tức bị tước quyền thi và xóa sổ ] ******************** Canh ba!
Cảm ơn mọi người đã theo dõi, nhờ đó mà ta mới có thể thành công vào vòng đề cử thứ hai, nếu mọi người muốn xem nhiều hơn thì hãy tiếp tục theo dõi nha, lượt theo dõi càng cao thì càng có đề cử đấy.
Cho nên theo thường lệ 3.26 - 3.28 Ba ngày liên tục thêm chương!
【Mỗi ngày đều có ba canh! Buổi trưa 12 giờ một canh, buổi tối 8 giờ hai canh! 】 【Lượt theo dõi siêu cấp quan trọng, ảnh hưởng đến việc truyện này có thể tiếp tục có đề cử hay không, mọi người cố gắng đọc hết các chương mới vào trước 12 giờ tối nhé, xin nhờ xin nhờ ( ` ) so tim 】 ************************************************** Cảm ơn những bạn đã tặng phiếu đề cử và nguyệt phiếu!
Cảm ơn [lão Dịch nhất bổng], [gọi A Đại đi], [nhị lưu văn mèo], [cùng Dịch ca đi] đã khen thưởng! ( ` ) cúi người!
Cảm ơn tất cả bạn bè đã đến ủng hộ, cám ơn sự ủng hộ của các bạn, yêu mọi người!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận