Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 178: Lawrence mới công tác (length: 11688)

Khi xe chậm rãi lái vào khu dân cư Tịch Dương Hồng.
Không hề khoa trương khi nói.
Tất cả mọi người trong xe đều cho rằng mình bị ảo giác.
Một tấm thảm nhung đỏ rộng gần mười mét, từ cổng khu dân cư trải dài đến tận chân tòa nhà, hai bên còn đặt rất nhiều con rối gỗ hình nhạc công.
Vừa mới giây trước xe vừa vào khu.
Giây sau những con rối đó đã bắt đầu cuồng nhiệt đánh trống khua chiêng.
Đây... Đây còn là khu Tịch Dương Hồng sao?
Trần Cảnh ngây người nhìn cảnh tượng đó.
Bên tai toàn là những âm thanh réo rắt từ đám rối phát ra.
Ta xuyên không đến phòng đại yến màu vàng rồi sao...
"Đây là cái quái quỷ gì vậy..."
Trần Bá Phù dụi mạnh mắt, hạ cửa kính xe, thò đầu nhìn xung quanh, bỗng nhớ ra điều gì, gào lên:
"Lawrence, cái đồ chó má! Lão tử đếm đến ba! Mau cút ra đây cho ta!"
Vừa dứt lời, Trần Bá Phù liền hét:
"Ba!"
"Trần... Trần lão gia, ai lại đếm như ngài chứ!"
Giọng Lawrence từ dưới tầng hầm để xe vọng lên, mọi người nhìn theo thì kinh hãi như thấy thần tiên.
Mọi người đều biết.
Lawrence là một lão già lếch thếch không thích mặc quần áo.
Dù cơ thể lão ta như đống bùn nhão, mặc hay không mặc cũng không khác gì, nhưng dù gì vẫn là không mặc...
Nhưng hôm nay thì sao?
Lão ta mặc đồ chỉnh tề!
Com-lê giày da cà vạt.
Tay còn đeo đôi găng tay trắng mới tinh.
Trần Bá Phù nhất thời sửng sốt.
"Ngươi... đầu óc có vấn đề hả?" Trần Bá Phù muốn nói rồi lại thôi, thấy nói quá thẳng thì hơi quá đáng, dù sao cũng là hàng xóm, cuối cùng chỉ uyển chuyển hỏi: "Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện mặc quần áo vậy?"
"Ta cảm thấy mình trước đây hơi luộm thuộm."
Lawrence đã chạy tới bên cạnh xe, chủ động mở cửa xe cho lão nhân, như người dẫn khách vào nhà, đỡ lão nhân xuống xe.
"Lại đây xem này!"
"Xem cái quái gì?" Trần Bá Phù kỳ quái liếc Lawrence, thấy có chút cảnh giác... Lão già này hôm nay sao lại khác thường vậy?
"Vệ sinh!"
Lawrence cười kiêu hãnh, cúi xuống xoay người dùng găng tay trắng chà mạnh xuống đất, rồi đưa tay lên, suýt thì đụng vào mũi Trần Bá Phù.
"Cái này gọi là không nhiễm bụi trần!"
"... Sao không nhét thẳng vào miệng ta luôn đi?"
Trong khoảnh khắc, Trần Cảnh bỗng nhớ tới ngày đầu mới rời khu.
Nhớ lại khi đó.
Lão già đã hết sức trịnh trọng dặn dò Lawrence:
"Đợi ta về mà thấy khu dơ dáy bẩn thỉu không đạt tiêu chuẩn! Xem lão tử không lột da ngươi!"
Nghĩ đến đây, Trần Cảnh không nhịn được cười.
Vì cậu không ngờ Lawrence lại để tâm đến vậy... Nhưng nếu đổi góc độ, mình là Lawrence thì có lẽ cũng không dám coi những lời đó là đùa cho vui đâu?
"Thôi được rồi đừng cho ta xem nữa..."
Được Trần Cảnh nhắc, Trần Bá Phù cũng nhớ lại chuyện ngày đó, cơn tức vì Lawrence gây ra liền tan hơn một nửa.
"Làm tốt đấy, lát nữa ta cho cái cờ thưởng!"
"Cảm ơn Trần lão gia! Nhưng tôi còn một yêu cầu nhỏ..."
"Nói đi."
"Tôi có thể phỏng vấn ban quản lý khu được không?"
"? ? ?"
Trần Bá Phù ngẩn người một hồi, rồi xắn tay áo lên, định đánh người.
"Ngọa Tào? Ngươi cướp sống dám cướp đến lượt ta?"
"Ôi đừng hiểu lầm!" Lawrence khổ sở giải thích: "Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy ở gara chán quá, với lại ngài cũng đâu có trả lương cho tôi, mỗi ngày tôi phụ trách quét dọn, tuần tra dạo vài vòng thôi mà..."
Nghe Lawrence nói vậy, mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Vì ai cũng biết lão tính cách rất lười, thà chết dí trong gara ẩm thấp tăm tối chứ không đời nào tự ý ra ngoài một bước...
Có lẽ thấy mình giải thích chưa đủ rõ ràng, Lawrence bèn sắp xếp lại ngôn ngữ, nghiêm túc giải thích:
Lời nói rất nhiều.
Nhưng đại khái ý là...
Mấy ngày phụ trách vệ sinh khu, lão không thấy chán, mà còn thấy mỗi ngày đi bộ trong khu, quét lá rụng bụi bặm gì đó rất phong phú.
"Ngươi như mấy lão về hưu không có việc gì làm, dù không thiếu tiền cũng phải ra ngoài tìm việc gì đó bận rộn... Ý là vậy hả?" Ngỗi Nam dò hỏi.
Lawrence nghĩ ngợi, gật đầu nói đại khái thế.
"Được thôi, vậy tự ngươi mà làm, nói trước đấy, ta không trả lương cho ngươi đâu!"
"Không cần không cần!" Lawrence hào hứng nói: "Lại đây, tôi giúp các người chuyển hành lý cho!"
Thấy có cu-li miễn phí, lão già vui vẻ được rảnh tay, kéo Trần Cảnh định giúp vội lùi sang một bên.
"Ngươi tưởng lão ấy thực sự muốn làm bảo vệ à?" Trần Bá Phù ngậm điếu thuốc, nhỏ giọng nói với Trần Cảnh: "Lão già này là ngộ ra đấy!"
"Ý gì?" Trần Cảnh không hiểu.
"Hắn cũng không phải người thích ở mãi trong gara qua ngày." Trần Bá Phù điềm nhiên nói: "Chỉ là trước không có cơ hội, giờ có cơ hội, có thể đến gần chúng ta hơn, thì càng không cần sợ người ngoài cầm lệnh truy nã đến bắt hắn..."
Nói xong, Trần Bá Phù gào hỏi Lawrence:
"Sao ngươi biết hôm nay chúng ta về hả?!"
"Không biết!" Lawrence vai mang hai va-li, ân cần đáp: "Thảm thì tôi ngày nào cũng trải, chỉ chờ các người về thôi!"
"..." Trần Bá Phù nhất thời á khẩu, thấy lão già này quả là liều!
"Yên tâm đi! Thảm tôi ngày nào cũng quét dọn! Sạch lắm!"
Lawrence vừa khoe công, vừa nhanh chân mang vali đi về phía trước.
Đúng lúc đi ngang cửa xe.
Một bóng người bỗng nhiên lao xuống, không lệch chút nào mà đụng trúng Lawrence, làm lão "Ái da" một tiếng vội vàng đỡ lấy vali trên vai.
Người nhảy ra khỏi xe là Ngỗi Nam.
Ngoài cô ra thì chẳng ai xuống xe lại không nhìn đường như thế.
Trần Cảnh cũng thấy vậy.
Va vào Lawrence là chuyện nhỏ.
Nhưng...
"Cái gì thế..." Trần Bá Phù nheo mắt, dường như hứng thú với mấy tờ giấy rớt ra từ quần áo của Ngỗi Nam.
Chưa đợi ai nhìn rõ, Ngỗi Nam đã nhanh như chớp lượm hết giấy dưới đất, vờ như không có chuyện gì nhét vào túi, miệng còn làm bộ huýt sáo...
"A Cảnh! Hôm nay chúng ta qua nhà cậu ăn cơm nhé!" Ngỗi Nam mặt không đổi sắc nói.
Trần Cảnh không lên tiếng.
Chỉ đưa tay chỉ Ngôn Tước đang đứng ở cửa sổ xe sau.
Cô vẫn luôn quan sát.
Lúc Ngỗi Nam va vào Lawrence, góc độ của cô ta như xem tường thuật trực tiếp, thấy rõ hơn ai hết, nên cũng thấy rõ những giấy tờ rơi trên đất là cái gì...
Ngỗi Nam ngẩn người, rồi bỏ chạy.
Nhưng Ngôn Tước nhanh hơn.
Chưa đợi Ngỗi Nam kịp nhấc chân đã lao ra sau lưng, như gãi ngứa, hai tay nhéo vào eo Ngỗi Nam.
"Nói... Ngôn Tước... cậu đừng làm loạn chứ!"
"Cậu đứng yên."
Ngôn Tước không chút biểu cảm nói, rồi từ từ nhấc bổng Ngỗi Nam lên.
Dù hai người có chiều cao khá chênh lệch.
Thấy cô nâng Ngỗi Nam lên chẳng khác gì một đứa trẻ đang bế một người chị.
Thấy có chút buồn cười đáng yêu.
Nhưng lúc này chẳng ai cười được.
Vì ai cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Ngôn Tước.
"Cậu nghe mình giải thích..." Ngỗi Nam còn muốn biện bạch, "Cái kia là... đúng đúng đúng đúng đúng đúng là hết rồi! ! !"
Ngôn Tước không thèm nghe Ngỗi Nam nói nhảm, nhéo vào hai bên hông của cô điên cuồng lắc lư, tần suất lắc quá cao làm mọi người không nhịn được mà nghi ngờ... Đời trước Ngỗi Nam chắc chắn là cái điện thoại chỉ biết rung!
Dần dà.
Ngỗi Nam như một cái cây trĩu quả lớn.
Theo động tác lắc lư của Ngôn Tước, cô không ngừng rụng quả.
Đầu tiên là rớt hơn chục quân "2", rồi lại rớt ba chục tấm "Ách bích", và rải rác một đống bài poker lẻ tẻ, chắc kiếm được hai mươi mấy bộ.
"Đánh địa chủ không lại thì ta nhịn, ta còn tưởng là kỹ thuật mình không tốt, nhưng về sau đánh bài 'tạc kim hoa', ván nào ván nấy cậu cũng thắng..." Ngôn Tước thở dài, hoàn toàn thất vọng về bạn, thấy đời này không cần tình bạn nữa.
Ngỗi Nam biết mình chết chắc.
Nhưng vẫn muốn biện hộ.
Nhưng Ngôn Tước không cho cô cơ hội đó, mà chỉ buông ra để Ngỗi Nam chạy ra xa năm mét, rồi rút thanh kiếm giấu trong gậy trường ra.
"Chết."
"..."
Thấy Ngôn Tước truy sát Ngỗi Nam chạy ra khỏi khu, Trần Cảnh lắc đầu chẳng muốn khuyên can.
"Ông nội, mình về nhà trước, con có vài chuyện muốn nói."
"Ừ."
Trần Bá Phù gật đầu, rồi nhìn Ryan đang bận rộn trên xe.
"Đem hết hành lý để ở trong xe! Quay đầu lại lấy! Con ra siêu thị mua ít đồ ăn thức uống về trước đi!"
"Vâng thưa lão gia!"
Thực ra, lúc thằng cháu ngoan thức dậy, Trần Bá Phù đã cảm thấy nó có chuyện muốn nói, có lẽ những lời đó không thể để ai tùy tiện nghe thấy, nên trên đường về nó cứ nghẹn...
Mãi cho đến khi hai người về nhà, trước sau bước vào phòng.
Trước ánh mắt nghi hoặc của lão nhân.
Trần Cảnh đóng cửa cài then.
Sau đó sắc mặt tái nhợt như người chết, con ngươi hơi hơi rung động không ngừng.
"Gia gia... Đỡ ta một chút..."
"Ngươi! Ngươi làm sao vậy!"
"Có chút mất sức..."
Trần Cảnh chỉ cảm thấy hai chân như bị rót chì, cả thân thể đều bỗng nhiên có chút mềm nhũn, không dùng được nửa điểm sức lực.
Thực ra trên đường về, hắn vẫn đang cắn răng gắng gượng.
Đến khi vào cửa nhà.
Trước mặt người thân duy nhất.
Hắn mới dám lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình.
"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? ! Mau nói cho gia gia đi! ! Có phải vì thăng hạng bảng mà để lại di chứng gì không? !"
Trần Bá Phù nhất thời cuống đến giậm chân.
Bởi vì khí tức suy nhược cực độ của Trần Cảnh, chỉ khiến hắn nghĩ đến loại người sắp chết... Phỉ phỉ phỉ! Nghĩ bậy bạ gì thế! Thật xui xẻo!
"Ta muốn không khống chế được..."
Trần Cảnh biểu tình thống khổ nói, thân thể không ngừng run rẩy, khớp ngón tay dần dần trở nên dài mảnh sau đó vặn vẹo, phảng phất xương cốt đang phát sinh một loại nhiễu sóng quỷ dị nào đó.
"Cỗ thân thể này... Muốn nhịn không nổi..."
- Giữ gốc thứ hai càng ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận