Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 720: Triệu tập quyến tộc ( hạ ) (length: 8673)

Trần Cảnh đầu tiên là đưa lão gia tử về Kakosha, sau đó liền trực tiếp trốn vào không gian sâu thẳm, bắt đầu chỉnh lý những tọa độ mà các tín đồ gửi đến, rồi dựa vào cảm ứng liên kết của tộc quyến thuộc để đối chiếu từng cái.
"Lão già có vẻ sốt ruột nhỉ." Jaegertos từ đầu đến cuối đứng trong vòng năm bước của Trần Cảnh, hệt như một cận vệ ngự tiền chuẩn mực, "Hắn chắc mong chờ ngày này lâu lắm rồi."
"Ừm..." Trần Cảnh gật đầu, không nói gì nhiều.
"Vương, ta cảm thấy ngươi hình như không muốn biến lão gia tử thành quyến thuộc."
Baiaji nép vào chân Trần Cảnh, giống như một chú chó nhỏ vẫy đuôi, cũng không biết do thể chất đặc thù hay vì lý do gì khác, cái đuôi của nó quật vào y như ống thép, 'bành bành' quất thẳng vào bắp chân của Jaegertos.
"Ừ, đúng là không muốn."
Trần Cảnh không quay đầu lại đá nhẹ Baiaji một cái, ra hiệu nó đừng tìm chết, nếu Jaegertos không nể mặt hắn thì đã sớm đánh cho nó thoải mái rồi.
"Vì sao?" Baiaji cũng khá nghe lời, trước khi Jaegertos nổi giận thì đã bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Trần Cảnh nằm sấp, ngoan ngoãn không còn chút hình dáng, "Làm quyến thuộc của không gian sâu thẳm thì có gì không tốt chứ?"
"Có gì mà không tốt đâu." Trần Cảnh bất đắc dĩ cười nói, "Ngược lại thì, trở thành quyến thuộc của ta rất an toàn, ít nhất trong thời gian ngắn, thực sự có thể có sự tăng tiến vượt bậc, năng lực tự vệ cũng sẽ mạnh hơn..."
"Vậy sao ngươi lại không muốn?" Baiaji nghi hoặc hỏi.
"Bởi vì đó là ông nội."
Jaegertos lập tức xoay người trả lời, thừa cơ nhấc chân đá Baiaji bay ra ngoài, nhưng động tác còn khá kín đáo, cứ như vô tình "đụng" phải một túi rác văng ra ngoài vậy.
Đương nhiên.
Cái tiếng trầm đục thật lớn kia chẳng liên quan gì đến từ "kín đáo".
Trần Cảnh đứng gần nghe mà cũng thấy hơi đau tai.
Đợi Baiaji quay lại định đánh nhau với Jaegertos thì Trần Cảnh lập tức đưa tay ôm lấy nó, xoa nhẹ bộ lông bờm sau lưng nó rồi nhẹ giọng trấn an: "Ngươi cũng nhàn rỗi không có việc gì mà đi tìm đánh, chọc hắn làm gì..."
Lời vừa dứt.
Trần Cảnh liền quay người mang chúng chuẩn bị rời khỏi không gian sâu thẳm.
"Tọa độ định xong rồi, đi thôi, đi cùng ta đón người."
...
Trước khi xuất phát.
Trần Cảnh đã bắt đầu đăng nhiệm vụ kết nối trên diễn đàn.
Những thí sinh có thể sống sót đến vòng này không ai ngốc cả, ít nhất cũng có năng lực hành động cơ bản và đầu óc, họ biết rằng hiện tại cùng Trần Cảnh trở về Kakosha là lựa chọn tốt nhất, nếu tự mình tìm cơ hội khác thì... Đến lúc đó sẽ có chuyện gì thì khó nói trước, huống chi còn có sự uy hiếp của Đồ Linh nữa.
Trốn ở Kakosha ăn ngon uống sướng không sướng sao?
Nếu không nắm bắt cơ hội này cùng Trần Cảnh quay về, nhỡ ngày nào đó xui xẻo gặp phải Đồ Linh càn quét thì biết làm sao?
Tìm Trần Cảnh cứu mạng à?
Có kịp không?
Chỗ này, mấy thí sinh đó nghĩ rõ hơn ai hết.
Vậy nên khi thấy Trần Cảnh đăng bài hiệu triệu trên diễn đàn, họ lập tức bắt đầu thu xếp hành lý để mang đến Kakosha, và gọi theo những người thân không thể bỏ lại được.
Đúng.
Trần Cảnh đã hứa với họ là sẽ đưa người nhà cùng đến Kakosha, đây coi như một chút phúc lợi cho các quyến thuộc của không gian sâu thẳm, hơn nữa ba triệu tín đồ này cũng không nhiều đối với Kakosha, bên phía thầy Sách và Hassad đang khẩn trương đẩy nhanh tốc độ, tiếp đó còn có dự án mở rộng quy mô, đến mười triệu người cũng chứa đủ.
"Ngươi là người đầu tiên."
Khi Trần Cảnh nói ra câu này thì hắn đã mang Jaegertos và Baiaji đến một bộ lạc bên ngoài Cực Trú đô.
Đứng trước mặt hắn là một người đàn ông ngoại quốc, cả ngoại hình đặc trưng lẫn trang phục đều rất phù hợp với ấn tượng của hắn về thế giới biểu hiện, thậm chí trước ngực người này còn đeo một mặt dây chuyền hình khỉ hoạt hình miệng rộng.
"Trần..."
"Ừ, ta chính là người liên lạc với ngươi qua ý niệm." Trần Cảnh ngắt lời đối phương, rồi liếc nhìn người vợ bên cạnh, người phụ nữ này ngoài việc có thêm một con mắt thứ ba thì cũng không có gì đặc biệt, còn giống người hơn cả một số hậu duệ cũ ở Kakosha.
"Bọn ta đi bây giờ chứ?" Đối phương cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Ừ, mang hành lý đi, về thôi."
Trần Cảnh không lộ vẻ gì mà liếc nhìn xung quanh thêm vài lần, thấy bên ngoài lều có rất nhiều cư dân bộ lạc là những người phiêu bạt đang lục tục vây tới, khoảnh khắc hắn bất ngờ xuất hiện, chắc bọn họ đều có thể cảm nhận được... Chỉ là không dám vào.
"Chỉ có mình nàng đúng không?" Trần Cảnh nhìn người phụ nữ bên cạnh đối phương.
"Đúng." Người đàn ông gật đầu, "Người thân chỉ có mình nàng, còn về những người khác trong bộ lạc... Nếu sau này ngài có tiện, có thể dẫn họ đến Kakosha, đó là phúc của họ."
"Được, để sau nói, đi thôi."
"..."
Trần Cảnh không cho đối phương có quá nhiều cơ hội xoắn xuýt, phất tay đưa họ vào không gian sâu thẳm, sau đó vội vàng chạy đến mục tiêu tiếp theo.
Cũng may trước đó hắn đã bàn qua với nhóm thí sinh, bảo họ tự giác tụ tập lại với nhau, có thể một lần đưa được nhiều người thì không gì tốt bằng, nếu không thì ba trăm vạn người là ba trăm vạn tọa độ... Cái này thì có mà bận chết hắn!
Tất nhiên, cũng không phải tất cả thí sinh đều có thể tự giác tụ tập như vậy, dù sao phạm vi bên trong thế giới quá lớn, mà nơi ở của đám thí sinh này lại nằm trong những vùng đất chết rộng lớn vô ngần, không thể tránh khỏi việc có một số thí sinh tự do bên ngoài, muốn chạy đến điểm tụ tập trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng.
Cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo này, Trần Cảnh cứ thế xoay như chong chóng.
Hắn cảm thấy trước đây đi làm ở thế giới biểu hiện còn không mệt đến thế.
Lúc đầu hắn còn có tâm tư chào hỏi mọi người một chút, dặn dò mọi người đừng quên mang đồ đạc, dù sao đi Kakosha lần này không biết năm nào mới về, nhưng về sau khi quá bận rồi... Trần Cảnh trực tiếp chẳng muốn nói gì nữa.
Giống như mấy con quỷ ngoài hành tinh trăm phương ngàn kế bắt người Trái Đất về làm tiêu bản vậy.
Mới vừa gặp mặt.
"Xoẹt" một cái đã rời đi.
Đừng nói là chào hỏi, ngay cả thời gian thở cũng không có.
Cho nên nếu gặp những người đơn thân thì còn tốt, nếu gặp kiểu dẫn cả gia đình đi thì cái "Xoẹt" bất thình lình này của Trần Cảnh thực sự hơi dọa người.
Cứ như boss bị lỗi trong game điện tử, không hề báo trước trong nháy mắt đã làm mới lại, sau đó quét sạch cả nhà bạn.
Trong quá trình này hắn luôn ở trạng thái vận hành tốc độ cao, chỉ thiếu nước đốt nóng luôn cả máy chủ đại não, có đôi khi còn phải đổi địa điểm trong một giây đồng hồ để quét mấy lượt người, nếu không nhờ việc sau khi thăng lên hạng 7 tố chất thân thể lại được tăng cường một phen thì chắc hắn đã nôn khan giữa đường rồi.
Giữa đường Trần Cảnh cũng tranh thủ thời gian quay về Kakosha một chuyến, chào hỏi lão già để bọn họ yên tâm, rồi tiếp tục quay lại bận rộn, thậm chí không thèm tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.
Hắn biết phải tranh thủ thời gian hiện tại, vậy nên hắn cần ép bản thân.
Từ khi đón người đầu tiên, đến khi đón xong thí sinh cuối cùng.
Trần Cảnh mất một ngày rưỡi.
Nhưng hắn lại cảm giác như đã trải qua mấy chục năm, mệt...
"Không chịu nổi rồi."
Sau khi an trí xong gia đình cuối cùng vào không gian sâu thẳm, Trần Cảnh lập tức quay về thần điện ở Kakosha, cả người dạng chữ đại nằm liệt trên vương tọa.
"Vương... Người không sao chứ?" Jaegertos cẩn thận từng li từng tí hỏi, quay đầu nhìn qua cánh cửa lớn rộng mở, thấy thấp thoáng bóng dáng lén lút của Ngỗi Nam bọn họ.
"Không sao."
Trần Cảnh coi chiếc áo bào màu hoàng y như chăn bông, trực tiếp trùm lên người chuẩn bị ngủ luôn tại chỗ.
"Hai ngươi đi chào hỏi thầy Sách bọn họ, bảo họ chuẩn bị tốt để sắp xếp người mới đến, cái đám hỗn đản này còn kéo theo người nhà... Ta vừa tính xong, tất cả mẹ nó đều hơn sáu triệu người!"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận