Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 725: Sinh mệnh hình thái chuyển đổi kỹ thuật ( thượng ) (length: 8100)

"Ngọa Tào! Đây là cái trong truyền thuyết Kakosha!"
"Dù ta đã thấy ảnh trên diễn đàn rồi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ảnh chụp, so với tận mắt nhìn thấy khác nhau một trời một vực!"
"Mấy huynh đệ đứng sau mau nhìn thiệp mời của ta này! Cho các ngươi nhìn trước cho đã mắt! Chút nữa các ngươi được vào rồi thì có thể tận mắt chiêm ngưỡng!"
"Tòa thành này như thể được đúc bằng vàng ròng. . . Giống hệt như kinh đô vàng trong truyền thuyết thần thoại nước ta!"
Tại đội ngũ tân binh ở Bắc Bình nguyên Kakosha, liên tục vang lên tiếng cảm thán không ngớt bên tai.
Có lẽ là sợ phá vỡ quy tắc Kakosha.
Bọn họ dù kinh ngạc đến mấy cũng chỉ dám cố gắng kiềm chế âm lượng, sợ chọc đến người bản địa Kakosha không vui.
Nhưng đây thuần túy là do nghĩ nhiều.
Bởi vì những người như người chăn nuôi heo tới trước để duy trì trật tự lại tỏ ra rất nhiệt tình, tay cầm loa đi từ đầu đội hình đến cuối đội hình, nội dung lặp đi lặp lại chỉ có bảo mọi người đừng nôn nóng, từng nhóm từng nhóm vào...
"Không ngờ công việc này cũng khá mệt đấy."
Người chăn nuôi heo vừa lau mồ hôi vừa hỏi Ngọc Hủy bên cạnh.
"Hay là để mấy đứa nhóc Ryan kia tới đi?"
"Thôi, vẫn là ta và ngươi trông chừng đi." Ngọc Hủy tính cẩn trọng vẫn trước sau như một, dù ở bên ngoài thành Kakosha, ngay tại đại bản doanh của Trần Cảnh, nhưng hắn vẫn cứ phải cẩn thận những chỗ nên cẩn thận, đặc biệt là khi đối diện với những người lạ mặt này...
Ngay lúc đó.
Từ trên trời bỗng truyền đến tiếng rít xé gió rung động lòng người, đó là tiếng do vật thể khổng lồ nào đó phát ra khi di chuyển nhanh trên không trung, tiếng gió bị xé rách tạo thành âm thanh rên rỉ.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một mảng bóng đen to lớn đang nhanh chóng hạ xuống mặt đất, tốc độ nhanh gần như "thuấn di", thậm chí còn khiến người có cảm giác chóng mặt.
Còn chưa kịp phản ứng, bóng đen khổng lồ kia đã giảm tốc độ trong chớp mắt, nhờ đó mọi người mới có thể nhìn rõ được đó là cái gì.
Đó là một sinh vật khổng lồ dài gần vạn mét.
Dùng từ che trời lấp đất để miêu tả cũng không hề quá.
Khi nó vỗ đôi cánh như đám mây đầy màu sắc ảo diệu, khoảnh khắc cả một bầu trời bị che kín.
Ở cách mặt đất khoảng mấy trăm mét, con dị thú trông như đến từ vũ trụ này nhẹ nhàng phẩy cánh, chậm rãi bay vào thành Kakosha.
Khi nó giảm tốc, mọi vật dường như cũng bị ngưng lại.
Không tiếng gió.
Không tiếng vỗ cánh.
Im ắng tuyệt đối, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.
Xét theo một góc độ nào đó, so với việc nói nó đang bay, không bằng nói nó đang lướt nhẹ theo gió mà đi, vẻ thong dong tao nhã biểu lộ khí chất thanh cao, trong lúc nhất thời khiến mọi người nghĩ đến thân phận của nó...
Mỹ thần tuấn nhất tinh hải Mão Túc.
Baiaji.
"Cái tên thích khoe mẽ này." Người chăn nuôi heo không kìm được lẩm bẩm, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, "Ta cứ tưởng nó muốn đâm thẳng xuống cơ! Hú hồn!"
"Ngươi gan có lớn hơn chút được không?" Ngọc Hủy tức giận mắng, "Đều đi ra từ Vĩnh Dạ Thành cả, ngươi đừng có làm mất mặt ta!"
"Ta làm mất mặt?"
Người chăn nuôi heo hừ lạnh một tiếng, bắt đầu kể lại những chuyện xấu trong quá khứ của Ngọc Hủy, một mớ nợ cũ này đều được ghi tạc trong đầu hắn.
"Lúc trước ngươi bị ẩn tu hội làm bẽ mặt mấy lần rồi? Lần nào chẳng phải lão tử giúp ngươi ra mặt? Cùng giáo sư Armitage ở cựu hải, ngươi có đến mấy lần chút bị lũ người cá kia bắt lại đưa xuống biển làm tân lang, nếu không có ta..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa đừng nói nữa." Ngọc Hủy theo bản năng bịt miệng người chăn nuôi heo, giọng có vẻ hết sức khó xử, "Chúng ta đều là người một nhà cả, nói mấy chuyện này vô nghĩa thôi."
"Ấy da, Ngọc Hủy ca không phải là chê ta mất mặt đấy chứ." Người chăn nuôi heo liếc xéo hắn một cái, trong miệng còn lầm bầm, "Ta làm mất mặt cũng đâu có mất mặt hơn ngươi, chậc chậc."
"Để ta mời ngươi đi ăn, ta tự mình vào bếp, làm bữa ngon cho ngươi ăn!"
"Vậy ta cảm ơn ngài nhé?"
"Mẹ kiếp ngươi lại giở giọng điệu kỳ quái làm ta bực mình rồi..."
Ngay lúc Ngọc Hủy đang định túm tai lợn của hắn định làm mặt, chỉ nghe thấy tiếng rít của Baiaji khi bay vào trong thành, sau đó thấy nó bay thẳng lên trời, nhắm thẳng hướng hắc tinh treo trên cao.
"Về nhà thôi mà còn bày ra trận địa lớn thế này... Gia hỏa này đúng là biết làm trò..." Người chăn nuôi heo tặc lưỡi.
Nhưng rất nhanh, miệng người chăn nuôi heo cứng đờ lại, mặt heo lộ ra biểu tình hết sức người, đầu tiên là kinh ngạc nghi ngờ như đang tự hỏi có phải mình đang nhìn nhầm hay không, sau lại là không thể tin mà giơ tay lên chỉ về phía bầu trời đông nam.
"Lão rắn... Ngươi xem phía kia kìa..." Giọng người chăn nuôi heo run rẩy không kiềm chế được, như một cái bóng tâm lý đã chôn sâu bấy lâu nay bị moi ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi, "Cái kia... giống như trăng của Gejero..."
Ngọc Hủy theo bản năng quay đầu nhìn, trong nháy mắt cũng sững người.
Đúng là ánh trăng.
Ánh trăng phủ trời lấp đất!
"Có phải là xảy ra chuyện rồi không?!" Người chăn nuôi heo không kìm được túm lấy tay Ngọc Hủy, giọng nói vẫn run run, "Vĩnh Dạ đánh tới rồi? !"
"Ngươi sợ cái gì!" Ngọc Hủy trừng mắt nhìn hắn một cái, vội vàng hạ giọng nhắc nhở, "Đừng có làm lộ vẻ yếu đuối của Kakosha trước mặt người ngoài! Hiện tại ngươi đại diện cho Kakosha! Đừng có để mất mặt!"
Nghe vậy, người chăn nuôi heo vội vàng ngó xung quanh.
May là lúc nãy hắn và Ngọc Hủy đi qua một bên nói chuyện riêng, thêm nữa là khi nói chuyện giọng hắn run run không lớn, nhìn trước mắt thì không ai để ý bên này...
"Vĩnh Dạ làm sao lại tự nhiên đánh qua đây?" Người chăn nuôi heo nhỏ giọng hỏi, biểu cảm rất không hiểu, "Chẳng phải ai cũng bảo bọn họ không có gan đến tây đại lục sao?"
"Lại đúng lúc là ngay vào thời điểm này..." Ngọc Hủy không lộ vẻ gì mà nhìn về phía "Tân binh" đang xếp hàng, ánh mắt ánh lên vẻ cảnh giác, "Ngươi nói xem trong số họ có khi nào có nội gián của Vĩnh Dạ không?"
"Hả?"
"Mẹ nó, hay là xử lý tất đi cho xong..." Ngọc Hủy nghiến răng nói, "A Cảnh chỉ bảo đám quyến tộc đã chuyển đổi thì tin được, nhưng có nói người nhà bọn họ là tin được đâu."
"Hả? ?"
Người chăn nuôi heo ngây người một chút, không kìm được đưa tay sờ trán Ngọc Hủy.
"Ngươi thằng nhãi điên rồi à? ? Mạch não của ngươi kiểu gì thế? ? Vì sao ngươi không nghĩ là Vĩnh Dạ chọn đúng thời điểm này để qua quậy phá đâu? ?"
Ngay lúc đó.
Ngọc Hủy và người chăn nuôi heo thấy Baiaji lại từ hắc tinh bay xuống, hình thể cũng thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cùng xuống với nó còn có Jaegertos... Nhưng không thấy bóng dáng Trần Cảnh đâu.
"Giờ tính sao?" Người chăn nuôi heo nheo mắt, cẩn thận tìm hồi lâu vẫn không thấy Trần Cảnh đâu.
"Về xem sao." Ngọc Hủy không chậm trễ chút nào nói.
"Chúng ta về, đám người này thì sao?" Người chăn nuôi heo hỏi ngược lại.
"Cái này..."
Ngay khi Ngọc Hủy còn đang do dự, một giọng nói quen thuộc bỗng yếu ớt vang lên sau lưng họ.
"Đừng hoảng, đừng sợ, đừng loạn."
Giọng nói già nua kia vừa mở miệng chỉ nói sáu chữ đó, sau đó vỗ vai họ hai cái.
"Có chúng ta ở đây, Gejero có đánh tới cũng chỉ có đường chết, sợ cái gì?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận