Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 187: Tới tự nghị viện tin tức xấu (length: 9038)

Trong phòng khách mờ mờ ảo ảo.
Đèn không bật.
Chỉ có ánh sáng yếu ớt từ tivi phát ra.
Trần Cảnh cùng Ryan ngồi ngoài ban công kiên nhẫn chờ lão nhân trở về, còn Ngỗi Nam thì dẫn Ngôn Tước chiếm ghế sofa, xem bộ phim truyền hình nhàm chán.
Phải nói rằng các bộ phim truyền hình ở thế giới này đa phần đều có kịch bản 'nổ tung não'.
Ví dụ như bộ phim mà Ngỗi Nam đang xem, đại khái nội dung là… Một người thừa kế từ vùng đất chết, yêu một người thừa kế đến từ vùng biển của nhật cũ, sau khi trải qua muôn vàn khó khăn thì cuối cùng cũng kết thành cành, sau đó trong vòng một ngày ngắn ngủi, nữ chính sinh hơn tám ngàn đứa trẻ.
Nam chính vắt óc mãi mới đặt tên không trùng lặp cho đám trẻ, nữ chính ba một tiếng, lại sinh thêm hơn sáu ngàn đứa, nam chính trong nháy mắt suy sụp, vừa khóc vừa oán than nàng không biết thương chồng.
"Ngọa Tào, bà cô này đang ném con à!?" Ngỗi Nam xem được một nửa không nhịn được kinh hô, Ngôn Tước bên cạnh gật đầu lia lịa, chỉ cảm thấy tên thô lỗ này nói quá đúng.
Hai người vừa xem vừa chê bai, cuối cùng khiến Ryan cũng bị thu hút theo.
Những kịch bản 'nổ tung não' liên tục xuất hiện trên tivi khiến cậu nhóc từ vùng đất hoang tàn như cậu chịu một cú sốc lớn.
Xem không hiểu.
Nhưng lại rất chấn động.
"Mấy người có thể nhỏ tiếng chút được không…" Trần Cảnh nằm dài trên ghế ngoài ban công, như người sắp chết, đắp chiếc chăn mỏng rồi cuộn tròn lại, cảm thấy tối nay sao lạnh bất thường, "Đêm hôm khuya khoắt cười ha hả như vậy làm phiền dân đấy…"
"Khu dân cư này có mỗi mấy người chúng ta, làm phiền cái rắm."
Ngỗi Nam tức giận lầm bầm một câu, nằm ngả ngốn trên ghế sofa, khiến cho Ngôn Tước vốn đã nhỏ gầy lại bị chen chúc vào một góc.
Nhưng Ngôn Tước lại không để ý, ôm con quạ lớn trong lòng mà vẫn dán mắt vào tivi.
"Ở dưới lầu còn có Lawrence đấy…" Trần Cảnh bị Ngỗi Nam làm ồn đến đau đầu.
"Ý ngươi là không tin chất lượng xây dựng của khu nhà này à?"
Ngỗi Nam cảm thấy Trần Cảnh rảnh rỗi không có việc gì nên muốn kiếm cớ, định bụng phản bác thêm vài câu, nhưng nghĩ lại… Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ mình chưa chắc đã đánh lại hắn!
Huống chi còn một tên biến thái mặc giáp đang ngồi xổm ở cửa phòng vệ sinh nhìn mình chằm chằm, nơi đó là vị trí xa cửa sổ nhất, cũng là “phong thuỷ bảo địa” do chính tay Trần Cảnh chọn cho hắn để tránh tầm mắt của Gejero.
"Nói chuyện với vương phải cẩn thận." Jaegertos yếu ớt lên tiếng, động tác vuốt ve thanh thập tự kiếm bản rộng lộ vẻ ám chỉ, "Nếu không ta sẽ cho ngươi thấy thanh thánh kiếm Thâm Không màu vàng nổi tiếng này có uy lực thế nào..."
Lý nãi nãi.
Lũ bất tử Thâm Không các ngươi chỉ biết ỷ thế hiếp người thì còn biết gì!
"Này! Ngươi có thể bênh ta được không!" Ngỗi Nam gác bàn chân đang mang tất trắng lên đùi Ngôn Tước, bất mãn giãy giụa, tỏ vẻ không hài lòng như một đứa trẻ, "Hiện tại chúng ta là phe một mà!"
"Ai là phe ngươi." Ngôn Tước không chớp mắt nhìn tivi, rồi từ từ rút trượng kiếm ra, "Ngươi mà còn gác chân lên đùi ta, tin hay không tin ta chém xuống cho ngươi?"
"..."
Ngỗi Nam đáng thương thu chân về, Ngôn Tước im lặng không nói gì rồi thu kiếm lại.
"Ta muốn bỏ nhà đi." Ngỗi Nam lầm bầm.
"Ta đi gói hành lý cho ngươi." Ngôn Tước mắt không rời màn hình nói.
"Ta muốn tuyệt giao với ngươi!" Ngỗi Nam cực kỳ tức giận.
"Chúng ta có bao giờ giao hảo đâu." Ngôn Tước điềm tĩnh nói.
Ryan ngồi trên ghế đẩu một bên, nhìn bên trái lại nhìn bên phải, có chút lúng túng mà nhúc nhích mông.
Jaegertos vẫn bộ dạng người chết, chẳng có phản ứng gì.
"Răng rắc, răng rắc."
"..."
"Răng rắc, răng rắc."
"Ngươi còn gặm hạt dưa tin ta đánh ngươi không!" Ngỗi Nam quay sang trợn mắt nhìn Trần Cảnh.
"Ta không tin." Trần Cảnh không biết lấy đâu ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nháy mắt với Jaegertos, ra hiệu bảo hắn để mắt tới, lát nữa nếu nha đầu này làm càn thì dùng thánh kiếm hù doạ cô ta!
Đúng lúc này.
Cửa nhà đột ngột bị người dùng chìa khoá mở ra.
Trần Bá Phù tươi cười hớn hở xách hai túi đồ ăn khuya bước vào, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt khó chịu lúc trước, thấy Ngỗi Nam đang nằm xem tivi trên sofa, khóe mắt ông ta chỉ giật giật hai cái, hiếm khi không mắng chửi ai.
"Ông nội về rồi!"
Trần Cảnh vội vàng đứng dậy đi đón lão nhân.
Ryan chạy còn nhanh hơn, chớp mắt đã cầm túi trong tay lão nhân, quen đường chạy vào bếp bày biện.
"Trần gia gia! Để cháu vào bếp giúp một tay..."
Ngỗi Nam sợ nhất lão già này, thấy tên ác thần sống trở về, cô ta lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, vội đến nỗi chưa kịp xỏ giày.
"Đi đi." Trần Bá Phù gật gật đầu.
"Vậy cháu cũng vào giúp..." Ngôn Tước đứng dậy theo sau Ngỗi Nam.
Lúc này, Trần Cảnh đi đến cạnh lão nhân, chưa kịp nói gì, lão nhân đã níu tay hắn lại, lông mày hơi run, tựa hồ muốn nói gì đó.
"Không thuận lợi sao?" Trần Cảnh lo lắng hỏi.
"Ừ, phiền phức lớn." Trần Bá Phù gật đầu.
"Gejero muốn giáng thế?" Trần Cảnh lại hỏi.
Trần Bá Phù nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Chưa chắc, nhưng… Tình huống có lẽ còn tệ hơn chúng ta tưởng tượng.” Nghe vậy, Trần Cảnh không hề tỏ ra bối rối, mà bình tĩnh đỡ lão nhân vào phòng khách ngồi.
Lúc nãy nhìn thấy Gejero dựa sát mặt đất, trong lòng Trần Cảnh đã có sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thực ra cũng chẳng có gì.
Cùng lắm thì chạy thôi.
Vậy thôi.
Có lẽ nhận thấy lão nhân có chuyện muốn nói với Trần Cảnh, Ngôn Tước là người cuối cùng vào bếp, tiện tay đóng cửa lại.
“Miếng nguyệt thạch từ trên trời rơi xuống, thật ra là bản nguyên của Gejero, ta không phải lần đầu tiên thấy thứ này…” “Thứ đó dùng để làm gì?” Trần Cảnh hỏi.
“Ta cũng không biết rõ chi tiết, ta chỉ biết là… Giáo hoàng khi còn là đạo sĩ tu hành, là vì tiếp xúc với bản nguyên của Gejero, cuối cùng mới có thể thăng cấp lên danh sách như bây giờ.” Nghe vậy, Trần Cảnh không khỏi nhíu mày.
Hắn vốn định hỏi liệu có thể cướp được thứ kia không, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng rũ rượi như quả cà bị sương của Trần Bá Phù, hắn liền hiểu ra… Với tính cách của lão đầu, nhất định phải cướp, sở dĩ không cướp, có lẽ vì đã xảy ra chuyện gì.
"Kế hoạch ban đầu của chúng ta có lẽ phải thay đổi." Trần Bá Phù thở dài, "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vốn định để nghị viện xông lên trước…"
Nói đến đây, Trần Bá Phù như chợt nghĩ ra điều gì, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi hơn.
“Còn một tin xấu nữa.” Lông mày Trần Bá Phù không giãn ra.
"Còn nữa sao?" Trần Cảnh sững sờ.
“Hôm nay Tự Dạ đã nói rõ ngọn ngành với ta…” Vẻ mặt Trần Bá Phù phức tạp lục lọi trong túi một hồi, khi lấy bao thuốc ra thì lại nhìn Trần Cảnh một cái.
Lão nhân biết rằng đứa cháu ngoan không muốn mình hút thuốc.
Đang định cất đi thì bị Trần Cảnh giật lấy.
Trần Cảnh lấy ra một điếu thuốc đặt vào miệng lão nhân, lần đầu tiên tự tay châm thuốc cho ông.
"Nàng cũng ở đó sao?"
"Ừ, ta tới nơi thì nàng đã đến rồi."
Trần Bá Phù hít một hơi thuốc sâu, từ từ nhả làn khói trắng mờ ảo, khuôn mặt u ám của ông ẩn hiện trong làn khói.
“Ngươi cũng biết, ở thời đại này của chúng ta, trong [Nghị viện bàn tròn] chỉ còn lại một vị nghị viên vĩ đại, tình cờ lại trấn thủ ở thành phố Vĩnh Dạ này của chúng ta…” “Nghị viên Luân Đạo Phu.” Trần Cảnh gật đầu tỏ vẻ mình biết, dù sao đó là một người sống như truyền thuyết ở thành phố Vĩnh Dạ, lại còn là lãnh tụ tinh thần của vô số thành viên nghị viện.
“Đúng, chính là ông ta.” Vẻ mặt Trần Bá Phù vô cùng thất vọng, thậm chí có thể nói trong lời nói lộ ra một tia bi thương khó nén, cảm xúc này rất ít khi xuất hiện trên người ông, ngay cả Trần Cảnh cũng cảm nhận được ông dường như có chút đau khổ.
“Từ lúc nghị viện mới thành lập cho đến nay.” “Từng chứng kiến nghị viện huy hoàng thống trị cả đại lục, cũng đã tận mắt thấy nghị viện ngày càng suy tàn, trong đám nghị viên cặn bã kia, có lẽ chỉ mình ông ta có thể khiến ta vừa mắt…” Dứt lời, Trần Bá Phù lại hít một hơi thuốc, lắc lắc đầu.
"Đáng tiếc, ông ta sắp chết."
- Hết chương thứ nhất -
Bạn cần đăng nhập để bình luận