Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 460: Tới từ câu lạc bộ đăng ký viên ( thượng ) (length: 8997)

Trận chiến tranh lấy việc phản kháng áp bức làm mục tiêu này, khi kết thúc cũng không có bao nhiêu người tham gia. Hoặc nói một cách trực tiếp hơn, chỉ có hai người tham gia vào cuộc chiến này, rồi kết thúc một cuộc chiến tựa như có thể kéo dài cả ngàn năm.
Trước khi đánh vào vương đô.
Hoàng vương và Mạn Đồ vương đã lập một thỏa thuận.
Họ sẽ quyết chiến tại Thụ Mẫu Hoang Nguyên, cách vương đô ngàn dặm.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Ngươi chết ta sống, chỉ có vậy.
Cuộc chiến này chỉ thuộc về hai người bọn họ, không liên lụy đến bất kỳ người nào không liên quan.
Trên vùng hoang dã bao la vô tận.
Mạn Đồ vương cao gần trăm mét, giống như một người khổng lồ, khoác bộ giáp màu khác thường, vuốt ve vũ khí như lưỡi đao hình lưỡi liềm trong tay, khuôn mặt vừa điên cuồng vừa phấn khởi, phảng phất như căn bản không coi Hoàng vương vào mắt.
"Thực ra ngươi có thể sớm rời khỏi vương đô để đánh giết quân phản kháng."
Hoàng vương khoác một chiếc áo bào dài màu hoàng y tinh tế như tơ lụa, dưới mũ trùm là một vùng hư vô không thể nhìn thấu, nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng lại đủ để Mạn Đồ vương nghe rõ mồn một.
"Ta muốn xem các ngươi có thể đi đến bước nào..."
Mạn Đồ vương nhẹ nhàng vung lưỡi liềm trong tay, năng lượng dao động kịch liệt tuôn ra từ lưỡi đao, trực tiếp xẻ một ngọn núi cách đó vài km thành bình địa.
"Ở cái chỗ này chờ thật là quá nhàm chán, ta muốn xem thế giới từ từ bốc cháy... Giống như cái cách mà trước kia ta dẫn tộc nhân chinh phục đại lục này."
"Ngay cả khi thứ bốc cháy là quốc gia của ngươi?" Hoàng vương khó hiểu hỏi.
"Không sai."
Mạn Đồ vương ha ha cười lớn, đột ngột vung đao nhào về phía trước.
Và ngay khoảnh khắc đó, mặt đất phảng phất rung chuyển theo, vô số lưỡi dao đen kịt hóa thành từ năng lượng đột nhiên xé toạc mặt đất, biến khu vực bán kính vài trăm km thành địa ngục kim châm.
"Vinh hoa phú quý, quốc thái dân an, những thứ đó chỉ đám tạp chủng mới quan tâm, ta chỉ để ý đến sự vui vẻ của chính mình... Có gì làm ta vui vẻ trở lại hơn điều này sao!"
Đón Mạn Đồ vương là ánh sáng thánh quang màu vàng bao trùm cả đất trời, và khoảnh khắc đó Hoàng vương cũng đã biến thân vào trạng thái hư vô, giọng nói trở nên lơ lửng không cố định.
"Ngươi bây giờ rất vui?"
"Vui... Vui muốn chết! Nuôi ngươi cái con sâu đáng chết đến tận hôm nay! Ta chờ chính là trận chiến này!"
Mạn Đồ vương là một kẻ điên.
Trần Cảnh đã nhận ra, không chỉ cuồng vọng tự đại đến cực điểm, hắn còn xem cuộc chiến làm vô số người lâm vào cảnh khổ nạn là niềm vui sướng vô thượng.
Nếu Trần Cảnh không hiểu rõ Hoàng vương, chỉ đơn thuần dựa vào cục diện để đánh giá, Mạn Đồ vương chắc chắn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, thực lực hai bên chênh lệch vô cùng lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hoàng vương đến nay cũng chỉ là sinh vật danh sách 7, cùng lão gia tử Trần Bá Phù cùng đẳng cấp danh sách, còn Mạn Đồ vương là một sinh vật danh sách 8 thực sự, thực sự đã đạt tới cấp bậc cựu nhật chi vương.
"Xem ra ở giai đoạn này, Hoàng vương vẫn còn quá non nớt."
Trong đầu Trần Cảnh vang lên giọng của "Hắn", dường như có chút coi thường Hoàng vương hiện tại, giọng điệu rất mỉa mai.
"Danh sách 7 đánh danh sách 8, như thế chẳng phải không ổn sao!"
"Ý ngươi là lão già đó có thể làm tốt hơn Gejero?"
"Ai nha, chúng ta là ngoại lệ nha! Danh sách vực sâu khác với các danh sách khác... Không tin ngươi cứ xem đi."
Cuộc quyết chiến giữa Hoàng vương và Mạn Đồ vương kéo dài hai mươi mốt ngày.
Phải.
Hai mươi mốt ngày.
Ngay cả Trần Cảnh cũng cảm thấy quãng thời gian kéo dài này có chút không bình thường, cho dù cậu đã theo dõi toàn bộ quá trình một cách tua nhanh.
Mặc dù từ đầu đến cuối Hoàng vương đều ở thế bị áp chế, thậm chí khi vừa giao đấu, có vài lần suýt chút bị Mạn Đồ vương một kích tất sát... Nhưng thời gian quyết chiến càng kéo dài, ưu thế của Mạn Đồ vương càng trở nên mơ hồ.
Cho đến cuối cùng.
Năng lượng trong cơ thể Mạn Đồ vương bị Hoàng vương tiêu hao gần như cạn kiệt, hoặc nói là bị Hoàng vương dẫn dắt đến vực sâu, vùng đất không thể chạm tới kia, Mạn Đồ vương cuối cùng cũng chỉ còn lại là một cái xác rỗng, bị hắc tinh do Hoàng vương triệu hồi đến tạp nát bét.
Vì thế.
Cuộc chiến tranh này cũng đã hoàn toàn kết thúc.
Quốc gia do Mạn Đồ vương lập ra bị Hoàng vương triệt để kết liễu, và đại lục này cũng nghênh đón một vị tân vương.
Mọi chuyện đều như dự tính ban đầu của Hoàng vương.
Trên đại lục này, hắn đã lập ra một quốc gia mới, một quốc gia lấy quê hương vực sâu Kakosha làm tên.
Nơi này không có tranh chấp và đấu đá nội bộ, không có giai cấp và áp bức, tất cả đều công bằng và tốt đẹp... Ít nhất thì vào lúc bắt đầu là như vậy.
Từ nghi thức đăng cơ và đội miện của Hoàng vương, nhìn về mấy chục năm sau.
Trần Cảnh đã tận mắt chứng kiến vương quốc cổ xưa này, từ một xã hội không tưởng của nhân gian suy đồi xuống vũng bùn nhơ nhớp như thế nào.
Ghen ghét so sánh, hư vinh, áp bức, lăng nhục.
Những "bản năng" ăn sâu trong bản chất của con người, dần dần làm quốc gia này nhuốm đầy bụi bẩn.
Chỉ vỏn vẹn mấy chục năm.
Quốc gia do Hoàng vương sáng lập dần dần biến thành cái bộ dạng mà hắn đã từng khinh thường và căm hận nhất, và tất cả điều này hắn không đủ sức cứu vãn... cũng chính từ đây mà hắn đã hiểu ra một đạo lý.
Kẻ xấu có thể bị giết, cũng có thể giết sạch trong thời gian ngắn.
Nhưng những cái xấu của bản tính con người lại không thể nào giết được, giết không xong.
Con người, sinh ra là như vậy.
Bất kể một trật tự tốt đẹp đến đâu rồi cũng sẽ có một ngày suy đồi thành bùn lầy.
Tất cả các nền văn minh trong lịch sử đều sẽ trải qua một vòng luân hồi như vậy.
Quốc gia của Hoàng vương cũng không ngoại lệ.
Ban đầu, Hoàng vương vẫn sẽ dốc hết tâm tư cố gắng để xử lý, cố gắng dẫn dắt mọi người hướng thiện, không phải là bộ dạng hiện tại này, thậm chí cuối cùng còn phải vận dụng pháp luật như một thứ vũ khí để đe dọa, nhưng... đều vô ích.
Khi nhóm "thần chủng" đi theo Hoàng vương khởi nghĩa sa đọa đầu tiên, trở thành những kẻ coi dân thường là trâu ngựa súc vật, Hoàng vương đã hoàn toàn thất vọng về tất cả những thứ mình đã gây dựng.
Hắn không muốn cố thêm để cứu vãn bất cứ điều gì, cũng không muốn cố thêm để thay đổi điều gì.
Phải.
Đều giống nhau.
Dù ngươi có dẫn dắt thế giới này đi theo hướng nào, cuối cùng nó rồi cũng sẽ trở về điểm khởi đầu mà biến thành bộ dạng khó coi nhất.
Cuối cùng.
Hoàng vương đã rời đi.
Vào ngày hắn tấn thăng đến danh sách 8.
Hắn đã chọn mang theo bằng hữu và những tộc nhân trung thành không đổi, triệt để rời khỏi đại lục này, cáo biệt quốc gia do chính tay hắn xây dựng... Và quốc gia mang tên Kakosha này cũng được mọi người cùng bầu ra một chủ nhân mới.
Đây là việc họ đã sớm mong muốn làm.
Rốt cuộc, trong nước có rất nhiều người đều cho rằng Hoàng vương không phải là một "Quốc vương" đủ tiêu chuẩn.
Bởi vì hắn đặt ra quá nhiều quy tắc.
Những lời nói nhảm khuyên người hướng thiện cũng quá nhiều.
Thậm chí đến cả những dân thường thấp kém nhất cũng cho rằng Hoàng vương là một vị vua hữu danh vô thực.
Bọn họ có bị người khác lừa gạt không?
Không biết.
Có phải bọn họ thực lòng nghĩ như vậy không?
Không biết.
Hoàng vương cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết, điều duy nhất hắn biết là... bản thân hắn nên tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng lão, nếu còn tiếp tục ở lại nơi này, có lẽ không chừng ngày nào đó sẽ bị những người dân này đẩy khỏi ngai vàng.
Nhìn từ một góc độ nào đó, Trần Cảnh thật sự bội phục Hoàng vương, cho dù lâm vào hoàn cảnh như vậy, vẫn không hề trả thù bất kỳ ai, tâm tính này Trần Cảnh tự nhận là không có.
Nếu Trần Cảnh ở vào vị trí của Hoàng vương, vậy thì cậu chắc chắn sẽ tìm ra những kẻ giở trò quỷ sau lưng, lột da rút gân giết cả nhà chúng, cho dù làm vậy không có ý nghĩa thực tế gì... nhưng sẽ hả giận mà!
Cứ thế mà đi, trong lòng nghẹn một hơi khó chịu biết bao!
Vậy nên, điểm khác biệt giữa Hoàng vương và Trần Cảnh chính là ở đây.
Hoàng vương chỉ đơn thuần rời đi, rốt cuộc không muốn quay lại nữa.
Chỉ có thế.
Hắn mang tất cả mọi người đi về hướng vực sâu, xây dựng một Kakosha mới trên các hắc tinh và các vì sao khác.
Đó là một khởi đầu mới.
Hoàng vương lúc đó đã nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra.
Cái gọi là khởi đầu hoàn toàn mới là vô nghĩa.
Bởi vì thế giới này...
Sắp sửa đón nhận kết thúc.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận