Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 425: Chuột chuột ta a thích nhất. . . ( hạ ) (length: 9201)

Dưới lòng đất.
Là một không gian bị đào bới dưới nền đất.
Nơi đó cách mặt đất ước chừng ba, bốn mét, đào một lỗ vừa đủ nhìn, lại có chút giống cách bày trí phòng thương phẩm ở thế giới bên ngoài, ba phòng hai sảnh hai nhà vệ sinh... Mẹ nó các ngươi xây nhà vệ sinh dưới lòng đất làm gì? ! Chỗ này có ống thoát nước à!
Phát hiện ra một phiên bản phòng thương phẩm thu nhỏ này, Trần Cảnh đã thấy rất không bình thường rồi.
Nhưng càng không bình thường hơn là bên trong còn có người ở.
Ừm... Ít nhất trông cũng có vẻ giống là người.
"Cái này mà để mấy ông chủ Metro-Gold với Warner thấy thì... Chắc chúng ta bị chúng nó kiện cho phá sản quá..." Kiều Ấu Ngưng lắp bắp nói.
Trần Cảnh cũng ngơ ngác, nhìn mấy người mặc đồ liền, nhưng nhỏ cỡ bàn tay, càng nhìn càng thấy quá mức.
Mấy tiểu gia hỏa này quả thực giống Jerry trong phim hoạt hình mèo và chuột, ngoài màu lông khác nhau, thì nhìn bên ngoài chẳng khác gì, hơn nữa tư thế đứng thẳng cũng giống y hệt loài người...
"Các ngươi... Các ngươi khỏe..."
Kẻ đứng trước nhất nhìn có vẻ gan dạ, con chuột lông đen run rẩy nói, giọng rất nhỏ, không nghe kỹ sẽ chẳng nghe ra.
"Xin hỏi các vị tiên sinh tiểu thư đến nhà chúng ta có chuyện gì không..."
"Ai da, Ngọa Tào! Biết nói chuyện cơ đấy!" Ngỗi Nam vô cùng phấn khích, rốt cuộc đây là lần đầu nàng gặp phải sinh vật thú vị thế này, "Đây là nhà của các ngươi? ! Tự trang trí à? ? Cái bồn cầu kia mua ở đâu mà tinh xảo thế..."
Trần Bá Phù đá Ngỗi Nam một cái, nhíu mày mắng.
"Thật nhiều chuyện! Ngươi không thể hỏi chuyện gì hữu ích hơn à!"
"... "
"Này cái gì! Ngươi qua đây! Lão gia ta có chuyện muốn hỏi ngươi!" Trần Bá Phù chỉ vào con chuột lông đen kia.
Nghe vậy, chuột lông đen run rẩy bước vài bước về phía trước, đồng thời còn nháy mắt ra hiệu với các thành viên trong gia đình sau lưng, ra hiệu bảo chúng đừng sợ, mấy người mới tới bất lịch sự này hình như không có ác ý.
"Ngài hỏi đi..." Chuột lông đen run rẩy nói.
Trần Bá Phù mặt nghiêm túc hút thuốc, như đang suy nghĩ việc gì lớn, ánh mắt trở nên sâu thẳm hẳn lên, do dự hồi lâu mới mở miệng hỏi.
"Nhà ngươi thuê công ty trang trí nào vậy?"
"?"
"Kiểu trang trí này trông cũng ấm áp đấy, chắc cháu ta thích." Trần Bá Phù nghiêm trang nói, miệng thì lẩm bẩm, "Mẹ của nó là Vĩnh Dạ tìm công ty nội thất tu sửa cũng làm tốt đấy, chỉ có điều phong cách quá cổ, khiến cháu ta còn nhỏ luôn thấy nhà có ma."
"... Lão già ông nghiêm túc đấy à?"
Mọi người trố mắt nhìn Trần Bá Phù, đến lúc này bọn họ mới nhớ ra... Bộ não của ông già này vốn không phải não của người thường, nếu không phải bộ dạng điên điên khùng khùng quái quỷ thế này, thì làm sao bị người khác mắng là ông già điên được?
"Tạm không nói chuyện này đã."
Trần Bá Phù rít một hơi thuốc, chỉ vào khe cốc hỏi.
"Cái bộ lạc ở đây trước đâu?"
"Chạy... Chạy rồi..." Chuột lông đen nhỏ giọng nói, "Đại khái là một tháng trước... bọn họ đã dời đi khỏi đây... Hình như là quyết định đi về phía nam, hoặc là phía đông, phía bắc..."
"Ngươi lại nói nhảm ta rút ngươi đấy nhé." Trần Bá Phù mắng một tiếng, chỉ Ngỗi Nam nói, "Nha đầu này thích nhất ăn chuột làm, ngươi đừng có ép ta ướp các ngươi rồi treo lên đấy!"
"Lão già ông chém gió cũng đừng có lôi tôi vào nhé!" Ngỗi Nam tức đến điên người, nếu không phải lúc nào cũng ghi nhớ lời Trần Cảnh dặn, thì chắc giờ nàng đã không nhịn được mà kêu lên rồi, "Ông mới thích ăn chuột làm ấy!"
"Bọn họ thật sự nói thế mà!"
Chuột lông đen cũng chẳng phân biệt được ông già có đang hù dọa mình không, lập tức nói năng không rõ ràng, nhìn Ngỗi Nam với ánh mắt rõ ràng có chút e dè.
"Bọn họ cũng không xác định mục tiêu! Cứ vậy mà đi thôi!"
"Không xác định mục tiêu mà vẫn đi..." Trần Cảnh suy tư, ngước mắt đánh giá khe cốc, "Sao nghe cứ như là đang chạy trốn vậy..."
"Là chạy trốn!" Chuột lông đen không ngừng gật đầu, "Nếu bọn họ không chạy thì chết chắc rồi!"
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Trần Bá Phù nhíu mày hỏi.
"Có vật quái dị."
Chuột lông đen thận trọng nói, ria mép bên miệng không ngừng run rẩy.
"Hình như là một tháng rưỡi, hai tháng trước... ở mảnh đất chết này đột nhiên xuất hiện một loại quái vật trông giống các ngươi..."
"Trông giống chúng ta?" Ngỗi Nam ngẩn người, một lúc không phân rõ lời này có phải đang mắng mình không.
"Ừ! Giống như... Không không! Là giống loài người!"
Qua lời kể tiếp theo của chuột lông đen, Trần Cảnh bọn họ biết được nguyên nhân bộ lạc khe cốc kia dời đi.
Là.
Ở Tây đại lục, mảnh đất cấm giống như vạn vật không sinh này, bỗng nhiên một ngày xuất hiện một loài quái vật giống người.
Cao khoảng hai mét.
Hai tay dài ngoằng.
Nhưng toàn thân lại như bóng ma, một màu đen kịt.
Giống như một đám bóng đen hình người đang đi lại, chỉ có đôi mắt không phải màu đen...
"Mắt của chúng đặc biệt trắng, giữa chỉ có một chấm đen nhỏ, lúc nhìn chằm chằm ngươi thì như muốn rút cả linh hồn ra khỏi thể xác..." Chuột lông đen nói tới đây càng lộ vẻ sợ hãi, "Nhưng chúng sẽ không tấn công chúng ta, chỉ tấn công sinh vật hình người, bất kể là người mới hay là loài ô nhiễm... Đều sẽ bị chúng ăn thịt!"
Theo lời của chuột lông đen, thủ đoạn tấn công của lũ quái vật này càng trở nên quái dị, chúng sẽ trước tiên hòa vào người bị tấn công, sau đó mới gặm chính mình từng miếng.
"Phụ thể?" Kiều Ấu Ngưng giật mình, ở tự viện tu hành lâu như vậy, cũng hiểu không ít về loại sinh vật này, "Là linh thể sao?"
"Không biết."
Chuột lông đen lắc đầu, sau đó nói ra một chuyện càng kinh ngạc hơn.
"Các ngươi đều biết vùng đại lục này có cổ thần che chở chứ?"
"Ừ."
"Những con quái vật kia lại không chịu sự chế ước của cổ thần, chúng có thể tự do giết chóc ở đây, có thể phát ra bất cứ âm thanh nào, làm gì cũng không bị cổ thần trừng phạt..."
"Ngươi đang nói đùa đấy à?" Trần Bá Phù bán tín bán nghi nhìn nó.
"Thật!" Chuột lông đen thấy lão già không tin, vội vàng giải thích, "Tôi tận mắt nhìn thấy chúng nó gào thét ngoài hoang nguyên mà!"
"Chẳng lẽ là cổ thần đang ngủ?" Kiều Ấu Ngưng đưa ra một suy đoán, rốt cuộc Phật Mẫu của tự viện cũng sẽ ngẫu nhiên ngủ say.
"Ngủ... Nếu mà đúng là ngủ thì tôi còn sợ cái rắm à!"
Trần Bá Phù đột ngột đứng phắt dậy, giọng nói cũng lớn hơn không ít.
"Đi! Lão tử mang các ngươi bay thẳng tới sâu trong đất chết! Nói không chừng xong việc còn kịp về thành trại ăn tối đấy!"
"Tôi nói là lũ quái vật kia..." Chuột lông đen một vẻ sùng bái nhìn Trần Bá Phù, chỉ thấy lão già này không phải người bình thường, coi sống chết như không gan lớn đến khiến người nể phục, "Ngoài bọn chúng ra, sinh vật khác vẫn bị cổ thần chế tài mà..."
"Vèo" một tiếng.
Ông già lại khéo léo ngồi xổm xuống.
"Mẹ kiếp." Trần Bá Phù ôm eo giơ tay chọc chuột lông đen, chọc trúng đầu nó một cái làm nó lảo đảo, "Ngươi muốn hại chết ông à!"
"Ngài cũng đâu có nghe tôi nói hết đâu mà..." Chuột lông đen tủi thân đến phát khóc, nhưng cũng không dám tránh tay của ông già.
"Có gì thì mau nói! Còn mà lấp la lấp lửng! Cẩn thận lão tử đem cả nhà ngươi ướp thành khô đấy!"
"Ai nha đừng có dọa nó chứ... Tiểu gia hỏa này cũng đáng yêu mà..." Trần Cảnh không nhịn được lên tiếng khuyên, sau đó nhìn sang chuột lông đen, "Hình như ngươi cũng khá rõ về mảnh đất chết này?"
"Hiểu biết chứ!" Chuột lông đen nhìn chàng trai loài người xinh đẹp trước mắt, sự sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, "Ngươi muốn biết gì ta đều biết hết! Như mấy con quái vật kia! Ngày nào chúng nó ở trong đất chết làm gì ta đều biết cả!"
"Sao ngươi biết nhiều vậy?" Trần Bá Phù lại chọc thêm một cái, cảm thấy con chuột không có thực lực này đang chém gió.
Chuột lông đen ôm đầu, tủi thân nhìn Trần Bá Phù, nhưng giọng điệu thì lại ẩn chứa sự đắc ý.
Sự đắc ý này đến từ năng lực mà nó thức tỉnh.
Đây là năng lực đủ để giúp cả nhà chúng sống yên ổn ở Tây đại lục.
"Thì đương nhiên là ta biết hết rồi, dù sao năng lực của ta chính là thế mà, có thể che giấu hơi thở của mình, mà còn có thể làm cho cơ thể trở nên trong suốt á."
Chuột lông đen hai tay chống nạnh, mắt lấp lánh ánh lên sự hưng phấn.
"Thật ra chuột chuột ta á, thích nhất là trốn trong góc tối nhìn lén người khác, mà người khác lại chẳng hề hay biết, hi hi hi..."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận