Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 203: Bạn cũ trùng phùng (length: 9159)

【 Lý Mặc Bạch 】: "Ta biết ngay là ngươi còn sống mà! ! ! Ngươi ở đâu? Ta đến tìm ngươi ngay đây! ! !"
【 Trần Cảnh 】: "Ta vẫn ổn cả thôi, đừng lo, còn cậu thì sao?"
【 Lý Mặc Bạch 】: "Bọn ta ổn cả! Mọi người đều không sao! Kiều Ấu Ngưng cũng còn sống! Mau nói cậu ở đâu, ta đến tìm cậu ngay!"
【 Trần Cảnh 】: "Sao cậu nóng lòng tìm ta thế... cứ như tôi thiếu tiền cậu vậy..."
【 Lý Mặc Bạch 】: "? ? ?"
Lại một lần nữa liên lạc được với bạn bè.
Trên mặt Trần Cảnh không khỏi nở một nụ cười tươi.
Nhưng do dự một chút.
Cuối cùng hắn vẫn trả lời Lý Mặc Bạch một câu.
"Ta ở trong lão trạch Tiếu Binh lĩnh."
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một giây, Lý Mặc Bạch đã trả lời.
"Bên ngoài giờ đang loạn cả lên, cậu tuyệt đối đừng để lộ thân phận và vị trí, ta đến tìm cậu ngay!"
Trước đó, Trần Cảnh vẫn luôn lo lắng cho đám Lý Mặc Bạch.
Nếu không phải ông vụ đột ngột xuất hiện, rồi thêm việc diễn đàn chiều không gian bỗng mở ra... Có lẽ hắn đã nghĩ đến chuyện vào thành một chuyến?
Dù đám Lý Mặc Bạch là cái gọi là "Siêu phàm giả".
Nhưng cái trình độ siêu phàm này... hình như cũng không có tác dụng gì ở cái thế giới này.
"Mấy người về trước đi."
"? ? ?"
Nghe Trần Cảnh đột nhiên phân phó như vậy, Jaegertos và Baiaji đều không hiểu chuyện gì.
"Chắc ngươi cũng có thể về lại vực sâu mà." Trần Cảnh nhìn Baiaji, cười híp mắt nói, "Về chung với Gia Tử đi, tiện có bạn!"
"Ta... ta mới tới mà..." Baiaji ngớ người.
"Mới tới cũng không được!" Trần Cảnh nghiêm mặt nói, "Mấy người là con át chủ bài của ta đó! Sao có thể tùy tiện để lộ được!"
"Thế này thì lộ chỗ nào?" Baiaji cẩn thận hỏi, vì không nhìn thấy màn sáng kia nên nó không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ta nói lộ là lộ!" Trần Cảnh trừng mắt dọa Baiaji.
Tuy hiện tại Baiaji có thể hòa vào cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn sợ Baiaji sơ sẩy là thò nửa cái đầu ra.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cho nó về vực sâu thì ổn thỏa hơn.
"Vương nói sao là vậy! Ngươi còn dám hỏi lại? !" Jaegertos không thèm quan tâm Baiaji, cuối cùng thì hiện tại hắn hoàn toàn xem mình là thị vệ đeo đao mà, "Tin ta một kiếm chém ngươi không? ?"
"... "
Đợi Jaegertos tay cầm kiếm thập tự bản rộng "áp giải" Baiaji về vực sâu, Trần Cảnh mới tiếp tục đọc lướt qua mấy bài đăng trên diễn đàn, tiện thể chờ Lý Mặc Bạch đến cửa.
Thực tế chứng minh.
Sau khi thi thể sống lại.
Thế giới thật sự loạn như nồi cháo.
Mấy cái xác chết trông như bị ô nhiễm ở thế giới này dường như có một mối hận thấu xương với nhân loại, vừa sống lại liền bắt đầu tấn công bất cứ người sống nào lọt vào tầm mắt...
Không hề khoa trương chút nào.
Một số khu vực đã biến thành địa ngục trần gian.
Theo mấy bài đăng liên tục xuất hiện ở trang nhất cho thấy.
Quái vật đột ngột xuất hiện đúng là khiến cả thế giới trở tay không kịp, nhưng không thể không nói "Dĩ Thái hiệp hội" hành động rất nhanh.
Bọn họ đã bắt đầu có tổ chức săn giết những con quái vật đó trong thời gian rất ngắn.
Ngoài ra, còn có tổ chức tên "Thự Quang ngân sách hội", họ cũng đang làm việc giống "Dĩ Thái hiệp hội".
"Cái cơ hội bằng vàng này từ đâu mà ra vậy trời..." Trần Cảnh miệng không ngừng lẩm bẩm, luôn cảm thấy sự xuất hiện của họ có chút khó hiểu, bởi vì trước giờ cũng chưa từng nghe ai nhắc đến...
Với một thế lực lớn có thể so kè với "Dĩ Thái hiệp hội", đáng lẽ Lý Mặc Bạch không thể chưa từng nghe đến mới đúng chứ...
Ngay lúc Trần Cảnh đang nghiên cứu tổ chức tên "Thự Quang ngân sách hội" này, thì cánh cửa lão trạch bỗng nhiên bị người gõ.
Ra mở cửa xem.
"Sao cậu tới nhanh vậy! ? ?" Trần Cảnh nhìn thấy thanh niên mặc đạo bào đứng ngoài cửa, không nhịn được quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, "Mới có nửa tiếng... cho dù không kẹt xe thì cũng..."
"Ta chạy tới."
Lý Mặc Bạch đứng ngoài cửa cười hề hề, vỗ vỗ bắp đùi rắn chắc của mình.
"Cái này còn nhanh hơn ô tô nhiều!"
Thật ra ngay lúc vừa mở cửa, Trần Cảnh đã nhận ra, nhóc này khi vào thế giới trường thi... hẳn là đi Huyền Không thành.
Cái trang điểm tiêu chuẩn của đạo sĩ này.
Chỉ làm Trần Cảnh nhớ đến Triệu Ngụy Tiên, gã cổ phương sĩ suýt chút lấy mạng hắn.
Lý Mặc Bạch mặc bộ đạo bào giống như được làm từ kim loại.
Trên đầu búi tóc.
Sau lưng đồ bát quái ẩn hiện, ánh sáng cầu vồng lưu động.
Trông rất giống hộp âm nhạc đèn kéo quân Trần Cảnh mua lúc còn nhỏ.
"Cyber phương sĩ hả?" Trần Cảnh không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, chỉ có cảm giác dường như đã qua mấy đời, "Ta biết ngay cậu nhất định sẽ sống sót mà!"
"Cậu còn có mặt mũi nói lời đó à? Ta mạnh hơn cậu trước khi xuyên không đấy! Cậu sống được thì chẳng lẽ ta lại chết?"
Lý Mặc Bạch cũng không ngừng đánh giá Trần Cảnh, trên người hắn ngửi thấy một mùi vị cựu duệ.
"Không ngờ cậu cũng thành cựu duệ..." Lý Mặc Bạch lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin, "Sao ta lại cảm giác khí tức của cậu mạnh hơn ta vậy..."
"Ảo giác thôi." Trần Cảnh nghiêng người lùi lại một bước, để Lý Mặc Bạch vào nhà.
Trong quá trình này, Trần Cảnh cũng thông qua khí tức phán đoán, xác định đại khái đẳng cấp của Lý Mặc Bạch... Không sai, hẳn là danh sách 1, cơ bản cùng Ryan ở cùng một cấp bậc.
Nhưng xét về mấy thủ đoạn quỷ dị của đám phương sĩ ở Huyền Không thành, e là sức chiến đấu của hắn còn mạnh hơn cả Ryan nhiều.
"Thấy cậu còn sống... Thật tốt..."
Lý Mặc Bạch quen đường đi vào phòng khách, nằm chữ đại xuống ghế sofa, trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
"Ta còn tưởng cậu xảy ra chuyện... lần trước ta đến tìm cậu... chỉ thấy mẩu giấy nhắn trên cửa... À đúng! Cái tờ giấy đó cậu dùng gì viết thế? Sao có mùi cá chết tôm thối vậy?"
Nghe Lý Mặc Bạch nói, Trần Cảnh lập tức nhớ đến tờ giấy để lại ngoài cửa lúc trước, hắn còn nhớ thứ đó là dùng nước miếng của Baiaji bôi lên...
"Trong thế giới kia thế nào rồi?" Trần Cảnh vào bếp lấy chai nước khoáng cho Lý Mặc Bạch, cũng không quay đầu hỏi, "Huyền Không thành nguy hiểm lắm à?"
"Ngọa tào cậu biết nhiều dữ vậy..." Lý Mặc Bạch lẩm bẩm, "Huyền Không thành chỗ đó đừng nhắc tới nhiều, nguy hiểm muốn chết... Nào là hội nghiên cứu nào là công ty cầm đầu... có mỗi ba mươi ngày công phu, ta bị người ta giết những mười hồi!"
"Kiều Ấu Ngưng đâu?" Trần Cảnh đi ra, ném chai nước khoáng trong tay cho hắn.
Lý Mặc Bạch bắt lấy, cười đáp: "Cô ta ổn hơn tụi mình, không gặp phải nguy hiểm gì cả, ta còn ngưỡng mộ cô ta... Đúng rồi, nha đầu đó đang ngồi xe ở sau tới, chắc tầm vài tiếng nữa sẽ tới thôi!"
"Sao cậu không dẫn cô ta theo?" Trần Cảnh tò mò hỏi.
"Sao dẫn? Cõng à? Tính xem lão tử là trâu ngựa chắc?" Lý Mặc Bạch bực mình nói.
Nói xong, Lý Mặc Bạch như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi Trần Cảnh.
"Cậu có kết bạn trên diễn đàn không đó?"
"Không có." Trần Cảnh lắc đầu.
"Không có là tốt rồi..." Lý Mặc Bạch thở phào, mở chai nước khoáng uống ừng ực hai ngụm, "Bên ngoài giờ đang loạn hết cả rồi, không chỉ có "Dĩ Thái hiệp hội" đang chiêu binh mãi mã, mà cả "Thự Quang ngân sách hội" kia nữa..."
"Ta cũng đang định hỏi cậu nè." Trần Cảnh tò mò chớp mắt, nhớ đến mấy bài đăng trên diễn đàn, không nhịn được hỏi, "Cái ngân sách hội kia là cái thứ gì? Ta thấy thế lực của bọn họ cũng không kém "Dĩ Thái hiệp hội" bao nhiêu đâu."
"Ngày xưa thì kém quá trời, bây giờ... khó nói."
Lý Mặc Bạch bất lực nhún vai, nói đến bọn họ cũng thấy đau đầu.
"Thật ra [Thự Quang ngân sách hội] là tổ chức được lập ra để theo dõi [Dĩ Thái hiệp hội], cậu cũng có thể hiểu là cơ quan tình báo đặc biệt do các nước cùng thành lập, dùng để đề phòng hiệp hội phản bội, tạo đường lui cho bản thân..."
"Tại sao họ lại phải theo dõi [Dĩ Thái hiệp hội]?" Trần Cảnh đầy mặt mờ mịt hỏi, "Ta nhớ [Dĩ Thái hiệp hội] các cậu chẳng phải cũng là tổ chức do quan chức các nước hợp thành sao..."
"Trước kia là vậy, bây giờ thì không tính, tụi ta bị đá ra rồi."
Lý Mặc Bạch cười, nói một cách đầy ý vị.
"Người ở trên thật ra sớm đã không yên lòng với [Dĩ Thái hiệp hội] rồi..."
- Giữ nguyên thứ tự đăng 1 ~ ( hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận