Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu

Thế Giới Tận Thế Theo Khảo Thí Thất Bại Bắt Đầu - Chương 600: Truyền thuyết bên trong Ihasrae ( thượng ) (length: 7902)

Tại căn phòng nhỏ lót gạch của Armitage, Trần Bá Phù vừa bước vào đã không ngừng càu nhàu, hoặc chê bai cách trang trí quá tệ, nghèo nàn đến mức buồn nôn, hoặc phàn nàn không khí nồng nặc mùi tanh cá, toát lên vẻ cổ hủ, giống hệt mùi trên người Armitage.
Đi vào phòng khách.
Người chăn nuôi heo quen tay lóng ngóng giật vài lần dây kéo, nhưng đáng tiếc chốt khóa rung lắc không tác dụng, cuối cùng Tự Dạ phải tìm đèn thắp lên, mới thêm chút ánh sáng lờ mờ cho căn phòng.
"Không ngờ nhiều năm trôi qua, ngươi cái lão tạp mao vẫn thảm hại vậy, ta nói ngươi chi bằng theo lão tử còn hơn, chúng ta giờ ngoài kia đang phất lên như diều gặp gió... Ê, khoan hãy pha trà, nghe ta nói đã."
"Ngươi cứ nói, ta nghe."
Trong bếp hai ông già vẫn cãi nhau ỏm tỏi, Trần Cảnh thì ngồi trên chiếc ghế dài hẹp cùng Tự Dạ, người chăn nuôi heo và Ngọc Hủy thì chen chúc trên ghế sofa dựa tường.
"Cảnh Cảnh, đây là chú Bain của con, chắc các con chưa từng gặp." Ngọc Hủy chủ động mở lời giới thiệu người ngồi ở góc.
Đó cũng là một cựu chiến binh.
Giống người chăn nuôi heo và Ngọc Hủy, ông cũng từng là một trong ba quan chức trị an của Vĩnh Dạ, chỉ có điều ông không thích lộ diện mà chỉ thích làm công tác tình báo ở nơi tối tăm, nên Trần Cảnh quả thật chưa từng gặp.
"Chào chú." Bain gật đầu với Trần Cảnh.
Lúc nhìn thấy Bain trong sân, ấn tượng đầu tiên của Trần Cảnh là ông rất giống cổ thần Hi ở Tây đại lục, cũng có một con mắt lớn trên cổ, nhưng so với Hi thì mắt của Bain to hơn nhiều.
"Chào chú Bain ạ." Trần Cảnh cũng lễ phép chào, trong lòng không khỏi tò mò cái thứ tiếng nội tạng gia hỏa này giấu ở đâu.
"Cảnh Cảnh."
Tự Dạ chạm vào Trần Cảnh, sau khi cởi áo mưa vẫn là bộ sơ mi trắng và quần tây nghiêm chỉnh, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, dường như sợ Trần Cảnh từ chối.
"Lần này chờ các ngươi xong việc, có thể dẫn bọn ta theo cùng không?"
"Các người muốn cùng ta về?"
"Ừ!" Tự Dạ vội gật đầu lia lịa, "Dù sao giáo sư Armitage cũng từng nói với bọn ta, muốn báo thù Gejero, thì nhất định phải chờ ngươi quật khởi, mà chờ ở đâu cũng thế cả thôi mà..."
"Ở trong này chán chết đi được." Người chăn nuôi heo không biết từ đâu lấy ra một con cá khô, vừa nhét vào miệng vừa lẩm bẩm, "Bình thường chỉ toàn giúp giáo sư làm việc vặt, chẳng có gì kích thích, ngứa tay muốn tìm người đánh nhau cũng không được."
"Nghe nói ngươi đã lập được thế lực của mình?" Ngọc Hủy không kìm được tò mò hỏi.
"Các người đều biết?" Trần Cảnh ngạc nhiên nói, trong lòng tự nhủ Inboga này hoang vu quá mức, đi thêm một đoạn về phía nam có khi đến được tận cùng thế giới rồi ấy chứ, nhưng xem ý bọn họ... Dường như biết khá nhiều tin tức bên ngoài.
"Huyền Không và Vĩnh Dạ đã liên thủ." Bain vẫn nói bằng giọng trầm, "Tình cảnh của ngươi giờ rất nguy hiểm."
"Ừa..." Trần Cảnh thở dài, "Chúng ta lần này đến Inboga đều là lén lút, căn bản không dám tiết lộ tin tức."
"Thế nên đó..." Tự Dạ khoác tay lên vai Trần Cảnh, như bà chị mê hoặc trẻ con làm chuyện xấu, bình thản khuyên nhủ, "Ngươi dẫn bọn ta theo cùng đi, bọn ta có thể giúp ngươi!"
Nghe Tự Dạ nói vậy, người chăn nuôi heo và những người khác nhao nhao gật đầu.
"Cảnh Cảnh, ngươi bảo tụi ta làm gì cũng được!" Người chăn nuôi heo ba miếng hết sạch cá khô trong tay, vỗ ngực đảm bảo, "Chỉ cần đừng để tụi ta gặp lại cái biển này, tất cả đều dễ nói!"
"Trần Cảnh tiểu ca, hiện giờ cậu hạng mấy?" Bain bất thình lình hỏi, vì khí tức được che giấu, ông không thể liếc mắt một cái nhìn thấu thực lực của Trần Cảnh.
"Hạng năm." Trần Cảnh ngập ngừng đáp, "Tuy còn kém xa so với việc muốn chơi chết Gejero, nhưng ta cũng đang cố gắng..."
"Ngươi mới hạng năm? !" Bain lập tức trợn mắt.
Người chăn nuôi heo và Ngọc Hủy cũng cảm thấy Trần Cảnh đang đùa, vì bọn họ nghe qua chuyện Trần Cảnh đấu một chọi một với Đồ Linh mà toàn thân trở ra.
"Hạng năm mà đã có thể giao đấu với Đồ Linh của Huyền Không?"
"Ừm... Dùng mưu thôi." Trần Cảnh nói thật, "Với thực lực của ta thì thật ra không làm gì được Đồ Linh, nhưng nó muốn giết ta cũng không dễ dàng."
"Mụ." Người chăn nuôi heo lại từ trong túi lấy ra một con tôm khô lớn, nhét vào miệng nhai rôm rốp, "Quả là hạng mục thâm không không tầm thường nha, lúc trước ngươi còn là người bình thường, mới có bao lâu... Trong nháy mắt đã cùng cấp với tụi ta rồi."
"Cũng sắp vượt qua ta rồi." Tự Dạ thở dài, vẻ mặt có chút thất vọng.
Với người bản xứ trong thế giới này mà nói, tốc độ tấn thăng của Trần Cảnh hoàn toàn không khoa học, đương nhiên trong đó cũng có công lao của hạng mục thâm không.
Nhưng việc bài kiểm tra sinh vật nhảy vọt không ngừng đổi mới đề mới là mấu chốt... Cho nên Trần Cảnh cũng không biết an ủi đám bạn cũ đang buồn rầu ra sao, chẳng lẽ nói thẳng mình có hack?
Nhưng ta cũng có mở đâu.
Ta chỉ là từ đầu đến cuối đều không đóng mà thôi, vậy có thể gọi là mở?
"Gia gia ngươi nói, ngươi muốn tìm một di tích cổ?"
Lúc này, Armitage đã bưng ấm trà trở lại, còn Trần Bá Phù thì dời ghế đẩu sang ngồi cạnh bàn trà, gác chân lên.
"Đúng, chuyện này có lẽ phải làm phiền ngài..."
"Không có gì phiền phức."
Armitage vừa rót trà cho mọi người, vừa không ngẩng đầu lên nói.
"Ta cũng có hiểu biết về di tích cổ ở Cựu Hải, chỉ cần ta biết, ta sẽ giúp được ngươi, nhưng nếu ta cũng không biết... thì hết cách."
Lời vừa dứt, Armitage ngẩng đầu cười với Trần Cảnh.
"Con trai, nếm thử đi, đây là đặc sản trà lài ven biển Inboga, chỉ có ta mới biết pha..."
"Mụ, có phải làm món gì đâu mà pha trà phiền phức vậy." Trần Bá Phù cầm cốc trà trước mặt uống cạn, sau đó tặc lưỡi, "Nhưng mà đừng nói, hương vị khá đặc biệt, có chút vị mặn của muối biển..."
"Ngài có biết Kỳ điểm biển sâu không?" Trần Cảnh không có tâm tư uống trà nói chuyện phiếm, một lòng nghĩ chuyện chính.
"Kỳ điểm biển sâu?"
Armitage khi nghe bốn chữ này thì rõ ràng ngẩn ra một chút, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Cảnh.
"Ngươi làm sao biết tên này?"
"Chuyện này..."
Trần Cảnh theo bản năng nhìn về phía lão nhân, thấy ông gật đầu, tỏ vẻ không cần giấu giếm, lúc này mới nói ra việc mình nhận được thần khải.
Nếu lão nhân tin tưởng vị bạn cũ này đến vậy, thì Trần Cảnh cũng không cố tình giấu diếm nữa, huống chi cậu cũng chẳng hiểu ra sao về lần thần khải này, chỉ muốn tìm người có kinh nghiệm giúp mình tìm cách giải quyết.
"Quái lạ thật..."
Armitage nghe xong Trần Cảnh kể, vẻ mặt càng thêm hoang mang.
"Thần khải của hạng mục thâm không sao lại có liên quan đến bọn chúng..."
"Ngài nói bọn chúng là?" Trần Cảnh hiếu kỳ hỏi.
"Ba vị cổ thần của biển Cựu Nhật..."
Armitage nhíu mày, nói được nửa câu lại sửa lời.
"Nhưng nói đúng hơn thì phải là một vị cổ thần, hai kẻ ngụy thần."
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận