Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 360: Nếu như này cái tinh cầu biến thành mặt trăng ( hạ ) (length: 8870)

Jaegertos vẫn luôn không xuất hiện trước mặt thế giới.
Hắn từ đầu đến cuối đều ở trong khoảng không sâu thẳm.
Cho đến khi bị Trần Cảnh triệu hồi ra mới rời khỏi khoảng không sâu thẳm.
Đây hết thảy đều là chuyện bọn họ đã bàn bạc trước.
Như "Hắn" trong đầu đã nói, đối với những cựu duệ trong danh sách khoảng không sâu thẳm mà nói, vị trí thứ 4 là một ranh giới.
Đạt đến cấp bậc danh sách này, Trần Cảnh càng hiểu rõ về khoảng không sâu thẳm hơn, đương nhiên cũng có thể nói hắn có được quyền hạn cao hơn của khoảng không sâu thẳm, có thể thao túng tỉ mỉ hơn các quyền năng liên quan đến khoảng không sâu thẳm.
Ví dụ như khả năng triệu hồi quyến tộc từ khoảng không sâu thẳm.
Trước kia, Trần Cảnh không thể kiểm soát "điểm rơi" của quyến tộc khi đến thế giới hiện thực.
Khi triệu hồi Jaegertos đến.
Nơi họ xuất hiện tuy gần bản thể Trần Cảnh nhưng đều là ngẫu nhiên, không cố định được, nhưng bây giờ... Trần Cảnh đã có thể chọn điểm hạ cánh cho quyến tộc.
Chỉ cần không quá giới hạn khoảng cách.
Trần Cảnh có thể cho quyến tộc xuất hiện tại vị trí đã định bất cứ lúc nào.
Giống như chuyện hắn đã làm với Raffaello trước đó.
Trong tình huống không có dấu hiệu nào, Jaegertos trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Raffaello, giơ thanh kiếm thập tự bản rộng đã lâu cũng đột ngột đánh xuống, hắn đã bắt đầu tụ lực từ lúc còn ở trong khoảng không sâu thẳm rồi...
Thực tế chứng minh.
Sự phối hợp này mang lại hiệu quả không tệ.
Ngoại trừ Trần Cảnh và Jaegertos, những người khác đều giật mình.
Ngay cả Baiaji cũng không thể phát hiện Jaegertos đột nhiên xuất hiện, cho đến khi thanh kiếm kia vỗ xuống nó mới phát hiện người quen tới.
"Ôi ta... Mẹ nó ta không hiểu nổi!" Trần Cảnh sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi thì nổi cơn thịnh nộ, vì hắn hoàn toàn không ngờ được thằng con Raffaello lại có thể gà đến mức này, "Sao ngươi có thể để nó đánh một kiếm chết tươi như thế hả?!"
"Vương... Thật ra ta cũng rất mạnh..." Jaegertos thu kiếm về, giọng nói có chút xấu hổ, "Hắn bị ta đánh chết bằng một kiếm cũng đâu có gì lạ?"
"Ta còn chưa chết mà, các ngươi có thể đừng xem thường ta như thế không?"
Tiếng của Raffaello lại một lần nữa vang lên.
Trần Cảnh nhìn kỹ lại, chỉ thấy "thi thể" Raffaello bị chém làm hai khúc không hề rơi xuống biển mà vẫn lơ lửng giữa không trung, hai nửa miệng còn đang đóng mở khi nói...
Sờ vào lương tâm mà nói.
Hình ảnh này thật sự có chút buồn nôn quá mức.
Bởi vì Raffaello bị cắt ra cứ như là hai miếng cắt hoàn chỉnh từ cơ thể người.
Nội tạng, xương cốt, kết cấu cơ bắp, mỡ.
Toàn bộ tổ chức đều lộ ra ngoài không khí.
"Trông ngươi thế này sắp chết đến nơi rồi." Trần Cảnh không để ý đến hành động hồi sinh của Raffaello, vẫy tay nói, "Ta chỉ là không nghĩ rằng ngươi lại gà như thế, bị hắn bổ một kiếm ở cự ly gần mà không kịp phản ứng?"
"... Ngươi không trực tiếp giết ta, là muốn dùng thời gian để làm nhục ta sao?"
"Không phải thế, ta không rảnh như ngươi nghĩ." Trần Cảnh lắc đầu phủ nhận, cười nói, "Ta chỉ là muốn xem, việc ngươi liều mạng bắt Gejero giáng xuống Vĩnh Dạ Thành, nó có thể cho ngươi ân huệ lớn đến đâu."
Raffaello im lặng, nội tạng vẫn nhúc nhích.
"Nó hẳn là đã cho ngươi một vài quyền năng đặc biệt chứ?" Trần Cảnh hào hứng hỏi, "Ví dụ như... lĩnh vực Ánh trăng chẳng hạn?"
Trước đó, Raffaello luôn giữ một sự tỉnh táo quái dị, cho dù bị Jaegertos cắt làm hai mảnh cơ thể, khuôn mặt tuấn tú đến độ người ta muốn đấm một cú cũng vẫn không bớt nụ cười.
Nhưng vào khoảnh khắc này.
Khi nghe Trần Cảnh nhắc đến "lĩnh vực Ánh trăng", Raffaello không còn bình tĩnh được nữa.
"Sao ngươi biết?!"
Raffaello đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn Trần Cảnh.
"Ân huệ nguyệt thần ban cho, ngay cả giáo hoàng cũng không biết... Sao ngươi biết?"
"Đoán." Trần Cảnh đáp qua loa một câu, hứng thú thưởng thức vẻ kinh ngạc trên mặt Raffaello, "Hơn nữa ta còn biết thân thể này của ngươi chỉ là phân thân, bản thể thật sự của ngươi ở một nơi khác..."
Khi Trần Cảnh nói đến đây, mọi người chỉ phát hiện ra ở khoảng ba mươi cây số từ nơi này, vùng biển đen sẫm bỗng bừng sáng.
Không giống ánh sáng vàng mà mọi người quen thuộc.
Bên dưới vùng biển ấy là một sắc thái rực rỡ xán lạn.
"Trước đây ta đã phát hiện, nhưng không thể xác định tọa độ cụ thể, ta chỉ có thể chờ phân thân của ngươi xuất hiện rồi mới tìm hiểu nguồn gốc... Ngươi biết không? Phân thân và bản thể của ngươi có một sợi dây liên kết."
Trần Cảnh giơ ngón tay, chỉ vào mắt mình.
"Ta thấy được."
Raffaello không nói gì nữa, ánh mắt nhìn Trần Cảnh lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi không thể che giấu.
Đúng vậy.
Hắn bỗng nhận ra mình dường như không thông minh như vậy.
Những sự chuẩn bị của mình trước mặt Trần Cảnh thật chẳng khác gì trò hề!
"Thật ra ngươi lợi hại thật đấy..."
Trần Cảnh nhìn vùng biển đang được sắc thái dị thường của khoảng không sâu thẳm chiếu rọi, lời cảm thán của hắn không hề giả tạo mà thật sự cảm thấy như vậy.
"Ông nội ta tung hoành ngang dọc trong thế giới bao nhiêu năm, ngươi là người đầu tiên khiến ông ấy vấp ngã lớn như vậy..."
"Vậy ta phải thấy vinh hạnh lắm hả?" Raffaello cười lạnh nói.
"Đương nhiên rồi."
Trần Cảnh quay đầu nhìn hai nửa thi thể của Raffaello, tiếng cười khiến người nghe vô cùng rõ ràng.
"Nhưng điều đáng để ngươi vinh hạnh hơn cả là... Có thể bị một kẻ được khoảng không sâu thẳm hồi sinh ghi hận lâu như vậy."
Lúc này.
Ánh mắt Lý Mặc Bạch đã bị sắc thái dị thường của khoảng không sâu thẳm đang lưu chuyển trong biển hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên họ thấy một thứ đẹp đẽ như vậy trong thế giới hiện thực.
Tựa như những "sắc thái" mộng ảo đang lặng lẽ lưu động trong nước biển, đó là một vẻ đẹp không gì sánh được và không thể nào được con người hiểu thấu hoàn toàn, đặc biệt là những "sắc thái" vượt qua nhận thức của con người...
Bộ não Lý Mặc Bạch gần như đã bốc cháy vì không thể phân tích nổi.
Đó rốt cuộc là màu gì?
Vì sao có thể sở hữu một sức quyến rũ không thể diễn tả bằng lời như thế?
Cứ như tiếng gọi của hải yêu.
Khiến người ta không nhịn được muốn lại gần chúng.
"Không ngờ vương lại triệu hồi nó ra..." Baiaji phì phò thở ra một hơi, không dấu vết lùi lại một khoảng, có vẻ sợ hãi cực độ "sắc thái" đang lan ra trong nước biển.
"Giống như thuốc màu hòa vào nước vậy." Kiều Ấu Ngưng hai tay chống cằm, ngây người nhìn "sắc thái" quỷ dị phát ra ánh sáng mờ ảo kia, "Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp đến vậy..."
Đẹp sao?
Baiaji hừ khinh miệt trước sự hình dung giàu cảm xúc của con người này.
Vì nó biết rõ.
Chỉ cần tiếp xúc với những sinh vật quái dị này, bạn sẽ không còn thấy nó đẹp, mà chỉ cảm thấy đó là một loại nguyền rủa đến từ vũ trụ bao la...
"Tuy ta biết ngươi rất muốn giết ta, nhưng ta vẫn muốn giãy dụa một chút."
Hai nửa thân thể tàn phế của Raffaello vẫn không nhịn được lên tiếng, thấy Jaegertos lại một lần nữa giơ kiếm bản rộng lên, hắn vội vàng giơ tay đầu hàng tỏ vẻ đừng nóng vội.
"Ngươi nói." Trần Cảnh có chút hứng thú nhìn hắn.
"Ngươi có thể coi đây là một lời đe dọa."
Raffaello mặt không đổi sắc nói, đồng thời cũng đang chú ý biểu cảm trên khuôn mặt Trần Cảnh... Tuy hắn không thể nhìn thấy gương mặt giấu sau hư vô kia, nhưng ít ra đôi mắt là lộ ra ngoài, hắn ít nhiều cũng đoán ra được cảm xúc của Trần Cảnh.
Ví dụ như ánh mắt hiện tại đang lộ ra... giễu cợt?
"Ta không hề nói đùa."
Raffaello nghiến răng, cố gắng tự trấn tĩnh lại.
"Trần Cảnh, ta đảm bảo khi ngươi giết ta xong, hành tinh này sẽ biến thành một Gejero thứ hai, các ngươi thừa biết thế giới sẽ hoàn toàn biến mất, tất cả sinh vật sống trên hành tinh này... trừ cựu duệ, đều sẽ chết."
"Nghe đáng sợ thật."
Vẻ giễu cợt trong mắt Trần Cảnh càng đậm, tiếng cười trong trẻo khiến Raffaello nghe có chút chói tai.
"Mấy con sinh vật ánh trăng bị ta giết chết, đồ đằng chúng để lại trên mặt đất... Chắc là thứ để ngươi uy hiếp ta đấy hả?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận