Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 264: Trần Cảnh là ta (length: 8143)

"Ta cứu không được bọn họ..."
"Vì sao..."
"Ta chẳng cứu được ai cả..."
"Vì sao..."
Ngay khoảnh khắc này, Trần Cảnh hoảng hốt, lại nghe thấy "mình" trong cơn ác mộng điên cuồng lảm nhảm, còn thấy lại sa mạc đỏ hoang vắng, tĩnh mịch trước mắt.
Trần Cảnh thấy "mình" đang đi về phía hắn.
Thấy người bị cuồng phong xé rách thành từng mảnh.
Thấy đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng.
"Đây... đây là dạng năng lượng gì vậy..." Tự Dạ nhìn Trần Cảnh, toàn thân nứt toác màu vàng rực, trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc và khó hiểu. Dù nàng không phân biệt được đặc tính của năng lượng sâu thẳm, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc nàng cảm nhận được sự cổ xưa và mạnh mẽ không thể diễn tả bằng lời này.
Trong lúc mọi người không ai để ý.
Baiaji và Jaegertos đã được Trần Cảnh triệu hồi từ vực sâu.
"Chủ nhân..." Jaegertos vừa xuất hiện đã rút thanh đại kiếm thập tự ra, khó hiểu nhìn Trần Cảnh, rồi lại nhìn Gejero đang áp sát xuống từ trên trời, "Ngài không tính áp chế nó chút sao..."
"Không cần."
Trần Cảnh lắc đầu, vết nứt vàng trên người càng ngày càng nhiều, giọng nói liên tục cũng dần trở nên mơ hồ.
"Không lấy quân át chủ bài ra chiến một trận với chúng, chỉ sợ phải chết ở đây... Thứ trên trời kia sắp rơi xuống rồi."
Nghe vậy, Jaegertos hiểu rõ thời cuộc nghiêm trọng đến mức nguy cấp... nhưng hắn không sợ.
Bởi vì hắn đến từ thời đại cũ, nơi vực sâu ngự trị.
Hơn nữa, hắn không cho rằng Gejero là một dạng thần linh cổ xưa nào đó, vì hắn đã gặp nó ở thời đại đó... chẳng qua chỉ là một sinh vật dạng tinh thể hạng xoàng mà thôi. So với những sinh vật tự xưng thần linh ở thời đại cũ thì nó quá yếu ớt.
Tuy nói vậy.
Dù Jaegertos có khinh thường Gejero thế nào đi nữa, bây giờ hắn cũng không thể nào là đối thủ của Gejero.
Thậm chí có thể nói, ở thế giới hiện tại này, không có mấy sinh vật có thể chống lại cái mặt trăng đáng chết kia...
"A Cát, ngươi dẫn bọn họ đi đi."
Trần Cảnh quay đầu nhìn Baiaji đang ngơ ngác, nhẹ giọng dặn dò.
"Ngỗi Nam, Ngôn Tước, Lawrence, Ryan, Tự Dạ, Ngọc Hủy... À, còn có lão chăn heo nữa."
Lúc nói chuyện, lão chăn heo vốn trốn trong xe không dám lộ diện, giờ phút này cũng mặt mày hoảng sợ chạy tới.
"Dẫn bọn họ đi đâu?" Baiaji hỏi.
"Ra ngoài thành." Trần Cảnh thản nhiên nói, "Càng xa chỗ này càng tốt."
"Nhưng bây giờ có vẻ không ra được thành a." Baiaji lầm bầm.
Nghe vậy, Trần Cảnh không khỏi ngẩn người.
"Chạy không thoát? ?" Trần Cảnh cuống lên, "Sao lại không ra được thành? !"
"Ta vừa đến đây đã phát hiện..." Baiaji chậm rãi quay đầu nhìn hướng ngoại ô, giọng điệu cũng dần trở nên ngưng trọng, "Thành phố này như bị cái gì đó bao vây lại..."
"Ta cũng có cảm giác đó." Jaegertos gật đầu.
So với đám hậu duệ hiện đại, những cổ lão chủng tộc từng sống ở thời đại cũ như bọn họ dường như mẫn cảm hơn với năng lượng, huống chi những năng lượng đó lại không phải là năng lượng phổ biến, mà có vẻ như đến từ cùng thời kỳ với họ...
Ngay lúc đó.
Mọi người bất ngờ phát hiện vùng ngoại ô Vĩnh Dạ bỗng dưng phát sáng, một "màn chắn" ánh bạch nhạt theo vùng ngoại ô phía bắc trỗi dậy, với thế sét đánh không kịp bưng tai bao quanh thành Vĩnh Dạ kết thành một mảnh...
Chỉ trong nháy mắt.
Cả tòa thành bị ánh trăng bao phủ đã bị tầng màn chắn kia ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nơi này biến thành một tòa thành cô độc độc lập với đời, một thánh địa sắp bị Gejero ôm trọn vào lòng.
"Chả trách... Giáo hoàng nói chúng ta không trốn thoát được..." Trần Cảnh lẩm bẩm, bỗng nhận ra tất cả những gì Trần Bá Phù và Randolph đã làm đều là vô ích.
Dù họ có ra sức câu giờ cho mọi người thế nào đi nữa, thì mọi người cũng không có nửa điểm cơ hội thoát khỏi tòa thành này.
Lúc này Trần Cảnh có chút hối hận, dù biết rằng sự hối hận này cũng vô dụng...
Tuy rằng khi đến giáo khu đường, hắn đã phát hiện điều bất ổn, thậm chí cả lão già cũng cảm thấy giáo khu khác thường, nhưng chẳng ai ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Bởi lẽ, theo lẽ thường thì lúc này Gejero tuyệt đối không thể nào giáng xuống được.
Phải nói rằng cái bẫy mà ẩn tu hội lần này giăng ra cực kỳ thành công, không chỉ lừa được Trần Cảnh và mọi người, mà còn kéo theo cả nghị viên Randolph và tổng trưởng trị an, sĩ quan trị an các thứ...
Tại sao mọi người lại mắc bẫy?
Nguyên nhân chỉ có một.
Không ai đoán được ẩn tu hội giấu tay át chủ bài này.
Không ai nghĩ tới Gejero có thể giáng xuống trước thời hạn.
Về việc Khương Kinh Chập mất tích, trước đó Trần Cảnh cũng cảm thấy có liên quan đến Raffaello.
Dù sao thì từ lâu Khương Kinh Chập đã từng nói, Raffaello muốn diệt trừ nàng... nhưng ai ngờ được việc nàng nói diệt trừ lại là theo cách này?
Bắt thân thể hà quang giả của nàng làm vật môi giới, từ đó dẫn Gejero giáng xuống trước thời hạn... Chuyện này ai mà đoán được? !
Sở dĩ mọi người bị lừa đến bước đường này, đơn giản là quá tự tin vào thực lực của bản thân. Dù sao thì bên ngoài, thực lực chiến đấu cao nhất của ẩn tu hội cũng chỉ có giáo hoàng và mấy chủ giáo mà thôi.
Dù là Trần Bá Phù hay Randolph, họ đều cảm thấy cho dù có bị lừa qua thì cũng có một trăm phần trăm tự tin có thể chạy thoát...
"Nếu như nó thật sự giáng xuống ở đây, ta có lẽ không đánh lại nó..."
Jaegertos ngước đầu nhìn Gejero đang áp sát mặt đất, ngọn lửa đen bùng cháy dưới mũ giáp càng thêm dữ dội.
"Vậy thì giết ra một con đường." Trần Cảnh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại, "A Cát, ngươi dẫn bọn họ chạy thẳng ra ngoài, đi xem thử có thể xông qua được cái lớp màn năng lượng kia không..."
Baiaji không vội gật đầu đồng ý, vì nó cảm thấy lúc này Trần Cảnh càng cần sự trợ giúp của nó.
"Đã bảo là chạy không thoát mà!" Ngỗi Nam xắn tay áo, nắm chặt hai tay sẵn sàng nghênh chiến, "Ngươi đừng có lúc nào cũng muốn vứt bỏ bọn ta được không!"
"Ta... ta có thể giúp ngươi..." Ngôn Tước sợ hãi nói, phất tay rút trượng kiếm, biểu hiện năng lượng Gejero ẩn ẩn dao động.
"Ta hắn mợ đúng là xui xẻo, lần đầu tiên ra ngoài cùng các ngươi đã gặp chuyện quái quỷ này..." Lawrence mặt khổ sở nói, thân thể còm cõi dần hòa tan thành bùn nhão.
"Thiếu gia! ! Ta! Ta cũng có thể giúp một tay!" Ryan shota sau khi lột xác cũng lớn tiếng nói, dù trên mặt tràn đầy sợ hãi nhưng không hề có ý định bỏ rơi Trần Cảnh mà trốn chạy.
Cùng lúc đó.
Lớp sương mù đen bao phủ giáo đường bỗng rung chuyển dữ dội, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gầm thét khàn khàn của Trần Bá Phù.
Rất nhanh.
Hai bóng người phát ra ánh sáng bạch nhạt liền chạy ra khỏi màn sương đen, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Dù hai người bọn họ có chút chật vật khi thoát ra khỏi sương mù đen, thậm chí có thể nói là chạy trối chết, nhưng nhìn thấy họ, Trần Cảnh và những người khác vẫn không nhịn được cảm giác nặng nề trong lòng.
"Chủ giáo Satie, những người khác giao cho ngươi."
Một bóng người hơi gầy cất giọng Raffaello, giọng điệu ngưng trọng dần trở nên vui vẻ, tựa như một đứa trẻ sắp được bước vào công viên trò chơi.
"Trần Cảnh là của ta."
- Chương 1 tới rồi ~ (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận