Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 69: Sinh mệnh bao phủ tại mưa bên trong (length: 7595)

Đêm mưa lạnh lẽo thấu xương.
Dưới bầu trời đầy tia chớp, ba cái xác chết không một tiếng động đang quỷ dị nhảy múa.
Trần Cảnh và Smith giống như khán giả bình thường, im lặng thưởng thức màn trình diễn khai mạc do Baiaji dàn dựng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi làm bọn chúng lắc lư cho vui thôi chứ..." Trần Cảnh liếc nhìn Baiaji đang thích thú đùa giỡn với xác chết, "Không ngờ ngươi cũng có tế bào nghệ thuật đấy."
Sự vặn vẹo của xác chết thực sự có quy luật.
Mặc dù tư thái của chúng quái dị, trông như quần ma loạn vũ, nhưng nhìn lâu sẽ phát hiện... chúng xoay còn có ý tứ đấy chứ.
Giống như một loại vũ đạo tế tự của bộ lạc cổ xưa nào đó.
Quỷ dị, cổ quái, thần bí.
"A —— a ——" Khóe miệng Baiaji nhếch cao, miệng đột nhiên phát ra một thứ tiếng cười giống con người, con ngươi đầy vẻ vui thích.
"Ngươi... ngươi thả ta đi... Giết ta đối với ngươi không có lợi ích gì..."
Mặt Smith đầy mồ hôi lạnh hoặc có lẽ là nước mưa, lúc này Trần Cảnh trong mắt hắn, quả thực còn đáng sợ hơn cả lũ ác ma.
Thậm chí có một khoảnh khắc, Smith không khỏi nghi ngờ.
Cái gọi là người trẻ tuổi Trần Cảnh này... chẳng lẽ đã từng giết rất nhiều người rồi sao?
Vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh và ôn hòa của hắn, không giống dáng vẻ mà người bình thường nên có.
Ví dụ như bây giờ.
Trần Cảnh an tĩnh thưởng thức màn "ca vũ kịch" trong đêm mưa, dường như xác chết trong mắt hắn đều là những vũ công xinh đẹp thuần khiết.
Thứ ánh mắt thưởng thức nghệ thuật này, Smith không tài nào lý giải nổi.
Cũng khiến hắn sợ hãi.
Hắn cảm thấy Trần Cảnh như một tên biến thái.
"Thả ta... ta sẽ nhớ ngươi một ân tình..." Smith ban đầu nhỏ giọng cầu xin, thấy Trần Cảnh không hề động lòng, lại không nhịn được điên cuồng gào lớn, "Ta là nguyên lão của [Dĩ Thái hiệp hội]! Ngươi không thể giết ta! ! ! Giết ta ngươi cũng sẽ chết! ! !"
"Đúng là vậy."
Trần Cảnh gật gù, như thể đang thật sự cân nhắc có nên thả hắn hay không.
Thấy tình cảnh này, Smith trong lòng mừng rỡ.
Hắn như vớ được cọc, liều mạng hứa hẹn với Trần Cảnh những điều mình không làm được.
"Chúng ta biết bí mật tiến hóa, vé vào cửa di tích cổ ở Nam Cực, còn cả... tiền bạc, quyền lực! Ta đều có thể cho ngươi! !"
"Ngươi nghĩ ta cần mấy thứ đó sao?"
Trần Cảnh đưa tay vỗ vỗ vai gầy gò của Smith, an ủi cảm xúc đang sắp sụp đổ của hắn.
"Những thứ đó đối với ta đều không quan trọng."
"Vậy... vậy ngươi muốn gì..." Hai mắt Smith đỏ ngầu, liều lĩnh dụ dỗ nói, "[Dĩ Thái hiệp hội] thì thế nào? ! Ta có thể cho ngươi cả hiệp hội! ! Đến lúc đó ngươi sẽ là lãnh đạo cao nhất của hiệp hội! !"
"Ta nói rồi, mấy thứ đó đối với ta không quan trọng."
"Vậy cái gì đối với ngươi quan trọng! Ngươi nói cho ta biết!" Smith như một kẻ điên, gào thét điên cuồng.
Trần Cảnh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời.
"Không có ngươi, đối với ta rất quan trọng."
Những lời này vừa thốt ra từ miệng Trần Cảnh, mỗi một từ đều như dao mổ chuẩn xác, phá nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Smith.
Trần Cảnh từ từ ghé sát mặt vào trước mặt Smith, nhỏ giọng hỏi.
"Nếu... nếu bia đá bị các ngươi lén lút mang đi... Bên hiệp hội sẽ xử lý các ngươi thế nào?"
Nghe những lời này, vẻ mặt Smith lập tức chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành một dáng vẻ tuyệt vọng đến tột cùng.
Vì hắn hiểu rõ Trần Cảnh muốn làm gì.
"Ngươi sống, ta sẽ gặp phiền phức."
"Ngươi chết, ta cũng không thoát được."
"Cho nên chỉ còn một con đường để đi..."
Trần Cảnh nhẹ nhàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí, hoàn toàn không để ý nỗi sợ hãi trong mắt Smith.
Cùng lúc đó, Baiaji dường như nghe thấy tiếng lòng Trần Cảnh.
Nó đột ngột dời mắt khỏi ba con rối thịt, quay đầu nhìn Trần Cảnh, rồi cúi xuống nhìn Smith, trong mắt đầy vẻ hưng phấn quái dị.
"Thượng đế sẽ không tha thứ tội ác của ngươi... ngươi sẽ xuống địa ngục..." Môi Smith run rẩy, gần như dùng một ngữ khí ác độc đến cực hạn, phun ra lời nguyền rủa cuối cùng.
"Địa ngục?"
Trần Cảnh sững sờ vì lời nguyền rủa có vẻ ngây thơ này, sau đó không nhịn được bật cười, đưa tay chỉ về Tiếu Binh lĩnh bị sương mù bao phủ... hoặc cái thế giới bên ngoài Tiếu Binh lĩnh.
"Chẳng phải đây sao?"
Dứt lời, Trần Cảnh lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
"Thực ra trong lòng ngươi hiểu rất rõ, nếu như ta là một người bình thường, nếu ông ta còn sống... Ngươi sẽ thả chúng ta sao? Ta nghĩ kết cục của chúng ta chẳng khá hơn ngươi đâu, thậm chí còn thê thảm hơn."
Môi Smith khẽ run rẩy, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Baiaji không cho hắn cơ hội này.
Cùng với tiếng gầm gừ như dã thú, Baiaji bắt đầu dần dần siết chặt hai tay, loại sức mạnh kìm kẹp như máy móc làm bằng thép, khiến vị giáo sư già trong lồng ngực nó triệt để tắt thở.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Trần Cảnh tận mắt chứng kiến sắc mặt Smith từ hồng hào chuyển sang tím tái.
Cuối cùng là trắng bệch như người chết.
"Bịch" một tiếng.
Xác của Smith bị Baiaji ném xuống đất như rác rưởi.
"Ô —— "
"Ngoan, làm tốt lắm." Trần Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Baiaji đang áp lại, giọng điệu ôn nhu như đang dỗ dành trẻ con, "Ngươi hãy đưa bốn người kia vào trong phòng, nhưng ngươi không được vào, hơn nữa chúng chỉ được đứng thôi, hiểu chưa?"
Baiaji ngoan ngoãn gật đầu, sau đó không nhịn được lè cái lưỡi đầy mắt muốn liếm Trần Cảnh một cái, bị Trần Cảnh né tránh.
"Đi đi, ta đến ngay."
"Ô ——"
Trần Cảnh nhìn chăm chú thi thể của Smith, trong lòng không khỏi có chút cảm thán... Mình vừa mới trở về thế giới hiện thực được bao lâu? Sao rắc rối cứ tự dưng kéo đến?
Hay là nói...
Lão già giả chết, thực ra là muốn trốn tránh bọn chúng?
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây mưa che phủ, đưa tay hứng một chút nước mưa xoa lên mặt.
"Một chút mưa thôi mà cũng chết người... Cái mẹ gì mà giả thiết..." Trần Cảnh lẩm bẩm bất mãn với số phận, lấy điện thoại bật đèn flash, ngồi xổm xuống mặt đất kiểm tra kỹ lưỡng.
Sân vườn cũ nát này lâu rồi không được tu sửa cũng không ai trông coi, nhất là từ sau khi bà lão qua đời, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất chẳng khác gì nghĩa trang, hễ nhấc chân lên một cái là bùn đất dính đầy giày.
Trần Cảnh tìm kiếm trên mặt đất, dấu chân mà Smith và đám người trước đó đã để lại.
Nhưng sự thật chứng minh, mưa lớn là một thứ tốt.
Đặc biệt là đối với loại mặt đất lầy lội này, chỉ cần rửa trôi mười mấy giây thôi cũng đã có thể cuốn đi rất nhiều thứ.
"Quả nhiên không nhìn thấy gì cả..."
Trần Cảnh đứng dậy đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn chắp tay sau lưng chậm rãi bước về phía cửa chính của căn nhà.
Hắn chuẩn bị đi tìm Baiaji đạo diễn cùng bốn diễn viên bất tài kia, giúp hắn diễn một màn kịch sân khấu thú vị trong căn nhà cũ.
"Lão già..."
"Ta đây là đang giúp ông lau mông đấy..."
"Hy vọng ông đừng trách ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận