Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 535: Phật mẫu hoạn · Cực nhạc bi ( thượng ) (length: 8188)

Trần Cảnh đối phật mẫu nơi phát ra cũng không xa lạ, đặc biệt là sau khi Kiều Ấu Ngưng cùng hắn nói chuyện phiếm qua một ít về chuyện cũ của phật mẫu. Trần Cảnh biết, phật mẫu là một loại hợp chất dẫn xuất hàng đầu trong danh sách của Kiều Ấu Ngưng.
Danh sách của Kiều Ấu Ngưng có tên là "Sinh Mệnh", mà phật mẫu chính là một bộ phận tách ra từ danh sách Sinh Mệnh, trong hàng ức vạn năm tháng nó đã sớm bị ăn mòn ô nhiễm, cho đến khi biến thành bộ dạng đáng sợ như bây giờ.
Nói thật.
Kỳ thực cho đến bây giờ, Trần Cảnh vẫn không biết phật mẫu trông như thế nào, kể cả Trần Bá Phù và những người từng giao chiến với tự viện, cũng như những điển tịch cổ ghi chép về phật mẫu được truyền ra ngoài. Tất cả những thông tin về phật mẫu đều rất mơ hồ.
Chỉ biết rằng phật mẫu là một cổ thần có sức sống gần như vô hạn, là một vị thần từ bi thương xót chúng sinh, nhưng hình dáng cụ thể của nó ra sao thì không ai biết.
Không chỉ vậy, bản tướng của phật mẫu bên trong tự viện cũng là một bí mật tuyệt đối. Đây là điều Trần Cảnh nghe được từ Kiều Ấu Ngưng, ngoài Ách Già đại nhân và các vị trưởng lão, trước mắt chỉ có Kiều Ấu Ngưng từng gặp phật mẫu.
"Phật mẫu thực chất là hình tượng của chúng sinh." Kiều Ấu Ngưng miêu tả với Trần Cảnh như vậy, dù đã tận mắt nhìn thấy phật mẫu nhiều lần, nhưng mỗi khi muốn miêu tả cụ thể thì nàng lại không biết phải nói thế nào cho phải, chỉ có thể miễn cưỡng hình dung, "Ngươi có thể thấy đặc điểm của ức vạn sinh linh trên người phật mẫu, như một sự dung hợp hỗn độn..."
Trần Cảnh nghe mà đầu óc mờ mịt, nhưng từ cách miêu tả này, có thể thấy tướng mạo của phật mẫu chắc chắn rất kinh khủng, đây cũng là lý do tự viện không dám tuyên truyền bản tướng của phật mẫu ra bên ngoài.
Những tượng phật mẫu được chế tạo đều lấy các hình thái nhân loại dễ được dân chúng chấp nhận làm chủ.
"Nó muốn ăn ta?" Trần Cảnh dù trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn có mấy phần không hiểu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc không thể xóa bỏ, "Nếu Ấu Ngưng không lừa ta, thì phật mẫu hẳn là một bộ phận của nàng..."
"Ta cũng không chắc chắn được." "Hắn" lập tức giải thích trong đầu, "Nhưng ta mơ hồ cảm giác được... nó có sát ý với ngươi."
Sát ý.
Trần Cảnh càng thêm mờ mịt, nhất thời cũng không tìm được lý do.
Và ngay lúc này.
Đại điện vốn đang ồn ào bỗng nhiên im lặng trở lại, ngay cả Trần Bá Phù đang chuẩn bị nổi nóng cũng mất tiếng ngay lập tức. Vì mọi người đều nghe thấy tiếng động truyền đến từ dưới nền đất của tự viện, đó là tiếng động giống như nhịp tim thình thịch, thậm chí mặt đất cũng rung động nhè nhẹ.
"Phật mẫu?" Trần Bá Phù cúi đầu nhìn xuống nền gạch điêu khắc long phượng, trong mắt chợt lộ ra một tia cảnh giác, lại nghi ngờ nhìn quanh mọi người, "Ách Già, ngươi có phải muốn lừa chúng ta đến tự viện để giết đi..."
Thực ra Trần Bá Phù vẫn luôn nghi ngờ mục đích thực sự của tự viện, đặc biệt là sau khi Kiều Ấu Ngưng xúi giục để hai bên đều có ý muốn hợp tác.
Bởi vì Trần Bá Phù không tin lũ tăng lữ này. Trong mắt hắn, nếu là người chấp chưởng tự viện, thì lựa chọn đầu tiên đương nhiên là liên thủ với Huyền Không Vĩnh Dạ, giết hắn trước khi kẻ phục hồi từ vực thẳm trỗi dậy mới là giải pháp tối ưu.
Thật ra thì cũng chỉ có như vậy thôi.
Giường bên cạnh sao để người khác ngáy được.
Thế giới này trông có vẻ rộng lớn, nhưng đối với những thế lực có cổ thần trấn giữ mà nói thì vẫn còn quá nhỏ bé, nhưng dù thế nào, dù quần hùng nổi lên chia ba thiên hạ thì những thế lực như tự viện vẫn là những thế lực hàng đầu.
Cho nên một khi kẻ phục hồi từ vực thẳm hoàn toàn trỗi dậy, cục diện này sẽ không còn nữa, toàn bộ thế giới sẽ bị thế lực vực thẳm bao phủ, những cổ thần cao cao tại thượng rồi cũng sẽ ngã xuống dưới vực thẳm.
Điều này đối với những giáo phái cổ lão đã quen làm "lão đại" là một việc không thể tha thứ, cho nên Trần Bá Phù mới nghi ngờ.
"Lão tử nghĩ kỹ một chút... luôn cảm thấy không đúng..." Trần Bá Phù đứng cạnh Trần Cảnh, năng lượng trong cơ thể chậm rãi bùng nổ, đôi mắt đục ngầu hiện lên một vẻ nguy hiểm, "Mâu thuẫn giữa ta và tự viện các ngươi cũng không ít... Lần đàm phán này lừa chúng ta đến để tóm gọn một mẻ... Tuy không phải là tác phong của các ngươi nhưng hẳn là cũng làm được..."
"Chúng ta chưa bao giờ có ý định đó." Ách Già bất đắc dĩ nhìn Trần Bá Phù, tự nhủ sao lão già điên này vẫn thế, qua bao nhiêu năm vẫn là bộ dạng không nói đạo lý này.
"Vậy thì khó nói lắm à nha, đây đều là những việc không yên lòng mà..." Trần Bá Phù nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Huống chi sao ta cảm giác phật mẫu không ưa chúng ta lắm."
Khoảnh khắc này, bầu không khí trở nên căng thẳng, ngay cả không khí cũng mơ hồ có mùi thuốc súng.
Nếu không phải Ách Già luôn ra hiệu bằng ánh mắt, bảo các trưởng lão im miệng đừng kích thích mâu thuẫn thì có lẽ lúc này đã không thể kiểm soát mà cãi vã rồi.
So với Ách Già.
Người lo lắng nhất cho việc hai bên đánh nhau... là Kiều Ấu Ngưng.
Nàng là người xúi giục đàm phán hợp tác giữa hai bên.
Cũng là người tuyệt đối không muốn thấy hai bên động tay đánh nhau.
Đối với Kiều Ấu Ngưng, sự tồn tại của Trần Cảnh có ý nghĩa khó diễn tả, nàng có thể không màng báo đáp mà làm rất nhiều chuyện cho Trần Cảnh, chỉ cần Trần Cảnh muốn là nàng đều có thể làm, cho dù là mạo hiểm nguy hiểm chắc chết cũng không một lời oán hận.
Nhưng đối với nàng, tự viện cũng là "nhà".
So với cái gọi là "nhà" ở thế giới biểu, tự viện càng có tình người hơn, dù là bà Hồng hiền lành hay những trưởng lão đang ngồi ở đây, ai nấy cũng đều là những bậc trưởng bối quan tâm chăm sóc nàng.
"A Cảnh... ta sẽ không hại ngươi..." Kiều Ấu Ngưng tái mặt nhìn Trần Cảnh, giọng điệu hết sức vội vàng, "Ngươi khuyên nhủ lão gia tử đi... Tự viện thật sự không có địch ý với các ngươi..."
"Ta biết."
Trần Cảnh cười với Kiều Ấu Ngưng, tiện tay kéo vạt áo Trần Bá Phù, ra hiệu bảo ông ta ngồi xuống nói chuyện.
"Ngoan tôn, theo ta thấy thì chúng ta về thôi, với lũ tăng lữ này không có gì để mà nói cả... Ngoan tôn?"
Lúc Trần Bá Phù ngồi xuống lần nữa, vẫn một mặt sốt ruột khuyên Trần Cảnh về cho xong, nhưng lời còn chưa dứt, ông ta lại phát hiện trạng thái của Trần Cảnh có chút kỳ quái.
Trong đôi mắt trong veo của Trần Cảnh.
Từng sợi tơ vàng mà mắt thường có thể thấy được đang lưu động trong lòng trắng, mà con ngươi đen nhánh dường như cũng bị những sợi vàng này bao phủ, đang biến thành màu hoàng kim với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Theo tiếng tim đập của phật mẫu dưới nền đất càng rõ ràng.
Trần Bá Phù chỉ phát hiện màu vàng dưới đáy mắt của Trần Cảnh càng trở nên đậm đặc.
"Điều kiện..." Trần Cảnh nhìn Ách Già, đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Việc của các ngươi thì trước hết hãy nghĩ xem điều kiện hợp tác là gì đã..."
Giờ phút này Ách Già cũng không còn che giấu nữa, dù sao theo tính tình của lão già điên thì, dài dòng thêm hai câu nữa có lẽ ông ta sẽ lật bàn giết người.
"Giúp chúng ta thả phật mẫu ra."
Ách Già khoanh chân ngồi trước bàn, tay phải không ngừng khuấy một chuỗi phật châu bằng gỗ đơn giản, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không chịu nổi, giọng điệu đều hết sức bất đắc dĩ.
"Nếu không Cực Trú đô cũng sắp hủy rồi..."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận