Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 662: Phật mẫu đến tới ( hạ ) (length: 7809)

Trần Bá Phù chẳng có tham vọng gì.
Đối với hắn mà nói, cái gọi là chinh phục thế giới chỉ là một trò vui.
Có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Cho nên khi Trần Cảnh nghe thấy lão nhân nói vậy thì chẳng hề bất ngờ, hắn biết lão già này chỉ thích vui đùa, chỉ muốn tìm chút chuyện tiêu khiển.
"Chủ động tấn công vào đại bản doanh của bọn chúng?" Trần Cảnh thấy lão nhân hăm hở, cũng đành bất đắc dĩ khuyên can vài câu, "Như vậy chẳng khác nào tìm đến cái chết sao?"
"Ngươi đánh giá thấp năng lực của chúng ta rồi!" Trần Bá Phù tỏ vẻ không phục.
"Thực lực hiện tại giữa đôi bên căn bản không cân sức, loại chiến tranh một mất một còn này, yếu tố thật sự có thể định đoạt thắng bại, chỉ có chiến lực đỉnh cao của hai bên." Trần Cảnh kiên nhẫn phân tích cho lão nhân nghe, "Gejero trấn giữ Vĩnh Dạ, Đồ Linh cố thủ Huyền Không thành... Còn chúng ta thì sao?"
"Ba cổ thần của biển Cựu đã bỏ chạy, không có gì bất ngờ, trong thời gian ngắn ba vị kia chắc chắn không lộ diện, càng không thể có bất kỳ sự giúp đỡ thực chất nào cho chúng ta."
"Phật Mẫu của Cực Trú đô tự viện còn đang dưỡng thương, bị phong ấn cả ức vạn năm, sinh mệnh lực đã hao tổn không ít, cho dù nàng có dũng khí rời Cực Trú đô để giúp chúng ta, trạng thái đó của nàng thì đánh thắng ai?"
"Về phần Hi... Tên kia còn chẳng thể rời khỏi Tây Đại Lục, ngươi còn có thể trông chờ vào hắn được sao?"
Cảm xúc vừa dâng cao của Trần Bá Phù chưa được bao lâu, đã bị một tràng phân tích của Trần Cảnh dội cho tắt ngấm.
Đúng vậy.
Thực tế vốn tàn khốc như vậy, có tô vẽ kiểu gì cũng vô ích.
Nếu bọn họ thật muốn chủ động gây chiến, mà còn lấy thân phận bên tấn công đánh đến đại bản doanh đối phương... Đúng là không khác gì đi tìm cái chết.
Nói chẳng ngoa.
Chỉ mình Gejero thôi đã có thể trấn áp bọn họ.
Thực lực giữa danh sách tám cổ thần và danh sách bảy cựu duệ khác nhau một trời một vực, đúng là một ranh giới khó vượt qua.
"Quan sát thêm một thời gian, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ khởi động kế hoạch đưa người mới vào, đến lúc đó các ngươi giúp Tsueno Kushiro để mắt kỹ một chút, đừng để loại người thân phận bất minh trà trộn vào Kakosha."
"Biết rồi biết rồi..." Trần Bá Phù thở dài, chỉ cảm thấy cuộc sống nhàm chán này vẫn phải tiếp tục, mà chẳng thấy điểm cuối.
"Nghe ta khuyên một câu, chúng ta nên..."
Ngay lúc Trần Cảnh chuẩn bị nhân cơ hội tiếp tục dặn dò mọi người, màn hình của hệ thống khảo thí đột ngột hiện ra trước mắt hắn.
...
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Duang! Duang! Duang!
【 Trần Cảnh 】: ?
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Mở cửa đi.
【 Trần Cảnh 】: ? ?
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Phật Mẫu đến tìm ngươi chơi, cái nghi quỹ bên ngoài thành của các ngươi có chút đáng sợ, nàng không dám đi qua.
【 Trần Cảnh 】: ? ? ?
...
Thấy Trần Cảnh nói một nửa thì im bặt, mọi người đều đồng loạt nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.
"Sao không nói gì nữa?" Trần Bá Phù nghi ngờ hỏi.
"Ta... Ta có chút việc... Ra ngoài một chuyến..."
Trần Cảnh ấp úng, không đợi mọi người kịp phản ứng, đã dùng phương thức biến mất trong hư không rời khỏi thần điện.
...
【 Trần Cảnh 】: Sao nàng lại đến đây? !
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Nhàn rỗi không có việc gì, muốn đến Kakosha thăm thú chút thôi.
【 Trần Cảnh 】: Ngươi cũng cùng đến à?
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Không có nha, ta vẫn đang ở Cực Trú đô, chờ làm xong chuyện ở đây thì mới có thời gian đi tìm ngươi chơi.
【 Trần Cảnh 】: Nàng rời khỏi Cực Trú đô khi nào?
【 Kiều Ấu Ngưng 】: Đại khái là một tuần trước thì phải, dù sao lúc ta xuất quan thì phát hiện nàng không có ở đó rồi, đến khi ta liên lạc được với nàng, thì nàng đã ở trong vùng đất chết ngao du rồi.
...
Trong thần điện hư không.
Mọi người nhìn nhau, chẳng ai biết Trần Cảnh đi đâu, nhưng thấy cách hắn rời đi và ngữ khí lúc nói chuyện, thì có vẻ như thật sự có chuyện gì gấp...
"Ra khỏi thành thôi."
"Hả?"
Mọi người quay đầu nhìn Jaegertos, thấy hắn chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống, hết sức bình tĩnh nói.
"Vương đã ở bên ngoài Kakosha, tựa như là đi đón người, ta có thể cảm nhận được khí tức của người đó..."
"Đón người?" Ngỗi Nam nhảy xuống khỏi vương tọa, hứng thú nói với lão nhân, "Chúng ta cũng đi! Xem xem là ai mà hắn lại phải đích thân đi đón!"
"Ta cũng nghĩ vậy." Trần Bá Phù thích thú vuốt râu, trong lòng tự nhủ hai tháng nay cũng khó thấy đứa cháu trai nhà mình hưng phấn đến vậy, xem ra người kia đến có lai lịch không nhỏ a...
"Đừng đi."
Jaegertos không chút thay đổi sắc mặt lần nữa lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một chút cảnh cáo.
"Vương bảo ta chuyển lời đến các ngươi, hắn đi đón người là được rồi..."
Bên ngoài Kakosha, tử hoàn vẫn liên tục xoay chuyển không ngừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng gió vút chính là cảnh cáo với bên ngoài, tất cả những đối tượng không được hiệp ước an toàn bảo hộ, hễ dám vượt qua giới hạn sẽ phải gánh chịu công kích...
Giờ phút này.
Phật Mẫu đứng cách "Tử hoàn" chừng hai mét, như một đứa trẻ con tò mò với mọi thứ, đang nhón chân đánh giá vật thể khổng lồ trước mặt.
"Sao ngươi lại đến đây..."
Trần Cảnh xuất hiện không một tiếng động sau lưng Phật Mẫu, như một u hồn khoác áo bào hoàng y, nhìn bóng dáng không mấy xa lạ trước mắt, trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm xúc phức tạp.
"Cuối cùng ngươi cũng tới!" Phật Mẫu cười hì hì, tựa như một cô thiếu nữ ngoài hai mươi tuổi, nhảy nhót đi đến bên cạnh Trần Cảnh, "Nghe nói ngươi sau khi tấn thăng danh sách thì bị hủy dung, ta đặc biệt tới xem ngươi..."
Nói rồi, Phật Mẫu đưa tay định tháo mũ trùm của Trần Cảnh xuống.
Nhưng không ngờ phản ứng của Trần Cảnh còn nhanh hơn, gần như là theo bản năng, hắn liền nghiêng đầu tránh bàn tay của Phật Mẫu.
"Đừng xem, xấu lắm." Trần Cảnh bất đắc dĩ nói.
Vừa dứt lời, Trần Cảnh tự mình tháo mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt nửa người nửa quỷ dị... Nói thật là hắn đã hết sức cố gắng bắt chước hình dạng con người rồi, nhưng làm thế nào thì các đường nét ngũ quan cũng không ra được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn gần đây có chút bực bội.
"Quả nhiên... Xấu chết đi được!"
Phật Mẫu tuy nói vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, không hề tỏ ra một chút nào ghét bỏ, mà còn đưa tay véo lấy mặt Trần Cảnh, rồi lại nhẹ nhàng kéo qua hai bên.
"Bây giờ ngươi xấu xí như vậy, cũng chỉ có ta không chê thôi!"
"Vậy thì ta phải cảm ơn ngài!"
"Khách khí ~"
Phật Mẫu cười hì hì đáp, rồi bàn tay lại bắt đầu không an phận, bắt đầu giở trò kiểm tra sức khỏe cho Trần Cảnh.
"Lâu như vậy không gặp, có nhớ ta không?"
"Không có."
"Ta không tin!"
Phật Mẫu đột nhiên nắm lấy vạt áo bào hoàng y, ra vẻ muốn nghịch ngợm như mấy cô gái trêu đùa.
"Ta muốn hỏi Tiểu Trần Cảnh xem có nhớ ta không!"
"Ngươi! ! !" Trần Cảnh vừa bi phẫn vừa hoảng sợ né tránh, vừa sợ vừa lùi lại mấy bước, "Ngươi có thể đừng như nữ lưu manh được không! ! !"
"Sao thế?" Phật Mẫu nghiêng đầu, có chút thích thú hỏi, "Giờ ngươi không thích kiểu này à? Ta nhớ hồi trước ngươi thích lắm mà, há miệng ngậm miệng đều là tỷ tỷ tỷ tỷ..."
"Đừng nói đừng nói!" Trần Cảnh vội vàng tiến lên bịt miệng Phật Mẫu, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, "Ở đây dù gì cũng là nơi của lão gia ta, đừng nói mấy cái này ở đây, làm người ta nghe được thì phiền phức!"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận