Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 113: Trước tiên kết thúc tự nguyệt kỳ ( thượng ) (length: 9794)

Nhà của Ngỗi Nam sau khi trải qua lần trang trí trước, giờ nhìn lại đã ấm cúng hơn rất nhiều.
Mặt tường loang lổ trước kia đã được dán đều bằng giấy dán tường màu sắc ấm áp.
Ngay phía trên vị trí phòng khách còn lắp một chiếc đèn treo hình bạch tuộc khổng lồ bằng gỗ.
Chiếc đèn này do chính Ngỗi Nam chọn.
Sau khi bật điện, đèn sẽ từ từ xoay rất chậm.
Đồng thời trên những xúc tu đang bay lên hạ xuống kia còn treo lơ lửng mấy hình người nhỏ đầy vẻ hoảng sợ đang giãy giụa.
"Cậu cứ ngồi tự nhiên đi!" Ngỗi Nam vừa vào nhà liền buông tay Trần Cảnh ra.
Nàng hăm hở chạy đi bật ti vi, ngồi xổm trên mặt đất tìm băng trò chơi.
"Trong tủ lạnh có đồ uống đấy! Cậu tự đi lấy đi!"
"Không sao, tôi không uống."
"Tôi uống!" Ngỗi Nam không nhịn được càu nhàu một câu, "Đã thế mà còn không biết ý, làm sao làm tiểu đệ được!"
"..."
Trần Cảnh bất đắc dĩ đi lấy hai lon nước ngọt trong tủ lạnh.
Khi anh quay lại phòng khách thì Ngỗi Nam đã mở máy chơi game, đang cầm tay cầm ngoắc anh.
"Ngồi đây này!"
"Ừm..."
Sàn nhà gỗ kiểu thô mộc phủ một tấm thảm lông lớn.
Tấm thảm này do Trần Cảnh đặc biệt chọn cho Ngỗi Nam, cố tình chọn loại dày.
Ngồi lên cảm giác xốp như ngồi ghế sofa, chỉ là không bị lún quá nhiều.
"Tôi cũng chưa chơi game này bao giờ, nhưng thấy đánh giá tốt lắm!"
Ngỗi Nam cầm tay cầm game, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, vừa vụng trộm quan sát vẻ mặt của Trần Cảnh.
"Ừm... Tôi chơi như thế nào?" Trần Cảnh nháy mắt, nhìn qua màn hình trò chơi trên ti vi, cảm thấy giống hệt game RPG thời hồng trắng, chỉ là đồ họa đẹp hơn chút thôi.
"Cậu xem tôi chơi đã."
Ngỗi Nam mặt dày đáp, miệng vẫn lẩm bẩm.
"Game một người chơi mà cũng không hiểu à? Rốt cuộc cậu đã chơi game chưa đấy!"
"Vậy tôi cứ ngồi xem cậu chơi thôi à?" Trần Cảnh dựa lưng vào ghế sofa, bất lực nói, "Hay là tôi về ngủ cho rồi..."
"Cấm về." Ngỗi Nam trừng mắt nhìn anh, giọng điệu đầy vẻ đe dọa, "Không là tôi đánh cậu đấy!"
Trần Cảnh định trêu lại nàng một câu là ngươi dám chắc, vì chỉ cần Trần Cảnh hét lên "Ông ơi cứu con" ở dưới lầu thôi, thì giây sau Ngỗi Nam sẽ bị ông lão bắt tới quảng trường khu dân cư treo lên đánh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi.
Vì theo một góc độ nào đó, Ngỗi Nam như là một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Tính tình thì cô độc, lại thích gây sự.
Bỗng nhiên có một ngày tìm được bạn tốt, chuyện gì cũng muốn kéo đối phương cùng làm.
"Cậu động não chút đi..."
Trần Cảnh lúc này cố nén xúc động muốn mắng Ngỗi Nam, kiên nhẫn chơi game cùng nàng.
Nhưng là một con mọt game, đặc biệt là người chơi lão luyện đã chơi hầu hết các loại game trên các nền tảng, anh thật sự không hiểu cách điều khiển của Ngỗi Nam.
Trò chơi này trông thì chẳng có gì khó, giống game RPG thời hồng trắng thôi, mở đầu đơn giản chỉ là đi lạc trong một mê cung đơn sơ, chỉ cần ra được là có thể vào làng mở ra nhiệm vụ tiếp theo...
Vậy mà Ngỗi Nam lại như kẻ ngốc vậy.
Lần nào cũng bị chết ở cùng một chỗ, bị một con quái vật hình khỉ đầu chó màu xanh lá cây nào đó úp sọt cho, khiến nàng tức đến mức nhiều lần muốn đập tay cầm.
"Đi theo cái lối kia qua đi, né tảng đá bên trái nhất kia ra, không thì cậu lại chết... Con quái kia nó núp cậu ba lần rồi, sao cậu không nhớ lâu thế?"
"Cậu lảm nhảm quá đi! Tôi tự chơi được!" Ngỗi Nam lầm bầm một câu, sau đó dựa theo nhắc nhở của Trần Cảnh, rất nhanh liền điều khiển nhân vật trong game ra khỏi mê cung.
Trần Cảnh cố nén ý muốn nhả rãnh, dần dần bắt đầu cảm thấy hứng thú với trò chơi này.
Dù gì thì đây cũng là thế giới game điện tử mà, ít nhiều gì cũng phải khác biệt so với thế giới thực mới đúng chứ.
Sự thật chứng minh.
Thực sự có khác biệt.
Chỉ thấy Ngỗi Nam điều khiển nhân vật game, vào làng thì giết sạch người ta trước đã, rồi châm lửa đốt rụi cả cái làng... Sau đó mới mở nhiệm vụ mới.
Ngọa Tào?
Game này khó nhằn thế sao?
Nhưng rất nhanh, con boss đầu tiên liền xuất hiện.
Nhìn dáng người gầy khô teo tóp mà mặc thêm áo khoác mồ hôi ở sau lưng, nhìn kiểu gì cũng giống một ông già...
Quả nhiên.
Ngỗi Nam vừa xông lên định cứng đối cứng thì kết quả bị boss đập cho một phát chết ngay.
"Không chơi nữa!" Ngỗi Nam tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt luôn cả cái tay cầm game, "Cái game quái gì thế này! Mới boss đầu mà đã đánh chết ta được rồi!?"
Dứt lời, Ngỗi Nam nhét luôn tay cầm vào ngực Trần Cảnh.
Nàng ngã vật ra đất nằm im như người chết, sau đó lại ngó ngang ngó dọc một hồi, cuối cùng...
"Giúp tôi luyện cấp." Ngỗi Nam buồn bã nói.
Nàng thoải mái nằm gối đầu lên đùi Trần Cảnh, không nhịn được ngáp một cái.
"Tôi ngủ một lát, lúc nào được thì cậu gọi tôi, tôi nhất định phải đánh chết tên khốn kia mới được..."
Trần Cảnh gật đầu, sau đó dồn chú ý vào hình ảnh trong game.
Thực ra game này dù hơi "khó", nhưng nói chung là chơi vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Ngôi làng bị thiêu rụi kia sẽ khôi phục sau khi nhân vật chính chết, dân làng bị giết cũng sẽ sống lại.
Họ sống lại một lần, Trần Cảnh cày một lần, sau đó lại đi tìm boss chết tiếp.
Quá trình chơi game nhìn thì nhàm chán tẻ nhạt này, vậy mà làm anh tĩnh tâm chơi suốt ba tiếng.
Khi thấy đã gần đủ khả năng đánh bại boss, Trần Cảnh liền đặt tay cầm game xuống, định đánh thức Ngỗi Nam đang nằm bất động.
Nhưng khi anh cúi đầu xuống thì mới phát hiện Ngỗi Nam không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nàng im lặng không nói cũng không lên tiếng, chỉ trừng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm anh.
"Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì..." Trần Cảnh có chút căng thẳng.
Bị nàng nhìn chằm chằm kiểu này, trong lòng anh không hiểu sao có chút chột dạ.
"Xem cậu có đánh thức tôi được không."
Ngỗi Nam cười nhếch mép, ánh mắt vẫn không rời cổ Trần Cảnh.
"Nếu tôi không đánh thức được cậu thì sao?" Trần Cảnh hỏi dò.
"Vậy thì tôi cắn chết cậu!" Ngỗi Nam cười một tiếng, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Rõ ràng là một câu uy hiếp ghê gớm, thậm chí nàng còn có thể thật sự làm được.
Nhưng câu này nghe vào tai Trần Cảnh lại thấy giống như đứa trẻ con đang hờn dỗi.
Nghe kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
"Được rồi được rồi, cậu chơi đi..."
Trần Cảnh vô thức xoa mái tóc mềm mại của Ngỗi Nam, tựa như vẫn hay xoa đầu Ryan, giọng điệu dịu dàng như trước.
"Tôi đi ngủ đây, có gì gọi tôi nhé."
"Cậu nói sẽ chơi cùng tôi mà!"
Ngỗi Nam không vui nói, theo bản năng nghiêng đầu né tay đang xoa tóc của Trần Cảnh.
Nhưng trong tích tắc.
Ý nghĩ này lại biến mất.
Nàng sợ nếu như né ra như vậy thì biết đâu Trần Cảnh sẽ không bao giờ xoa đầu nàng nữa.
"Thật muốn cắn chết cậu..."
Ngỗi Nam nghĩ bụng.
Trước kia nàng thường thấy Trần Cảnh xoa đầu Ryan, cứ như người lớn dỗ trẻ con, xem thế nào cũng thấy Ryan ngây thơ.
Nhưng hôm nay đến lượt nàng thì... nàng lại phát hiện mình không hề có sức chống cự với hành động này.
Kiểu nói chuyện dịu dàng không chút công kích này, cùng với những ngón tay lướt nhẹ qua tóc dường như còn ấm áp hơn bất kỳ thứ gì...
Trong thoáng chốc.
Trong đầu Ngỗi Nam chợt hiện ra hình ảnh hồi còn nhỏ sống cùng ba mẹ.
Giống quá...
Ánh mắt Ngỗi Nam ngơ ngác nhìn Trần Cảnh.
Cảm giác được người khác chiều chuộng này, chỉ khiến nàng nghĩ đến ba mẹ mình.
Cứ như là cho dù mình có chọc họ tức giận thế nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn được tha thứ vô điều kiện vậy...
"Sao thế?" Trần Cảnh cẩn thận hỏi, còn tưởng là hành động xoa đầu của mình làm đại ca cảm thấy nhục nhã, vội vàng rụt tay về.
Ngỗi Nam lắc đầu, không nói một lời ngồi dậy, gãi gãi mái tóc hơi rối.
"Tôi không sao..." Cảm xúc của Ngỗi Nam có chút sa sút, có lẽ là do nhớ đến những người mà cô không muốn nhớ lại.
Trần Cảnh còn chưa đến mức ngu ngốc không hiểu sắc mặt, huống chi Ngỗi Nam cái người không có não này dễ hiểu đặc biệt, nhìn qua là biết trong lòng nàng có chuyện.
Nhưng còn chưa kịp để Trần Cảnh hỏi thêm, thì Ngỗi Nam lại như biến thành người khác, mặt mày nghiêm trọng túm lấy cánh tay Trần Cảnh, đột ngột kéo anh đứng lên.
Gần như trong nháy mắt.
Trần Cảnh đã cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Không...
Có lẽ không chỉ là mặt đất...
Không chỉ là tòa nhà này...
"Động đất sao?!"
Trần Cảnh kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong tầm mắt anh là một Vĩnh Dạ thành đang không ngừng rung lắc.
"Ánh trăng..."
Ngỗi Nam như phát hiện ra điều gì đó, hoảng sợ chạy ra ban công.
"Ánh trăng... Ánh trăng đâu rồi!"
- Đề nghị thêm chương: hai chương.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận