Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 21: Khắp cả người trống rỗng lão nhân (length: 10855)

Lạnh.
Lạnh thấu xương.
Tại khoảnh khắc này, Trần Cảnh chỉ cảm thấy trên người không chỗ nào không đau, phảng phất đến cả cốt tủy cũng bị đông cứng thành những mảnh băng vụn có gai, mỗi một lần tim đập đều hiện ra vô cùng cố hết sức.
Là hôn mê sao?
Hay là...
Trần Cảnh giãy dụa muốn mở mắt, nhưng hắn phát hiện dù có dùng hết sức lực cũng không thể lay động mí mắt dù chỉ một chút.
Toàn thân tựa như rơi vào khe băng tuyết của những ngày lạnh nhất.
Lạnh từ đầu đến chân.
"Xem ra ta đúng là lạnh cóng thật rồi."
Trần Cảnh nghĩ.
Chậm rãi nếm trải cái gọi là kinh nghiệm chết chóc trong truyền thuyết.
Nghe nói sau khi thân thể chết, ý thức của não bộ vẫn còn tồn tại một khoảng thời gian, sóng điện não cũng không biến mất, dường như vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài...
"Ngươi... Mau cứu... Mau cứu hắn..."
"Hô ————"
"Ta... Nghe không hiểu... Ngươi... nói..."
"Hô ————"
Trần Cảnh có thể nghe ra người nói chuyện là tiểu khô lâu, cái tên mặc áo mưa trông đáng thương hề hề, phảng phất như sắp tan ra thành từng mảnh, nhưng một âm thanh khác...
Chắc không phải giọng người nói chuyện.
Thanh âm đó tựa như vào đầu mùa đông, cửa sổ tầng cao không đóng chặt, gió lạnh len qua khe cửa ào ạt rót vào phòng.
"Hay là... Ngươi ăn ta... Đi... Ăn ta... Xương ta nhiều... dai đấy..."
"Hô ————"
Ngay khi tiếng gió gào quỷ dị này một lần nữa xuất hiện, Trần Cảnh chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị vật gì đó cùn đập mạnh một cái, sau đó là cơn đau tê liệt kịch liệt theo vết thương lan đến tận sâu trong não bộ...
Không biết qua bao lâu.
Trần Cảnh dần dần phát hiện mình đã có thể điều khiển lại thân thể này, dù cảm giác mạch máu chảy trong mình toàn là những vụn băng vẫn không mất đi, nhưng ít nhất đã có thể động đậy, thậm chí mí mắt cũng hé mở được chút ít...
Mở mắt lần thứ nhất.
Trần Cảnh nhìn thấy tiểu khô lâu đang ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn mình, nhưng chưa kịp lên tiếng an ủi thì khi nhìn lần thứ hai, hắn đã thấy một lão nhân khác đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Thật lòng mà nói, dáng vẻ lão nhân đó thật khó diễn tả.
Kiểu như...
Rất hiếm gặp, rất đặc biệt, rất kỳ lạ...
Buồn nôn.
Thật ra trông lão nhân rất bình thường, nhìn các đường nét trên khuôn mặt thì thấy là người da trắng có tướng mạo bình thường, nhưng cái gọi là "bình thường" này chỉ có khi bỏ qua những lỗ thủng trên người lão.
Đến lúc này Trần Cảnh mới hiểu vì sao mình nghe thấy tiếng gió gào quỷ dị trước đó.
Trên người lão nhân trải đầy những lỗ thủng đen ngòm, cái lớn nhất thì cỡ bát cơm, cái nhỏ nhất thì như tổ ong li ti.
Về phần vì sao Trần Cảnh có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy thì tất nhiên là vì lão nhân không mặc quần áo... Tuy nhiên lão nhân có mặc hay không cũng không khác biệt lắm vì vùng dưới cổ lão toàn là "bùn nhão".
Thân thể lão nhân tựa như một cục nhựa đường đen đặc vón cục gượng gạo thành hình người, chỉ có cái đầu là giữ nguyên hình dáng người, nhưng trên mặt vẫn có mấy chỗ trống đáng sợ.
Mắt, tai, miệng, mũi.
Những vị trí vốn là nơi có nội tạng của cơ thể người đều bị thay thế bằng những cái lỗ trống sâu không thấy đáy.
Mỗi khi có gió thổi qua, các lỗ trống trên người lão nhân liền phát ra thứ âm thanh gào thét quái dị, như thể gió cứ theo các lỗ trống chui vào trong cơ thể, thậm chí đụng chạm vào cả nội tạng hoặc xương cốt.
Khi gió từ trong các lỗ trống chui ra, chúng đều mang theo một mùi máu tanh nồng nặc.
Trần Cảnh kinh ngạc nhìn lão nhân, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Vì não bộ mới tỉnh dậy của hắn hơi bị đơ.
Cho nên...
Ta chưa chết?
Là được tiểu khô lâu kia cứu... Không, hắn không có khả năng đó.
Là lão nhân này cứu ta?
Đây là ở đâu...
Trần Cảnh theo bản năng dời mắt khỏi lão nhân, rồi quan sát xung quanh chỗ mình đang đứng.
"Đây là tầng ba nhà để xe dưới hầm sao?"
Trần Cảnh nhìn tấm biển chỉ dẫn lơ lửng trên trần nhà, lại mơ hồ nhìn mấy ngọn đèn tuýp nhấp nháy trên đỉnh đầu.
Nếu không phải trên tấm biển có ghi rõ ràng "nhà để xe dưới hầm", có lẽ dù có liên tưởng thế nào thì Trần Cảnh cũng không thể tưởng tượng nổi rằng tầng hầm để xe thứ ba dưới khu Tịch Dương Hồng lại ra nông nỗi này...
Tường, sàn, trần nhà của gara, tất cả những chỗ vốn phải là bê tông xi măng đều đã biến thành "bùn nhão".
Tựa như chúng đều bị sức mạnh của lão nhân ăn mòn, biến thành một thứ vật chất đen ngòm như nhựa đường, thậm chí Trần Cảnh còn nghi ngờ chúng đều là sinh vật sống...
Giống như tòa nhà ký túc xá của đám Hồng Di.
Những thứ vật chất giống như nhựa đường đen này liên tục ngọ nguậy, thỉnh thoảng lại phình ra để lộ những bọt khí khổng lồ, nếu để ý lắng nghe có thể nghe thấy tiếng dính nhớp quái dị.
"Tiên sinh còn sống thì thật là tốt!"
Tiểu khô lâu bỗng dưng òa lên ôm Trần Cảnh khóc, nhưng do đặc thù cơ thể, hắn dù cố gắng cũng không rơi được giọt nước mắt nào, chỉ có ngọn lửa đang nhảy nhót trong hốc mắt là chứng minh tâm tình kích động của hắn.
"Ta cứ tưởng là chết rồi chứ..." Trần Cảnh dở khóc dở cười bò dậy từ mặt đất, vỗ vỗ lưng tiểu khô lâu, "Sao ngươi nói chuyện không bị lắp nữa?"
"Kích động!" Tiểu khô lâu lau một chút nước mắt hoàn toàn không tồn tại, phấn khích nói, "Ngài... ngài thế mà lại một phát giết chết nhiều người sắt như thế! Ngài mạnh mẽ ở cõi chết cũng là hiếm thấy! Ngài..."
"Dừng dừng dừng."
Trần Cảnh bị tiểu khô lâu khen lấy khen để đến mức hơi chóng mặt, tự nhủ tên này bình thường thì nói lắp ba lắp bắp, sao mà cứ hễ kích động thì không chỉ không lắp mà còn như rap vậy...
"Vậy những tên người sắt đó đều bị ta giết sao?" Trần Cảnh hỏi.
"Đúng!" Tiểu khô lâu gật đầu.
Sau đó hắn ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm.
"Nhóm kia là do ngài giết! Nhưng nhóm phía sau thì..."
Chưa kịp để tiểu khô lâu nói hết lời, lão nhân im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng.
"Ta giết."
Giọng nói lão nhân có phần trầm đục.
Có lẽ do đang ở dưới tầng hầm, giọng nói của ông mang theo tiếng vang, nhưng giọng phổ thông rõ ràng lại giúp Trần Cảnh nghe rất rõ.
Nghe thấy một lão nhân có vẻ ngoài đặc trưng của người da trắng lại nói giọng phổ thông, Trần Cảnh bỗng thấy hơi lạ, nghĩ một hồi thì người trong thế giới này có vẻ ai cũng nói như vậy...
Tiếng Hán thống trị toàn vũ trụ?
Không thể nào.
Đột nhiên Trần Cảnh nhớ lại khi mình mới đến nơi này, trong «Quy tắc thi nhảy vọt sinh vật» có một đoạn như vậy...
Hình như là quy tắc thứ ba.
Nội dung đại khái là do tình huống vị diện đặc biệt, thế giới bên trong khác biệt quá lớn so với thế giới biểu hiện, nên người quản lý khảo thí đã sắp xếp sẵn thân phận hợp lý cho các thí sinh, và duy trì trạng thái vận hành của "hệ thống tự thích ứng ngôn ngữ" từ đầu đến cuối...
"Đây là tác dụng của hệ thống tự thích ứng ngôn ngữ?"
Trần Cảnh rối như tơ vò, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ đến giải thích này.
"Cũng gan đấy chứ..."
Lão nhân tiến lại gần hơn, đôi lỗ trống tĩnh mịch như hố đen của ông dường như lộ ra ánh mắt nhân tính, tò mò hỏi Trần Cảnh một câu.
"Cổ vật nguy hiểm như vậy ngươi cũng dám dùng?"
Dứt lời, lão nhân lại đánh giá Trần Cảnh vài lần, không khỏi tấm tắc lạ lùng.
"Một tên còn không bằng cả người bình thường yếu đuối..."
"Tình thế lúc đó nguy cấp, không dùng thì chỉ có đường chết." Trần Cảnh không nhịn được ngắt lời lão nhân, vì hắn biết mấy câu tiếp theo chắc chắn không phải lời hay ho gì.
Cũng chính vào lúc này Trần Cảnh mới ý thức được rằng, chiếc thánh ly hoàng vương đã cứu mạng hắn trước đó vẫn còn đang nằm trong tay hắn.
Có lẽ do đã hấp thụ máu.
Thân ly hình đồng hồ cát giờ trông thuần khiết hơn nhiều.
Màu đồng thau lúc ban đầu đang dần biến đổi sang màu vàng sáng chói, mà hoa văn bên ngoài thân ly cũng có vẻ đã thay đổi...
Trần Cảnh nghi hoặc xem xét chén thánh, chỉ thấy bên trong vẫn rỗng không, chẳng biết máu bị hút vào đã chạy đi đâu mất rồi.
"Cổ vật này rất nguy hiểm..." Lão nhân nói, trong giọng điệu tràn đầy hồi ức, "Ta từng nhìn thấy một thứ đồ tương tự như vậy, những hoa văn trên đó cũng giống thế, ở một di tích cổ tại cõi chết..."
Nghe lão nói vậy, Trần Cảnh lập tức cảnh giác cao độ.
"Ngài nhìn thấy nó ở di tích cổ kia?"
"Ở sâu trong cõi chết, tại một nơi mà bộ lạc nơi đó gọi là 'vườn Hoàng Vương'..."
Trần Cảnh muốn tiếp tục nghe thêm, vì hắn cũng tò mò, tại sao món khen thưởng mà người quản lý khảo thí cho hắn lại có mối liên hệ sâu sắc đến thế giới này?
Nhưng tiếc là lão nhân không định nói quá nhiều, đương nhiên cũng có thể là vì thông tin có ích chỉ đến thế, rất nhanh lão đã chuyển chủ đề.
"Cổ vật này là do ông nội ngươi cho ngươi?"
"Ngươi biết ông nội ta... Ngươi biết ta là ai? !"
"Ta đã từng gặp ngươi rồi."
Nghe những lời này, Trần Cảnh đầu tiên là sững sờ, sau đó liên tưởng đến những gì Ngỗi Nam đã nói về chuyện xung đột giữa lão nhân và ông nội.
"Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi."
Những lỗ trống trên mặt lão nhân bỗng dưng như bị xé sang hai bên, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.
"Nếu như ta muốn hại ngươi bằng lời nói, thì ngay lúc ngươi bị những người kia vây quanh ta đã không ra tay rồi."
"Cảm ơn..."
"Không cần cảm ơn ta." Lão nhân cười quái dị, không hề quan tâm Trần Cảnh sẽ nghĩ thế nào về những lời này, "Nếu như không phải sợ ngươi chết rồi ông nội ngươi sẽ giận lây sang ta, thì ta chắc chắn sẽ không ra tay, rốt cuộc..."
Lão nhân chậm rãi tiến đến gần, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tuấn tú trước mắt này.
"Ta thích nhất nhìn biểu tình tuyệt vọng trên mặt người trước khi chết."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận