Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 242: Vương, tự thâm không trở về (length: 10017)

"Rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ..."
"Có thể là cái hiệp hội kia vừa nghe ngóng được tin tức không? Cho nên mới đi trước một bước muốn khai chiến với chúng ta, tiến hành phản kích?!"
"Ta xem bọn họ lấy đâu ra lá gan!!"
"Liệu hành động của Nam Cực châu có..."
Ngay lúc phòng họp đang loạn cả lên, trên màn hình lớn bỗng xuất hiện rất nhiều điểm pixel màu lục đậm... Chúng liên tục vặn vẹo, xoay tròn trên màn hình, cho đến khi tụ tập lại thành hình một khuôn mặt người.
Đó là khuôn mặt của Lý Mặc Bạch.
"Ta hết chịu nổi rồi, mẹ nó đều là lúc thế giới mạt rồi, các người còn định tranh giành quyền lực nội bộ hả..."
Giọng nói của Lý Mặc Bạch vang lên từ loa phóng thanh.
Tuy nghe có chút cảm giác máy móc điện tử cứng nhắc, nhưng so với giọng AI máy tính truyền thống tự nhiên hơn nhiều... Ít nhất người ngồi trong phòng đều có thể nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của Lý Mặc Bạch.
"Ngươi là ai?" Một người lên tiếng hỏi.
Ngay lúc đó, camera trên màn hình cũng từ từ chuyển động, có vẻ như nó cũng bị Lý Mặc Bạch tiếp quản.
Qua camera truyền hình ảnh, Lý Mặc Bạch thấy rõ tình hình bên trong phòng họp.
"Lũ người già các ngươi đúng là không biết xấu hổ mà... Trốn ở cái chỗ này tính toán mấy người trẻ tuổi chúng ta..."
"Ta hỏi ngươi là ai!" Người vừa nói đập mạnh xuống bàn.
"Ta là ông nội của ngươi."
Lý Mặc Bạch trả lời không chút khách khí, chính xác hơn là hắn cũng không cần khách khí.
Vì quá mức phẫn nộ, phương thức công kích đơn lẻ của hắn nhanh chóng biến thành công kích diện rộng.
"Ta là ông nội của tất cả các ngươi."
"..."
"Lời của ta cứ đặt ở đây, chuyện của Nam Cực châu các ngươi đừng hòng nghĩ tới, tín hiệu ở bên đó đã bị ta cắt đứt rồi, hơn nữa ta còn muốn nhắc nhở các ngươi một chút, tuyệt đối đừng có ý đồ gì với mấy cái hầm phóng tên lửa kia..."
"Ngươi có ý gì?" Lão nhân da trắng đột ngột đứng lên, nhìn khuôn mặt đang không ngừng vặn vẹo trên màn hình, trong lòng càng thêm sợ hãi, "Ngươi đã làm gì với hầm phóng tên lửa của chúng ta?!"
"Không có gì." Lý Mặc Bạch cười nói, "Ta chỉ là cho lũ ngu xuẩn các ngươi tăng thêm một chút biện pháp bảo hiểm, để tránh các ngươi vì mấy cái lý do hết sức vô lý... Mà hủy diệt nền văn minh nhân loại."
Trong chốc lát, phòng họp lại rơi vào tĩnh lặng.
Nhân viên công tác đứng bên cửa theo hiệu lệnh của lão nhân da trắng đã khóa cửa lại, không cho phép bất cứ ai tự tiện ra vào nữa.
"Ta từng ngây thơ cho rằng thế giới này sẽ đoàn kết lại, ít nhất trước khi tận thế ta còn có một tia hy vọng như vậy, nhưng sự thật chứng minh, ta không sai khi dự đoán về nhân tính."
"Sau khi vòng thi đầu tiên kết thúc, tất cả những gì các ngươi làm đều không vượt quá dự đoán của ta, so với việc làm thế nào để tập hợp các thí sinh lại vì tương lai văn minh nhân loại mà nỗ lực... Các ngươi hình như càng thích thứ khác."
"Các ngươi liều mạng lôi kéo lớp người cũ, có mấy người là nghĩ cho người bình thường?"
"So với hành động cứu viện của hiệp hội, những gì các ngươi làm... Ta còn thấy xấu hổ thay! Quả thực chỉ là rác rưởi!"
Người đàn ông trung niên mặc tây trang da giày nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, có vẻ như vào khoảnh khắc này, hắn đã dần bình tĩnh trở lại, giọng nói trở nên rất nặng nề.
"Chúng ta không tới đây để nghe ngươi lên lớp."
"Nhưng các ngươi chỉ có thể nghe, không phải sao?" Lý Mặc Bạch cười lớn, "Đặt vào trước đây, ta cũng không dám nói chuyện kiểu này với các ngươi, nhưng hiện tại thì sao... Cũng nên để các vị cả đời đứng trên mây cao nhân vật, rơi xuống vũng bùn lầy khổ cực của dân đen, mà cảm nhận cho tốt đi."
"..."
"Lòng người tham muốn, thế là trên cơ... Ta thấy người xưa nói câu này đúng thật không sai... Đặc biệt là đối với đám người các ngươi mà nói."
"Ngươi có ý gì?"
"Các ngươi đã hưởng thụ sự tốt đẹp của quyền lực rồi, nên cho dù đến lúc thế giới tận thế, các ngươi cũng sẽ không để quyền lực trôi khỏi tay mình, các ngươi sẽ liều lĩnh, tìm mọi cách bảo vệ quyền lực, không phải vì sự bình ổn cũng không phải vì tương lai của nhân loại, các ngươi đều vì chính mình, vì chính mình không bị những tân nhân loại được gọi là "lớp người cũ" dồn xuống đi."
Lời của Lý Mặc Bạch vừa dứt.
Trong phòng họp, sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
"Các người xem sắc mặt thối của các ngươi kìa, đã không chịu được rồi..."
"Lý Mặc Bạch, ngươi đừng quá đắc ý!" Rốt cuộc có người nhận ra được, đột nhiên đập bàn đứng lên, hận không thể cầm súng bắn nát khuôn mặt người trên màn hình lớn kia.
"Ta rất đắc ý." Lý Mặc Bạch nhếch miệng cười một tiếng, "Ta đắc ý là thế giới này cuối cùng cũng công bằng rồi, các ngươi cùng người bình thường không có gì khác biệt, các ngươi đều sẽ chết..."
"Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?" Lão nhân da trắng mặt không cảm xúc hỏi.
"Nếu ngươi cho rằng ta đang uy hiếp ngươi, thì ta thực sự muốn uy hiếp ngươi đó." Lý Mặc Bạch thu lại nụ cười trên mặt, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, "Các ngươi muốn thử xem cái mùi bị ta uy hiếp sao?"
"..."
"Đúng, thế mới đúng..." Lý Mặc Bạch cười lớn ha hả, "Mọi người bình tĩnh một chút, nói chuyện tử tế chẳng phải tốt hơn sao!"
"Ngươi cho rằng hiệp hội chính là tương lai của nhân loại sao?" Có người lên tiếng chất vấn, trên mặt là nụ cười khinh bỉ, "Với phương châm quản lý mới nhất mà chúng ta vừa đề ra..."
"Mau dừng ngay cái phương châm quản lý của các ngươi đi." Lý Mặc Bạch ngắt lời người kia, cười như đang nhìn thấy thằng hề vậy, "Có biết vì sao số lượng thí sinh gia nhập hiệp hội trong mấy ngày gần đây nhiều hơn số tiền ngân sách hội các ngươi gấp mấy chục lần không?"
"Chẳng phải tại các ngươi cứ luôn miệng quản lý, quản lý... Cứ như không quản lý người khác thì các ngươi không sống được ấy, tận thế chưa tới đã bị các ngươi quản rồi, tận thế tới vẫn phải bị các ngươi quản, vậy cái tận thế này không phải là vô nghĩa sao?"
"Ngươi hiểu cái gì chứ!" Có người không nhịn được mà mắng lên.
"Tục ngữ nói, trên mất đạo, giữa mất nhân, dưới mất đức, thì thiên hạ mất hết tín... Biết vì sao sau này không có ai nguyện ý gia nhập ngân sách hội không? Các ngươi cũng không tự nhìn lại mình một chút à?" Lý Mặc Bạch thở dài.
"Chỉ mới qua một vòng thi ngươi đã coi mình có thể xoay người làm chủ?" Người đàn ông đầu trọc ngồi ở góc bàn tròn cười lạnh.
"À, xoay người làm chủ, các ngươi cũng biết bản thân đang làm chủ hả?" Lý Mặc Bạch càng cười rạng rỡ, "Thế giới này đã mục nát lắm rồi, thật vất vả mới có cơ hội thay đổi hướng đi của nền văn minh, cũng không thể để nó nát trong tay các ngươi."
"Ngươi nói những lời này ý là gì hả?" Lão nhân da trắng mặt mày khó coi, nhưng giữa câu chữ vẫn lộ ra sự uy hiếp.
"Ngươi đang muốn gây chiến?!" Người đàn ông mặc âu phục đứng lên, dù tóc đã hoa râm vẫn khí phách ngời ngời.
"Chiến tranh?" Lý Mặc Bạch khinh thường cười, "Các ngươi cũng xứng!"
Dứt lời.
Giọng của Lý Mặc Bạch bỗng trở nên trầm xuống.
"Mọi người dùng mồ hôi nước mắt kiến tạo nên những khu rừng thép kiên cố, nhưng các ngươi lại lợi dụng những khu rừng thép đó tước đoạt ước mơ ban đầu của mọi người, còn đem cả xương cốt và linh hồn của họ đốt cháy làm nhiên liệu... Thế giới không nên là bộ dạng này."
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Người đàn ông trung niên tóc ngắn màu vàng vẫn mang bộ dạng khiếp nhược, cẩn thận hỏi.
"Ta đã thấy được khung cảnh của trật tự tối thượng, cho nên... Ta nghĩ đến một phương pháp có thể đưa loài người ta tiến đến một tương lai tươi đẹp."
Lý Mặc Bạch cười nói, giọng nói càng thêm trầm thấp.
"Còn về các ngươi... Các ngươi muốn dừng lại trước vực sâu, lưu lại chút danh thơm, để hậu thế còn niệm tình các ngươi tốt, hay muốn làm chướng ngại vật cho cả nền văn minh nhân loại, sớm muộn gì cũng có một ngày bị đám dân thường kia rút gân lột da, tốt nhất các ngươi hãy nghĩ cho kỹ."
"Những lời này ngươi nói, là ý của hiệp hội hay là..."
"Là ý của ta."
Khuôn mặt điểm ảnh trên màn hình liên tục biến đổi, khiến người ta không nhìn rõ được vẻ mặt thật của hắn.
"Là ý của Lý Mặc Bạch ta."
...
Nam Cực châu, di tích cổ.
"Ta cho ngươi biết! Nếu vương không về được! Ta nhất định liều mạng với ngươi!"
"..."
"Chính ngươi là người đỡ vương đi lên! Ta tận mắt nhìn thấy!"
"Sao ngươi không nói là ngươi đã cõng chúng ta bay lên..."
"Dù sao cuối cùng vẫn là ngươi đỡ mà!"
Baiaji nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, lại dùng ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống trừng Jaegertos.
"Ta lười đôi co với ngươi! Bây giờ việc cấp bách là tìm vương của chúng ta về!"
"Việc này... việc này tìm kiểu gì được chứ..."
Jaegertos hoàn toàn rối loạn, trong lòng hối hận không thôi.
Đáng lẽ mình đừng có nói mấy lời nhảm nhí đó thì có phải hay không, giờ thì nồi một mình hắn phải hứng!
"Ngươi tự mà nghĩ cách đi tìm!" Baiaji giận dữ hét lên.
"Ta... ta đi đâu mà tìm chứ..." Jaegertos ấp úng nói, "Ngươi bắt ta đi tìm... Thà hy vọng vương tự biến về còn hơn ấy chứ..."
"Sao mà tự biến về được?" Baiaji nhíu mày.
"Thì giống như vừa nãy ấy... Xoát một cái là người ta biến mất... Nói không chừng xoát một cái người ta lại xuất hiện... Vương?!"
Trong ánh mắt không thể tin của Jaegertos và Baiaji, chiếc áo choàng hoàng y đang khoác trên mép vương tọa không hề báo trước mà phồng lên, và giọng nói quen thuộc kia lại một lần nữa trở về...
"Quả nhiên..."
Giọng nói từ dưới chiếc áo choàng hoàng y hết sức thống khổ, nhưng có thể nghe ra hắn đang rất may mắn.
"Có người hỗ trợ bật hack đúng là tốt mà..."
- Đến chương đầu tiên rồi đây~ (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận