Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 163: Hắc ám bên trong vương tọa (length: 9315)

Từ trước đến nay, Trần Cảnh chưa từng thấy lão nhân bị thương bao giờ.
Dù là trong thế giới ký ức, hay trong ký ức khi hắn xuyên không tới.
Lão nhân được mệnh danh là "Thiên tai sống", tựa như một con bug hình người không bao giờ bị thương.
Lúc nào cũng chỉ có hắn đè người khác mà đánh.
Lúc nào cũng chỉ có hắn bắt nạt người khác.
Lúc nào cũng chỉ có hắn khiến người khác bị thương...
"Mau chạy đi!"
Lão nhân ngã trong vũng máu đột nhiên gầm lên, liền đẩy Ngỗi Nam đang định đỡ hắn dậy.
Vì khoảng cách quá xa.
Trần Cảnh không nhìn rõ vẻ mặt của Ngỗi Nam.
Nhưng nghe giọng nói của nàng thì như đang khóc.
"Lão đầu, ông đừng dọa tôi mà!!"
"Mụ! Mang những người khác mau chạy đi!"
Trần Bá Phù che chỗ bị thương nằm trong vũng máu, vừa quát câu nói này vừa mạnh tay đẩy Ngỗi Nam ra.
Lần này.
Ngỗi Nam không còn do dự nữa.
Nàng liếc Trần Cảnh từ xa, sau đó quay người một mạch chạy vào rừng...
"Các ngươi đều là lũ lừa đảo... Đặc biệt là ngươi... Ngươi cướp mất tư cách vào cung điện của ta..."
Triệu Ngụy Tiên đứng bất động phía sau bức tường không khí, đôi mắt đang rung động kịch liệt trừng trừng nhìn Trần Cảnh, miệng thốt ra từng chữ mang theo sự hận ý cực kỳ mãnh liệt.
"Các ngươi vì chuyện này sẽ phải trả một cái giá rất đắt..."
Vẻ mặt Triệu Ngụy Tiên vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có sự ngơ ngác như người lên cơn kinh.
Nhưng trong từng câu từng chữ đầy hận ý kia, Trần Cảnh đều nghe ra được.
"Ta không lừa ngươi, ngươi bình tĩnh lại chút..."
Trần Cảnh cố kìm cơn giận trong lòng, không ngừng an ủi Triệu Ngụy Tiên đang phát điên, cố câu thêm chút thời gian.
"Không ai muốn lừa ngươi... Ta thật sự không được... Chúng ta có thể nghĩ cách khác mà..."
Không sai.
Trần Cảnh bây giờ đã xác định.
Cái gọi là tước đoạt quyền năng trong miệng Triệu Ngụy Tiên là có thật.
Hơn nữa nói theo một góc độ khác.
Tước đoạt quyền năng, thật ra chính là biến những cựu duệ thành người bình thường.
Tại sao lúc nãy Ngỗi Nam phải cõng lão đầu trong rừng mà chạy?
Nguyên nhân chính là đây.
Lão nhân thực sự không chạy nổi.
Sau khi mất đi quyền năng, hắn chẳng khác nào một ông lão bình thường cùng tuổi.
Nhìn thấy lão đầu che vết thương nằm trong vũng máu thở dốc kịch liệt.
Nói thật.
Giờ phút này, Trần Cảnh chỉ muốn giết người.
Nếu có thể.
Hắn hận không thể đem Triệu Ngụy Tiên này thiên đao vạn quả.
Lão đầu cả đời này chưa bao giờ chịu uất ức như vậy... Chưa từng bị ai khi dễ như vậy!
Trần Cảnh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, không dám để bản thân mất lý trí ngay lúc này.
Thậm chí hắn còn để ý cả âm lượng và ngữ khí nói chuyện.
Sợ lỡ chọc giận tên điên này.
Hắn biết Triệu Ngụy Tiên bây giờ chuyện gì cũng có thể làm.
Vì hận, vì trả thù.
Hắn cái gì cũng dám.
Huống chi đám người đều bị "Hoàng vương đình viện" tước đoạt quyền năng.
Trong tình huống này, ai cũng không có sức phản kháng hắn, chọc giận hắn chẳng khác gì đẩy nhanh tốc độ tử vong của đám người.
"Ta thật sự không lừa ngươi..." Trần Cảnh nén giận, vắt óc giải thích cho Triệu Ngụy Tiên, "Ngươi yên tâm, nơi này chỉ thuộc về ngươi, ta không có hứng thú với nơi này... Ngươi bình tĩnh lại chút được không?"
"Lừa đảo... Lừa đảo..."
Triệu Ngụy Tiên hình như không nghe lọt nửa chữ.
Hắn lắc đầu, quay người lại muốn đi đến chỗ của Trần Bá Phù.
Nếu không vào được cung điện, cũng không thể làm thương được Trần Cảnh, vậy thì chỉ còn cách động thủ với những người khác.
Ít nhất làm vậy... trong lòng hắn mới dễ chịu hơn!
"Ngươi đừng có làm càn! !" Trần Cảnh vội vàng hét lớn, "Ngươi đừng động vào bọn họ! Ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách! Nếu ngươi mà..."
"Biện pháp?"
Triệu Ngụy Tiên không quay đầu lại cười điên, giọng của người máy tổng hợp giờ đang run rẩy, như đang khóc.
"Cả đời ta bị giam trong tòa đình viện này..."
"Chờ đợi bao nhiêu năm..."
"Ta tự mình còn không nhớ nổi..."
"Không ngờ cuối cùng... lại bị ngươi chiếm mất tư cách của ta... Tư cách này đáng lẽ thuộc về ta..."
Nói đoạn, Triệu Ngụy Tiên lại gào lên điên cuồng, hoàn toàn quên đi mọi chuyện này đều là do tự mình gây ra.
"Đáng lẽ phải là ta vào trước!"
"Tư cách kế nhiệm hoàng vương đại đạo phải là ta!"
"Tại sao người vào cửa trước không phải là ta mà lại là ngươi?!"
"Đây không phải ngươi hại ta thì là gì..."
Trần Cảnh vừa định giải thích, liền vội vàng ngậm miệng.
Hắn biết Triệu Ngụy Tiên tên điên này hiện tại không nghe lời thật, nếu như cứ khơi lại chuyện cũ, chỉ sợ hắn sẽ càng phát điên hơn...
Đúng lúc này.
Tay phải cầm "Cửa chi thược" của Trần Cảnh bỗng nhiên bị giơ cao lên, sau đó cả cánh tay đột nhiên bị quay ra phía sau...
Trong khoảnh khắc ấy.
Cánh tay Trần Cảnh suýt chút nữa bị vặn trật khớp, đau đến mức hắn nghiến răng.
"Ngươi đang đắc ý cái gì?" Triệu Ngụy Tiên thấy Trần Cảnh làm động tác đó, lập tức ngẩn người, bởi vì hắn không ngờ Trần Cảnh còn dám "khoe khoang" trước mặt mình.
"Ta không có đắc ý! Ngươi hiểu lầm rồi! Cái chìa khóa này tự động thôi!"
Trong tích tắc này, Trần Cảnh sợ hãi tột độ.
Hắn thực sự sợ hành động này sẽ lại lần nữa kích động thần kinh yếu đuối mẫn cảm của Triệu Ngụy Tiên.
Lúc này.
Cửa chi thược dường như có ý thức riêng.
Nó không ngừng rung lên, phát ra ánh sáng vàng chói mắt hơn.
"Ta hỏi ngươi đang đắc ý cái gì? !" Triệu Ngụy Tiên quả nhiên càng thêm điên cuồng, hắn trực tiếp lao vào bức tường không khí, bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người.
"Ta nói với ngươi là hiểu lầm! Chính là cái chìa khóa này đang điều khiển ta!" Trần Cảnh cố sức giải thích.
Nhưng vừa dứt lời, thân thể Trần Cảnh liền bị "Cửa chi thược" kéo mạnh một cái mất thăng bằng.
Đúng vậy.
Trần Cảnh đã hiểu rõ.
Cánh tay của hắn căn bản không bị cửa chi thược khống chế.
Chỉ là bị nó dính lấy!
Cửa chi thược dường như đã biến thành một loại "vật sống" biết bay nào đó.
Nó không chỉ có ý thức riêng có thể khống chế phương hướng, mà lực khi bay còn lớn đến kỳ lạ.
"Ngươi cướp đoạt tư cách của ta... còn dám chế giễu ta..." Triệu Ngụy Tiên điên cuồng hét lớn, cầm trường kiếm dùng hết sức bình sinh bổ chém vào bức tường không khí.
Trong mắt Triệu Ngụy Tiên lúc này.
Trần Cảnh tên lừa đảo đáng chết kia chính là đang cười nhạo hắn.
Thậm chí còn vừa chế giễu, vừa dùng tư thế buồn cười quái dị, lảo đảo chạy về phía sâu bên trong đại điện.
"Ta không chế giễu ngươi! ! Là cái chìa khóa này đang túm ta chạy! ! Ta không túm lại được nó mà! ! !"
Triệu Ngụy Tiên như không nghe thấy lời giải thích của Trần Cảnh, vẫn cứ nhìn chằm chằm hướng mà Trần Cảnh đã biến mất.
Nơi đó bị bóng tối mịt mù bao phủ.
Hắn không thấy gì cả.
"Ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá đắt."
Triệu Ngụy Tiên thì thầm tự nói, đột nhiên quay người đi về phía Trần Bá Phù.
Trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm nào, bình tĩnh như chết.
...
Trong bóng tối đen kịt không thấy được năm ngón tay, Trần Cảnh mơ hồ nghe thấy tiếng cánh cổng lớn đóng lại.
"Ngươi đừng làm vậy mà! !"
Trần Cảnh tuyệt vọng nhìn cái cửa chi thược cứ luôn lôi kéo hắn chạy, gần như phát khóc, vì hắn biết tên điên kia chắc chắn bên ngoài sẽ phát điên mất!
"Lão đầu bọn họ đều ở bên ngoài! ! Ngươi làm vậy hại ta! ! Bọn họ chắc chắn sẽ bị Triệu Ngụy Tiên..."
Một giây sau.
Cửa chi thược không hề báo trước dừng lại.
Dường như nó nghe thấy tiếng kêu gào của Trần Cảnh, không tiếp tục đấu sức với Trần Cảnh nữa, mà là tách khỏi bàn tay hắn, một tiếng leng keng rơi xuống mặt đất.
Ngay lúc này.
"Cửa chi thược" phát ra ánh sáng vàng, soi sáng vùng tối trước mặt Trần Cảnh.
Nơi đây là một bậc thang đá cao.
Trần Cảnh đang ở chân cầu thang.
Theo ánh sáng của cửa chi thược nhìn lên.
Càng lên cao.
Phạm vi ánh sáng có thể chiếu càng ít.
Nhưng Trần Cảnh vẫn có thể miễn cưỡng thấy được...
Trên đỉnh đài cao.
Có một cái vương tọa được tạo thành từ cành khô và đá lớn.
Những cành khô vặn vẹo nhọn hoắt, trộn lẫn những bụi gai chi chít, quấn chặt lại thành chiếc ghế bằng đá của vương tọa.
Giờ phút này.
Một bóng hình gầy guộc khô quắt mặc áo bào rách rưới đang ngồi trên vương tọa.
Trong chiếc mũ trùm hơi cúi xuống kia.
Dường như chỉ có hư vô đen tối.
"Ngươi là... Hoàng vương? !"
- [Chương này đã sửa chữa] Hôm nay chương thứ năm, bạo chương kết thúc rồi, tiếp theo có một chương đơn thông báo miễn phí, liên quan đến việc cập nhật tiếp theo, mọi người xem nhé ~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận