Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 639: Cựu hải chi vương ( hạ ) (length: 7878)

Rời khỏi Ihasrae trước đó.
Trần Bá Phù không chỉ một lần dặn dò tế ti Kzetkon.
Bảo hắn sau khi ra ngoài phải nắm chặt thời gian phối hợp với mình, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất xử lý Notoya.
"Ta vẫn luôn bị cựu hải kiềm chế đè ép, năng lượng trong cơ thể trôi đi quá nhanh, phần lớn quyền năng cũng bị ảnh hưởng, nên càng kéo dài thì phần thắng của chúng ta càng nhỏ..."
"Còn thêm cả tôn tử ngươi nữa?"
"Tôn tử ta... Để ra ngoài rồi nói!"
Tại cửa ra vào Ihasrae, không thông với không khí hắc ám bị áp lực đến cực điểm bên dưới biển, đảo Pohnpei vẫn như cũ nắng đẹp thời tiết tốt, dường như cho dù tận thế đến, nơi đây cũng vẫn là một khung cảnh làm say đắm lòng người.
Nhưng mà sự vật tốt đẹp đến mấy cũng có một ngày kết thúc.
Vạn vật đều không thể trốn khỏi luân hồi này.
Khi đầm nước sâu trong rừng lại xuất hiện xoáy nước thì, kết cục của đảo Pohnpei dường như đã được định sẵn...
Cùng với tiếng nổ điếc tai.
Một cột nước xanh thẳm bắn thẳng ra từ đầm nước, lên đến gần ngàn mét trên trời.
Xuất hiện đầu tiên là Trần Bá Phù và Kzetkon.
Họ vừa về đến Pohnpei đã bày xong tư thế đối địch.
Trần Bá Phù trực tiếp hóa thành một đám khói đen đặc thôn phệ vạn vật, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lấy bản thân làm nghi quỹ kết giới, dùng phương thức cực kỳ cường ngạnh phong tỏa hoàn toàn đảo nhỏ Pohnpei.
Còn Kzetkon thì thân thể bành trướng cho đến rách toạc cả áo tế tự, từng khối cơ bắp như biến thành vô số "Sinh vật sống", nhanh chóng di chuyển dưới lớp da vảy, bằng phương thức không thể tưởng tượng nổi xây dựng lại thân thể cho Kzetkon.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi.
Đảo Pohnpei nắng đẹp chim hót hoa nở đã biến thành nơi tai ương, sương mù đen từ chỗ Trần Bá Phù biến hóa ra ăn mòn tất cả, cũng làm Pohnpei hoàn toàn rơi vào bóng tối, còn tế ti Kzetkon thì như một kẻ thuần huyết thâm tiềm giả, thân thể bành trướng dị biến đến cực hạn, chiều cao gần ngàn mét làm hắn hoàn toàn mất đi diện mạo ban đầu.
"Ngọa Tào, lão đệ Kzetkon, lũ quyến tộc cựu hải các ngươi đúng là một đám xấu xí hơn một đám..." Cho dù Trần Bá Phù tạm thời bỏ đi hình thái con người, cũng vẫn cứ kiên trì không ngừng nhả rãnh bất cứ điểm nào có thể nhả rãnh.
"Ha ha..." Kzetkon cười qua loa hai tiếng, cũng không có tâm tình đấu võ mồm với Trần Bá Phù, rốt cuộc xét từ một góc độ nào đó thì lời nhả rãnh của Trần Bá Phù cũng coi như là khách khí... Notoya xấu xí sao? Bây giờ Kzetkon còn xấu xí hơn hắn!
Gương mặt hắn sau khi mất đi hình thái con người liền trở nên méo mó như thâm tiềm giả, giống cá mà lại không phải cá, nói đúng hơn thì giống như có một đôi đồ vật tựa như nội tạng chen chúc trên mặt, ở gần vị trí hàm dưới còn mọc ra rất nhiều xúc tu.
Đúng!
Mặt hắn chẳng khác gì thùng nước thải mà mấy sạp cá dùng để đựng cá hết!
Nên Trần Bá Phù nói thế cũng khá lịch sự rồi, ít nhất cũng chỉ nói hắn xấu xí, chưa nói hắn kinh tởm.
"Notoya đâu?" Lúc này Trần Bá Phù cũng đang tìm kiếm bóng dáng đối phương, trong lòng có chút gấp, rốt cuộc trạng thái hiện tại của hắn có giới hạn thời gian, cựu hải kiềm chế làm cho năng lượng trong cơ thể hắn mỗi một giây đều đang nhanh chóng hao mòn.
"Hắn hẳn là còn ở trên đảo." Kzetkon như người khổng lồ chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống quan sát hòn đảo nhỏ bằng phẳng này, "Ta ngửi được hơi thở của danh sách... Không xa chúng ta lắm..."
"Tìm thấy rồi."
Ngay khi hai người họ đang cố gắng tìm kiếm Notoya đang ẩn mình thì giọng nói của Trần Cảnh cũng vang lên.
Thời gian hắn trở về Pohnpei chậm hơn lão già và bọn họ khoảng một phút, nhưng đó cũng là chuyện không tránh khỏi, với trạng thái hiện tại của hắn thì căn bản không thể giống như lúc đến bị Kzetkon mang đi được, nên cả đoạn đường này hắn đều bám theo Kzetkon bơi lên...
Không thể không nói.
Thoát khỏi thân thể phàm thai kia thì đúng là thoải mái.
Ở trong nước cũng không cần hô hấp.
Càng không cần lo lắng năng lượng trong cơ thể trôi đi do cựu hải kiềm chế gây ra.
Cảm giác thư giãn dễ chịu này làm hắn có chút hưởng thụ, cứ như là còn nhỏ nghịch nước ở chỗ nông của bể bơi...
"Tình trạng của hắn rất kỳ quái." Giọng nói của Trần Cảnh vẫn văng vẳng bên tai lão nhân và Kzetkon, "Hắn không phải là cá thể bình thường, dường như dùng một loại thủ đoạn nào đó phân liệt bản thân, ta có thể quan sát thấy 'Hắn' có hơn một trăm vạn cái..."
"Hơn một trăm vạn phân thân?" Trần Bá Phù nghi hoặc hỏi.
"Theo một góc độ nào đó mà nói thì xác thực là phân thân, giống như hơn một trăm vạn hạt tự do ở ngoài tầng chiều không gian..."
Trần Bá Phù đã biến Pohnpei thành chiến trường nơi tai ương, tất cả ở đây đều đang bị chậm rãi thôn phệ, nên Trần Cảnh từ đầu đến cuối đều giữ "vẻ kín đáo", không dám tùy ý vận dụng quyền năng của mình, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của lão già.
Khoảnh khắc rời khỏi nước biển.
Trần Cảnh liền đồng hóa tinh vân chi khu của mình với không gian Pohnpei.
Như một dãy núi ẩn hình mà mắt thường không thể quan sát, thân thể khổng lồ của hắn từ đầu đến cuối đều đang du đãng khắp nơi trên đảo Pohnpei, nhờ vào khả năng quan sát mạnh mẽ, cung cấp thông tin mấu chốt cho Trần Bá Phù.
"Không hổ là kẻ phục sinh thâm không..."
Giờ phút này giọng nói của Notoya lại vang lên, trong ngữ khí phấn khởi có phần điên cuồng lộ ra vẻ khâm phục.
"Không ngờ rằng ngươi lại có thể phát hiện ra ta đang ở trong trạng thái này... Xem ra danh sách thâm không đích xác khác với những danh sách khác... Năng lực quan sát cấp nhập vi thật là đáng sợ..."
Khi Notoya nói đến đây thì thân thể của hắn đã hoàn thành xây dựng lại trên bãi biển Pohnpei.
Như Trần Cảnh nói trước đó.
Hắn chia thành hơn một triệu "bọt khí" hơi mờ, như xếp gỗ vậy, những "bọt khí" này lắp ráp lại thân thể hắn với tốc độ cực nhanh.
"Trước kia đánh giá thấp các ngươi, chịu thiệt một chút rồi..." Notoya dường như vẫn chưa quen với thân thể hoàn toàn mới này, đứng tại chỗ nhún nhảy như đang khởi động, "Nhưng mà có câu nói rất hay, ngã một lần khôn hơn một chút mà..."
"Các ngươi đối phó hắn, ta tìm cơ hội."
Trần Cảnh tập trung sự chú ý lên người Notoya, quan sát nhất cử nhất động của hắn từ hơn một triệu góc độ, muốn tìm ra sơ hở của tên này... Từ hàng loạt biểu hiện này của hắn có thể thấy, năng lực tự lành đã vượt chỉ tiêu đến có hơi quá phận.
Không có dấu vết bị thương.
Hơi thở cũng chưa từng suy yếu.
Dường như lại trở về trạng thái đầy đủ.
"Có biết vì sao các giáo phái khác không thể xâm lược cựu hải không?" Notoya cười ha hả nói, "Bỏ qua những vị Đại Cổn thần đang thủ hộ cựu hải ra, thì thật ra còn một nguyên nhân chủ yếu..."
"Nơi đây có ta."
Notoya vừa nói một cách hời hợt, vừa quay đầu nhìn về phía tế ti Kzetkon khủng bố như một thâm tiềm giả khổng lồ.
"Khi ta kế nhiệm làm tế ti trưởng quản mật giáo lúc trước, Kzetkon nhóc con này còn đang mò mẫm trong cựu hải đấy, mặc dù chúng ta gọi nhau là huynh đệ nhưng cuối cùng chúng ta không phải cùng một thế hệ..."
Nghe vậy, Kzetkon hừ lạnh một tiếng, nhưng nghe càng giống như là đang cố làm mình can đảm hơn.
"Ngươi có còn nhớ lúc trước ta có một biệt danh khác không..."
"Nhớ."
Dưới chân Kzetkon sáng lên một đạo hào quang xanh thẳm, đó là một loại dấu hiệu khởi động nghi quỹ cổ xưa nào đó.
"Bọn họ đều gọi ngươi là... Cựu hải chi vương."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận